Ngày Long Miểu và Hạ Vân Nghi công khai, Tân Quỳ đã nhảy nhót ở nhà.

Cô xem đi xem lại thông báo của tập đoàn Cố thị trên Weibo, không thể tin nổi, Cố Duyên Chi và Long Miểu đã ở bên nhau từ khi học cấp ba.

Khi đó cô cũng thường xuyên thấy Cố Duyên Chi nhưng hoàn toàn không phát hiện ra anh họ mình có bất cứ dấu hiệu gì về phương diện này.

Sau khi đếm không biết bao lần thở dài của Tân Quỳ, Hạ Vân Nghi nhướng mày hỏi, “Em buồn đến vậy cơ à?”

Tân Quỳ ngồi khoanh chân, tựa đầu vào vai anh, “Không phải, chỉ là em cảm thấy mình bị phản bội, hành động này của Cố ma vương chính là bội tình bạc nghĩa.”

Hạ Vân Nghi nhướng mày, “Thành ngữ này dùng như vậy sao?”

“Em mặc kệ!” Tân Quỳ nói, “Chị Long Miểu, chị Long Miểu, là chị Long Miểu đó!”

Sao Cố ma vương có thể may mắn vậy chứ!

Bây giờ Tân Quỳ mới phát giác ra được điều gì đó.

Khi đó Cố Duyên Chi không nói cho cô biết, trước khi anh ấy công khai cũng không nói cho cô chính là muốn giấu cô.

“Em định giận tới khi nào?” Hạ Vân Nghi thu hồi tầm mắt, dựa lưng vào ghế sofa, “Cho dù thế nào đi chăng nữa, hai người bọn họ ở chung một chỗ là sự thật.”

Động tác ôm gối của Tân Quỳ dừng lại, cô nhất thời cảm thấy có gì đó không đúng.

Cô nhớ lại sự bình tĩnh của Hạ Vân Nghi khi cô nghi ngờ mối quan hệ giữa ninh nhiên và Long Miểu, cộng thêm bây giờ dường như anh không phải mới nghe về tin tức hẹn hò này.

Cô bỏ gối qua một bên, tầm mắt cố định về người anh.

Hạ Vân Nghi mặc quần áo ngủ ở nhà, khuôn mặt tuấn tú ẩn hiện dưới ánh nắng vàng chiếu qua cửa sổ kính.

Nhận ra ánh mắt của cô, anh nheo mắt nhìn lại.

Cô nửa quỳ, nhào về phía trước, hai tay vòng qua cổ anh, dùng sức lắc, “Anh cũng gạt em, anh cũng biết từ lâu rồi đúng không?”

“Hả?” Hạ Vân Nghi để mặc cho cô làm loạn, mi mắt lộ ý cười, “Anh gạt em điều gì?”

“Anh đã sớm biết chuyện của Cố ma vương và chị Long Miểu!”

“Anh biết thì sao?” Hạ Vân Nghi ôm eo cô, “Em chưa từng hỏi anh mà.”

“…”

Cô tự nguyện chạy một mình sang hướng khác, dường như chưa từng hỏi anh.

“Vậy thì sao…” Tân Quỳ cảm thấy lời của Hạ Vân Nghi cũng có lý, nhưng bởi vì anh không nói với cô nên cô vẫn dỗi.

Cô giận mà không có chỗ phát tiết nên cúi đầu cắn lên xương quai xanh của anh.

Người Hạ Vân Nghi cứng đờ một chút, sau đó anh giơ tay nắm lấy cằm của cô.

Anh nắm chặt eo bằng tay kia, dùng một chút sức đẩy cô nằm xuống ghế sofa.

Cô nhìn người nằm phía trên mình đang cúi xuống gần, hàng lông mi khẽ run.

Tân Quỳ còn chưa kịp hét lên, hơi thở của Hạ Vân Nghi đã lại gần, môi anh ấn nhẹ lên đôi môi anh đào xinh đẹp của cô.

“Dám cắn xương quai xanh của anh đúng không?”

“Ai, ai cắn!”

Rõ ràng là cô chỉ gặm thôi…

“Được, coi như em không cắn.” Hạ Vân Nghi cụp mắt nhìn người còn gái bên dưới một lát, trực tiếp vén váy cô lên để lộ hai ngọn núi tuyết tròn trịa, đầu ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng xoa nắn, “Còn dám làm loạn nữa không?”

“Không không…” Cô vội vã lắc đầu, thoạt nhìn vô cùng đáng thương.

Bề ngoài cô nịnh hót bao nhiêu thì nội tâm càng oán hận bấy nhiêu.

Tên cầm thú Hạ Vân Nghi chỉ biết bắt nạt cô!

Cho dù Hạ Vân Nghi có bày bao nhiêu trò để dỗ dành cô vào tối hôm đó, khi rảnh rỗi Tân Quỳ vẫn không cho Hạ Vân Nghi và Cố Duyên Chi đi cùng, chỉ mời Long Miểu đi uống trà chiều.

Khi Tân Quỳ dẫn Long Miểu về nhà, hai người đàn ông trẻ tuổi đang làm ổ ở trong bếp.

Tân Quỳ cố gắng bỏ qua hai căn phòng cho khách, giới thiệu sơ qua về thiết kế của căn nhà rồi tò mò nhìn về phía nhà bếp.

“Thật là kỳ lạ, đại ma vương còn biết nấu cơm?”

“Gần đây bảo là muốn học.” Long Miểu đi theo Tân Quỳ, hai người họ cùng đứng ở bệ bếp, Cố Duyên Chi đứng cạnh Hạ Vân Nghi, làm bộ nghe vô cùng chăm chú.

Hai dáng người cao lớn đứng cùng nhau thoạt nhìn thật đẹp mắt.

Nhưng Tân Quỳ vẫn không nhịn được, thảo luận với Long Miểu, “Nhưng em cảm thấy kể cả anh ấy có học thì vẫn sẽ nấu rất khó ăn.”

Cô đã cố đè thấp giọng xuống nhưng bởi vì họ đứng ngay gần phòng bếp nên Cố Duyên Chi vẫn nghe thấy được.

Khuôn mặt lạnh lùng của anh ấy tối sầm lại, sắc mặt rất thúi, “Tân Quỳ, em than phiền anh gạt em, em nói gì anh cũng đáp ứng, bây giờ em đã bắt đầu lên mặt rồi đấy hả?”

“Đúng đó! Thì sao!” Tân Quỳ hùng dũng bừng bừng khí thế, cho dù cảm thấy Cố ma vương không dễ chọc nhưng hôm nay có chút đặc biệt.

Dẫu sao cô có Hạ Vân Nghi ở cạnh nên sẽ không sợ.

Còn Cố đại thiếu gia mà nói, hạ mình nhờ Hạ Vân Nghi dạy nấu ăn cho đã là việc khó khăn nhất trên đời, lúc trước anh ấy đã từng nấu cho Long Miểu hai lần, kết cục đều là kết thúc tệ.

Bây giờ Cố Duyên Chi còn chưa kịp thể hiện kỹ năng nấu ăn thì đã bị Tân Quỳ chê bai ngay trước mặt mọi người.

Nghĩ đến đây, Cố Duyên Chi quay qua nhìn Long Miểu.

Đối phương mỉm cười thờ ơ, dường như cũng cảm thấy vậy.

“…”

Cố Duyên Chi rũ mắt nhìn Hạ Vân Nghi, mở miệng nói giọng lạnh lùng, “Hôm nay tôi muốn nói một chuyện mà mọi người quên.”

Anh dừng một chút rồi mở miệng, ngầm có ý khiêu khích, “Hạ Vân Nghi, gọi tôi là anh rể.”

Tân Quỳ đứng ở đối diện, nghe vậy liền cảm thấy choáng váng trước hành động của Cố Duyên Chi.

Anh ấy không dám động đến cô nên nhất định muốn chiếm lợi từ chỗ Hạ Vân Nghi đúng không!

“Cố ma vương, hôm nay em phải liều mạng với anh!” Tân Quỳ vòng qua bệ bếp, nhào tới chỗ Cố Duyên Chi.

Hai anh em họ ở trong phòng bếp nô đùa giống như chốn không người.

Rồi sau đó, hai người phải để hai nửa kia của mình kéo ra.

Hạ Vân Nghi kéo tân gà con còn Long Miểu kéo Cố đại thiếu gia.

Khi ngồi trên bàn cơm, Tân Quỳ xoa xoa mái tóc hỗn loạn của mình, vẫn dùng ánh mắt khiêu khích để áp chế Cố Duyên Chi ở đối diện.

Trong không gian yên tĩnh, hai người vẫn đấu nhau không phân cao thấp.

Hạ Vân Nghi xoa xoa đầu cô, gắp cho cô món mà cô thích nhất, nói với giọng chỉ hai người nghe được, “Sao em trẻ con thế?”

“Em không trẻ con… anh lúc nào cũng than phiền em… anh không thương em…”

Hiện tại Tân Quỳ chỉ nghĩ Hạ Vân Nghi đứng về phía cô nhưng anh lại mở miệng nói cô trẻ con.

Hạ Vân Nghi thở dài, tự đặt thức ăn tới miếng cô, nhìn cô bất đắc dĩ há miệng rồi nhai.

Anh cũng không lo Long Miểu và Cố Duyên Chi đang ngồi đối diện, cắn lên miệng của cô, “Anh hiểu em rõ nhất.”

Tân Quỳ được dỗ, ngẩng đầu lên nhìn sắc mặt có chút kỳ quái của Cố Duyên Chi, giống như đang cảm thấy chán ghét hai người.

Lúc này cô ngẩng đầu lên, cười khanh khách rồi gắp thức ăn đút cho Hạ Vân Nghi.

Sau khi ăn xong, mọi người nói chuyện một hồi, Cố Duyên Chi kéo Long Miểu đúng dậy, chào tạm biệt.

Khoảnh khắc cánh cửa sắp đóng lại, Tân Quỳ thoáng nhìn thấy ông anh họ trước nay lạnh lùng xụ mặt tiến lại gần Long Miểu, “Tại sao em không hôn anh?”

Trong nháy mắt cô cảm thấy thế giới đảo lộn khiến Tân Quỳ đứng ngẩn người ở trước cửa một lúc lâu.

Sau đó cô chậm rãi trở về phòng ngủ chính giống như một hồn ma vậy.

- --

Sau khi rửa mặt, Tân Quỳ ngồi xuống bàn trang điểm dưỡng da, khi cô bước đến mép giường, cô vẫn ngẩn người.

Giữa hè, Hạ Vân Nghi đã mắc thêm màn để tránh muỗi.

Da cô mịn màng, cứ cách vài ngày lại bị muỗi đốt khiến chân nổi lên rất nhiều vết. Cô sợ ngứa lại thích đẹp, Hạ Vân Nghi thấy cô bị đốt thành như vậy nên rất thương.

Trước khi ngủ, anh buông màn xuống, những hoa văn ở trên lơ lửng trong bóng tối.

Tối nay Hạ Vân Nghi thấy Tân Quỳ đi qua đi lại mà mãi không chịu lên giường, anh nhướng mày hỏi: “Em sao vậy, còn không mau qua đây.”

Nghe thấy tiếng của anh, cô dường như mới hoàn hồn lại, chậm rãi đi tới.

Khi cô bị Hạ Vân Nghi ôm chặt ở trên giường, Tân Quỳ chỉ nhỏ giọng kêu, không hề phản kháng chút nào.

“Em đang nghĩ gì vậy?” Anh cúi người, lấy tay chạm nhẹ vào lông mi cô.

“Em đang nghĩ về chuyện của anh họ và chị Long Miểu.” Cô rơi vào trầm tư, khuôn mặt cực kỳ nghiêm túc.

Hạ Vân Nghi chống tay lên cằm nằm nghiêng người, hỏi cô, “Vừa rồi chỉ mong người khác đi, tại sao bây giờ lại nhớ?”

“Không phải.” Cô cười nói, “Chỉ là em cảm thấy bây giờ thật tốt. Em đã hỏi chị Long Miểu khi đi mua sắm hôm nay. Chị ấy nói với em vài chuyện, em cảm thấy con đường của hai người họ quả thật không dễ dàng.”

Hoàn cảnh của Long Miểu đã khiến cô ấy có tính cách như bây giờ, những năm tháng Long Miểu cùng Cố Duyên Chi trải qua là cuộc khảo nghiệm của hai người, cuối cùng họ cũng gặt hái được quả ngọt.

Sau khi Hạ Vân Nghi nghe xong, chỉ bình tĩnh “ừm” một tiếng, không phát biểu ý kiến gì cả.

Tân Quỳ xoay người lại nằm lên ngực anh, “Nghi Bảo, anh có nghĩ tới hay không, ban đầu nếu như anh không tham gia bữa tiệc của Thịnh Minh và Kinh Hoa, có phải chúng ta sẽ bỏ nỡ nhau không?”

Hạ Vân Nghi không hé răng.

Tân Quỳ lắc đầu, “Này sao anh không nói lời nào?”

“Cả ngày trời em toàn suy nghĩ không đâu.” Hạ Vân Nghi ôm chặt lấy cô, “Không có nếu như.”

Tân Quỳ có chút không hài lòng với câu trả lời này của anh, cọ tới cọ lui người anh giống như con sâu bướm.

Hạ Vân Nghi ôm chặt lấy cô để cô không làm loạn nữa, chậm rãi nói, “Được rồi, đừng lộn xộn nữa.”

Không biết qua bao lâu, anh mới lên tiếng lần nữa, “Cho dù ban đầu anh không đến buổi tiệc, anh vẫn sẽ gặp được em, vẫn sẽ nhớ ra em.”

Chỉ là thời gian sẽ muộn một chút mà thôi.

Hơn nữa, người ban đầu quên anh chính là cô, còn anh thì cho dù cô xuất hiện bất cứ lúc nào, anh cũng sẽ nhớ ra cô.

Hoặc là nếu hai người chưa từng gặp nhau thuở thiếu thời thì cho dù họ gặp nhau lần đầu ở giới giải trí, anh vẫn sẽ bởi vì cô mà rung động.

Tân Quỳ mỉm cười, trong lòng cảm thấy ngọt ngào.

Nhưng cô còn chưa kịp cười quá lâu, Hạ Vân Nghi đã dùng tay kéo áo ngủ lụa của cô, “Em như vậy lại khiến anh nhớ tới một chuyện.”

“Lúc đầu chính là em quên anh trước.” Hạ Vân Nghi nhướng mày, đầu ngón tay với khớp xương rõ ràng vuốt nhẹ khuôn mặt cô, “Em quên anh hoàn toàn, bây giờ còn hỏi ngược lại anh?”

Cho dù là thuở thiếu thời hay là khi gặp lại, Tân Quỳ căn bản không nhớ tới anh.

Cô nghe vậy lập tức ngẩn người, nhận ra nơi nào đó của anh đang ngóc dậy, lập tức xin tha.

“Ai da, lúc ấy, lúc ấy em còn nhỏ nên không nhớ!”

“Nhỏ?” Hạ Vân Nghi bật cười, bàn tay luồn vào trong áo lụa rồi chậm rãi di chuyển lên trên, bao bọc lấy ngọn núi tròn trịa, anh nói, “Cũng không nhỏ.”

Cũng không biết anh đang ám chỉ cái gì…

Mặt Tân Quỳ đỏ lên, cô còn chưa kịp nói gì thì Hạ Vân Nghi đứng lên.

Anh kéo cô rồi lấy dây ở hai bên giường buộc chặt vào chân Tân Quỳ.

Tân Quỳ bất đắc dĩ để mặc anh muốn làm gì thì làm.

Đây là lần đầu tiên cô bị buộc chân thế này.

Dù cô có đạp mạnh hay vùng vẫy thế nào, Tân Quỳ chỉ cảm thấy sợi dây càng siết chặt hơn mà thôi.

“Hu hu hu con sói háo sắc này! Anh đang làm gì vậy…”

Hạ Vân Nghi cười nhếch mép, “Cái màn này rốt cuộc cũng có chỗ dùng.”

Người con trai dùng tay siết chặt cổ tay cô, sau đó cố định nó trên đầu cô, có thể dễ dàng áp chế.

Tân Quỳ giống như bị đóng đinh lên giường, hồi lâu không thể động đậy.

Hai mắt Hạ Vân Nghi hiện lên vẻ dịu dàng hiếm thấy trước bão táp, “Không cần nhấc chân lên.”

Tân Quỳ đột nhiên biết được ý trong lời nói của anh, lại bị anh hôn.

Cô thầm nghẹn ngào, bắt đầu lè lưỡi ra phản công.

Nhưng như vậy quả thật rất thuận tiện.

Hạ Vân Nghi dường như được tiếp sức, di chuyển từng chút một.

Anh chỉ việc nằm trên, dùng lực ở eo đã khiến cô không thể nói nên lời.

Ga trải giường bị làm ướt đẫm, có một vòng tròn ngả sang màu đậm hơn.

Thỉnh thoảng anh đâm vào quá sâu khiến Tân Quỳ choáng váng. Lần này cô khóc lóc ôm chặt Hạ Vân Nghi rồi chìm vào giấc ngủ.

Cô thật sự bị anh bắt nạt quá tàn nhẫn.

- --

Sáng hôm sau cô mơ mơ màng màng cảm thấy Hạ Vân Nghi đã dậy rồi.

Đối phương nhìn cô chăm chú vài giây, hình như dặn dò gì đó rồi nhẹ nhàng hôn lên trán cô.

Cô cảm thấy Hạ Vân Nghi giống như một con muỗi vậy, vội vàng đáp lại qua loa mấy câu.

Rồi sau đó, Tân Quỳ lại tiến vào mộng đẹp.

Bây giờ cô đã hoàn toàn tỉnh lại, cảm giác đau đớn đột nhiên ập tới.

Cô ngồi dậy, tầm mắt dừng lại ở hai sợi dây màn ở cuối giường.

Cô mơ hồ có thể cảm nhận được cảm giác khi chân cô bị buộc chặt vào tối qua.

Nhìn thấy cái này, Tân Quỳ lại cảm thấy tức giận.

Cô bước năm bước thành hai bước, cắn răng một hồi, mắt lim dim buồn ngủ bước ra khỏi phòng ngủ, chuẩn bị đánh Hạ Vân Nghi.

Khi cô đi tới phòng khách, bóng người thon dài đang đưa lưng về phía cô.

Không biết anh cầm gì trên tay, nghiêng người nghe.

Tân Quỳ không chút suy nghĩ, bước từng bước tới gần, “Hạ Vân Nghi, tối qua anh không nên quá đáng…”

Hạ Vân Nghi bất ngờ bị đánh lén, dừng một chút.

Sau khi bình tĩnh lại, anh nghiêng mặt qua, nhướng mày nhìn cô.

“Cái đó… Hạ thần… anh còn nghe máy không?”

Âm thanh chợt phát ra làm Tân Quỳ trố mắt tại chỗ.

Lúc này cô mới thấy, thứ Hạ Vân Nghi cầm trong tay là di động.

Trên màn hình hiển thị - “Đang ở trong cuộc trò chuyện.”

- --

Hot search lại bùng nổ.

Bởi vì một giọng nữ đột nhiên vang lên.

Hạ Vân Nghi vốn là huyền thoại đỉnh cao trong giới ca sĩ, bây giờ độ hot của anh không hề suy giảm mà còn tăng vọt.

Khi đứng ở vị thế không thể lay chuyển, anh cũng trở nên thần bí hơn, rất ít khi tham gia chương trình giải trí.

Lần này, dưới sự cổ vũ của cư dân mạng, anh đồng ý tham gia một cuộc phỏng vấn nổi tiếng nhất hiện nay, quả thật là hiếm có.

Hôm nay đúng lúc chương trình sẽ đưa ra thông báo, tổ chương trình muốn hấp dẫn lưu lượng nên đã gọi điện thoại nối máy cho Hạ Vân Nghi.

Nào ngờ đâu, họ mới chỉ hỏi đượcc một nửa, Hạ Vân Nghi chỉ lười biếng đáp lại vài câu thì đột nhiên có một giọng nữ vang lên: “Hạ Vân Nghi, tối qua anh thật quá đáng…!”

Người xem tại hiện trường và truyền thông đều ngẩn người.

Tối hôm qua…

Quá đáng…

Từ từ, giọng nói này thật quen tai!

Cư dân mạng quay lại video này, rất nhanh đã truyền đi khắp phố lớn ngõ nhỏ.

“Đm, vợ chồng Tinh Vân lại có nguy cơ bị phơi bày ra ngoài ánh sáng lần nữa, là đang chơi đùa bắt hay muốn thử cảm giác tình thú, ngồi chờ nghe đây.”

“Ha ha ha ha thật ra thì lúc ấy tôi mới nghe thấy trong lòng đã lộp bộp một chút, nhưng giọng nói này rất quen tai, chậc chậc.”

“Tôi đã làm sai điều gì, tại sao tôi chỉ ấn vào hot search thôi mà còn phải chịu cảnh ăn cơm chó vậy?!”

“Chỉ có mình tôi chú ý tới câu nói kia của Tân Quỳ thôi sao – tối hôm qua, ĐM!”

“Đây mới là điểm chính, có thể nói rõ hơn quá đáng ở chỗ nào không?”

“Ha ha ha không cần nói chi tiết đâu, bây giờ đã là chiều rồi, mọi người đều hiểu.”

“Ừ ừ, hiểu được rồi.”

“10086”

Mọi người thảo luận cực kỳ sôi nổi, Tân Quỳ như một con kiến quanh quẩn trên mạng.

Tân Quỳ đợi Hạ Vân Nghi nói chuyện vài câu, đợi đến khi anh cúp máy, mới ôm hy vọng hỏi anh vừa rồi là ai gọi tới.

Hạ Vân Nghi lảng tránh không giải thích, làm cơm trưa cho cô như thường lệ.

Sau khi ăn cơm xong, Tân Quỳ nhìn bảng hot search, hàng loạt cư dân mạng vào bình luận trên Weibo của cô để chúc mừng, hy vọng của cô đã tan thành mây khói.

Rồi sau đó, chào đón cô là hàng loạt lời trêu chọc của bạn bè và họ hàng trên WeChat.

Tân Quỳ dứt khoát mặc kệ, đã quen rồi.

Đúng vậy, không sai mặc dù cô cũng không muốn nhưng quả thật đó là cô (•Д•≡•д•)!

- --

Nhưng nghiêm túc mà nói, lần này quả thật đã thu hút rất nhiều người.

Ngay cả mấy nhà phê bình không quan tâm đến giới giải trí cũng tới xem náo nhiệt, ở dưới Weibo Tân Quỳ trêu chọc vài câu.

Năm đó, hắn từng trêu ghẹo, “Ai có thể kéo Hạ Vân Nghi xuống thần đàn, người đó sẽ có cả thế giới.”

Bây giờ hắn lại nói thêm một câu nữa, “Người đó đã xuất hiện rồi.”

Tân Quỳ nhìn một lát, ánh mắt dừng lại ở hai chữ “Thần đàn.”

Quả thật cô nhớ lại hành động buộc chân cô của Hạ Vân Nghi khiến cô liên tưởng đến việc bị đặt lên trên thần đang, thật là kỳ quái.

Cô lăn qua lộn lại trên ghế sofa, không ngừng kêu rên.

Hạ Vân Nghi thấy vậy đi tới, “Em còn khó chịu chỗ nào à?”

“Anh đừng nói chuyện…”

Anh càng nói lời như vậy, cô càng không chịu đựng được.

Tân Quỳ tiến lại gần anh, “Vẫn còn xót.”

Cô thấy anh muốn tới kiểm tra, đón nhận ánh mắt quan tâm của anh, Tân Quỳ chỉ nắm chặt cánh tay Hạ Vân Nghi, thuận thế đứng dậy rồi nhào vào lòng anh.

Hạ Vân Nghi cho rằng hôm nay cô chột dạ việc làm loạn, “Quan hệ giữa em và anh còn có gì sợ à?”

“Có anh ở đây rồi.” Anh nói.

Tân Quỳ nhẹ nhàng lắc đầu một cái, chẳng biết tại sao đột nhiên hốc mắt cô nóng lên.

Cô chỉ là đang suy nghĩ, có lẽ mọi người đã thấy đúng.

Bây giờ bởi vì có Hạ Vân Nghi mà cô đã thật sự trở thành người có cả thế giới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play