ĐIÊN LÊN NÀO, CHỊ EM ƠI! (⅔)

Tác giả: 沫时

Đề cử: Meo Meo 

Edit: Little Ann

Bản edit thuộc quyền sở hữu của Có con mèo đi mua kẹo bông, vui lòng không copy dưới mọi hình thức.

--------------------------------

Trong bữa tiệc đính hôn, tôi gọi mẹ chồng tương lai một tiếng "Mẹ".

Bà ta mặt lạnh nói: “Gọi dì, còn chưa biết có thể đổi cách gọi được hay không đâu?”

Tôi cúi đầu cười tà mị.

Sau đó quay người tát bạn trai một cái: "Ngày trọng đại thế này sao không gọi mẹ ruột anh đến." 

Rồi tôi lại tát bà ta một cái: “Kẻ thứ ba vô liêm sỉ này, cút khỏi đây đi.”

---------------------------------

9

Buổi chiều tài xế công ty xin nghỉ phép không có ở đây, sếp muốn tôi đưa anh ta ra sân bay.

Tôi nhỏ giọng nguyền rủa, đi làm mệt rồi, còn phải làm tài xế cho người khác .

Sếp ngồi nhắm mắt ở ghế sau, tôi vừa lái xe vừa trò chuyện .

Bạn tốt mới thêm vào game gửi cho tôi một tấm hình thắng game: “Cuối cùng cũng thắng, cậu xem tôi treo cổ không?”

Tôi trong nháy mắt hưng phấn hẳn lên, dùng một tay trả lời "Còn có chuyện tốt này? Xem với”

Sau một lúc lâu, một chữ "?" gửi tới.

Sếp đằng sau tôi ngáy ầm ầm, tôi nhanh chóng thực hiện một cuộc video call.

Bên kia từ chối .

Tôi bĩu môi: “Lại là một gã chỉ biết nói thôi. ”

Tôi vừa định chặn và xóa anh ta thì chiếc xe đâm sầm vào một cái cây .

Sếp trong nháy mắt tỉnh lại , sờ sờ cổ, sắc mặt tái nhợt: “Làm sao vậy, làm sao vậy? ”

Tôi lớn tiếng phàn nàn: “Không biết thằng nhóc con nào tự dưng trồng cái cây trước đầu xe”.

Tôi lui xe ra một cách thô bạo và tăng tốc.

Sếp ngồi phía sau nắm chặt dây an toàn, trông thật tội nghiệp.

10

Hai hoặc ba ngày sau sự cố này, lương của tôi đột ngột tăng lên .

Chẳng lẽ lương tâm của sếp bị tôi hạ gục rồi sao ?

Tôi đang đắm chìm trong niềm vui thì tên đồng nghiệp rẻ tiền lần trước lại thò đầu ra.

Anh ta hét lớn: “Tống Hi, tăng lương rồi, mời uống trà chiều đi. ”

Tôi cười bí hiểm: “Axit uric của tôi cũng tăng, anh có muốn uống không?”

(*Tăng axit uric là một dấu hiệu cảnh báo điển hình của các bệnh Gout và thận. )

Có lẽ đã trải qua bài học lần trước, anh ta chỉ tức giận hừ một tiếng, thân thể lại rụt trở về.

11.

Đến tối, mẹ gọi điện cho tôi nói hai ngày trước mấy đứa con của dì qua chơi , đập phá đồ đạc xung quanh nhà tôi không chịu bồi thường, thái độ của dì còn vô cùng hách dịch .

Lúc đó tôi đang nhổ lông chân, máu trong người lập tức dâng trào, tôi bỏ nhíp xuống, cầm chổi muốn lao đi.

Nhưng mẹ tôi bình tĩnh nói: “Con đừng lo, hôm nay mẹ đã đến nhà dì con và đập nát tất cả Ultraman của thằng nhóc đó. ”

Huhu, làm tốt lắm, mẹ ơi.

Tôi lặng lẽ để cây chổi về chỗ cũ.

Quả nhiên có mẹ thì mới có con, tính cách có thù tất báo của tôi rõ ràng di truyền toàn bộ từ mẹ.

12

Vào những ngày cuối tuần, hoa ven đường đẹp hơn ngày thường rất nhiều .

Trên đường đi làm về, tôi bước vào một quán cà phê và tìm một chỗ ngồi cạnh cửa sổ .

Nhìn dòng xe cộ tấp nập bên ngoài , tôi không khỏi thốt lên: “Cuộc sống thật tuyệt vời!”

Bong bóng WeChat của một người bạn chợt bật ra: “Đang ở đâu? ”

Tôi đã chụp một bức ảnh và gửi cho cô ta .

Một nhân viên đi qua thì thầm: “Xời, đúng là chưa trải đời, đi uống café thôi mà cũng phải chụp ảnh.”

Tay tôi run lên và cà phê rơi đầy sàn.

Tôi vội vàng gọi cô ta: “ Phục vụ , xin lỗi, tôi sơ ý làm đổ, phiền cô dọn dẹp một chút. ”

Cô ta nhăn nhó bước tới, cúi người xuống và lau sàn.

Tôi đứng dậy và nói nhẹ nhàng, “Xời, đúng là phận thấp hèn, cả đời phải đi quét dọn. ”

Cô ta ngẩng đầu nhìn tôi với ánh mắt không thể tin được, khuôn mặt đỏ bừng .

Tôi nhún vai cười: “Tôi chụp ảnh để ghi lại cuộc sống, còn cô phục vụ cà phê để kiếm sống. ”

Nói xong, tôi dùng tư thế đẹp nhất để xoay người, mở cửa bước ra ngoài .

13.

Bạn tôi gọi đến: “Cậu còn uống cà phê, tôi có mấy cái tủ lạnh hai cửa* ở đây, cậu đến được không? ”

(*đề cập đến phong cách của nhiều truyện tranh vẽ những nhân vật có vai rộng, đầu chỉ to gần bằng lòng bàn tay)

" Tin được không đó? Đừng lại là mấy người đàn ông đầy dầu mỡ được 5,5 điểm còn phải đi lót giày tăng chiều cao nha." Tôi phàn nàn.

“ Lần này tuyệt đối đáng tin cậy, chị đây sẽ gửi cho cưng một địa điểm, nhớ mặc bộ quần áo đẹp nhất của cưng vào. ”

Tôi dường như nghe thấy tiếng "hít sâu" của cô ta .

Sau khi cúp điện thoại, tôi nhìn xuống chiếc áo len rộng thùng thình của mình rồi quay người đến trung tâm mua sắm sang trọng nhất thành phố.

14

Tôi lướt ngón tay trên một chiếc váy lộng lẫy và lấy nó ra xem.

Nhân viên bán hàng bên cạnh vội vàng chạy tới, lạnh lùng nói: “Bộ váy này rất đắt tiền, cô xác định muốn thử chứ? ”

Sự khinh thường trong giọng của cô ta sắp tràn hết ra ngoài rồi.

Tôi đưa tay lên xoa xoa cằm, sau đó vòng tay ôm lấy eo cô ta: “Vậy thì tôi thử loại rẻ tiền xem sao. ”

Cô ta hét lên thất thanh, ánh mắt biến thành hoảng sợ .

Cô ta càng giãy dụa, tôi càng phấn khích .

Sau khi chơi đủ, tôi buông ra, cô ta ngã xuống đất .

Tôi cầm chiếc váy lên và đi vào phòng thử đồ .

15

Trong quán bar âm nhạc ồn ào, người người nhốn nháo.

Tôi dùng hết sức chen lên phía trước và thấy Lâm Đường đang chuẩn bị đánh nhau với ai đó .

Bên kia đã sắp đánh cô ấy rồi, nhưng Lâm Đường vẫn khiêu khích.

“Anh có biết chị em tôi là ai không? Chờ cô ấy đến đây tôi sẽ cho anh đẹp mặt.”

Tôi bối rối, tôi là ai ?

Tôi nhìn vào vẻ ngoài to lớn và thô kệch của bên kia.

Hơi sai sai rồi chị em ơi!

Tôi lặng lẽ quay đầu, chuồn thôi.

“Tống Hi.” Cô ấy vui mừng ngăn tôi lại.

Tôi quay đầu lại, những trường hợp thế này chỉ cần nở một nụ cười tự tin.

Cô ấy kéo tôi đến trước mặt những người đó: “Hừ, để các người khi dễ tôi, chị em của tôi đến rồi. ”

Nhìn thấy vẻ mặt tự tin của cô ấy, tôi thực sự muốn tìm một cái lỗ để chui vào.

Trời ơi, cứu tôi cứu tôiiiiii ?

Tôi chỉ cứu cô ấy một lần bằng một cây chổi quét phân ở trường đại học.

Cô ấy liền nhớ như in sự dũng cảm của tôi .

Tôi liếc nhìn những người xung quanh, họ đều đang ngồi xem drama, khả năng cao là sẽ không có ai ra tay cứu người.

Tôi hắng giọng nói lớn: “Đều là đi cùng một con đường, không cần động tay chân làm gì. ”

Lâm Đường kéo quần áo của tôi: “ Cậu đang nói cái gì vậy? Tống Hi, chơi họ. ”

Tôi nắm chặt tay cô ấy, ước gì mình có thể chặt nó đi.

Đối phương nhìn tôi, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc: “Cùng một đường? Cô đi đường nào? ”

Tôi thẳng lưng: “Tôi kiên quyết đi theo con đường xã hội chủ nghĩa, anh không phải sao? ”

Lời này vừa nói ra, ánh mắt của những người xung quanh đều tập trung vào hắn .

Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “ Tôi cũng vậy , chuyện ngày hôm nay quên đi. ”

Tôi chắp tay* và nhanh chóng kéo Lâm Đường ra ngoài.

(*làm lễ cáo lui giống trong mấy phim kiếm hiệp á mọi người)

"Tống Hi, hôm nay cậu bị sao vậy? Giá trị vũ lực của cậu đã giảm mạnh rồi." Lâm Đường dựa người vào ghế dài.

“Sợ là cậu hiểu lầm tôi rồi đấy?” Tôi cầm ly rượu liếc qua sàn nhảy.

Cô ấy nhìn tôi từ trên xuống dưới, giọng khàn đi một nửa: “Nhưng hôm nay cậu ăn mặc rất hot, nếu tôi là đàn ông, mạng đều tặng cho cậu.”

“Thôi, cậu tự giữ lại cho mình chơi đi.” Tôi quay đầu lại nhìn cô ấy, “Cổ họng cậu sao vậy? ”

"Có thể vừa rồi mắng quá hung hăng, cổ họng có chút ngứa." Lâm Đường ho hai lần.

Tôi ra hiệu cho người phục vụ : “Cho 1 dĩa chân gà rút xương đi ” .

Cô ấy nghi ngờ nhìn tôi: “Không phải bình thường cậu không thích ăn mấy cái này sao?”

Người tôi lắc lư nhịp nhàng: “Ừm, gọi cho cậu, ngứa họng hả? Để nó vào gãi giùm. ”

Lâm Đường đánh vào mông tôi: “Tống Hi, nghiêm túc đi . ”

Sau đó Lâm Đường chỉ hướng đông bắc: “Xem đi, cậu chắc chắn thích. ”

Tôi nhìn theo hướng tay cô ấy.

Cực phẩm, đúng là cực phẩm, nhưng mà ăn mặc hơi nhiều.

Nhìn dáng người ấy, tôi không dám tưởng tượng nếu được ôm thì sẽ tuyệt đến thế nào.

Tôi nhìn thẳng vào nhóm người kia.

Họ cũng chú ý đến tôi, ánh mắt của họ lướt qua một cách không hề kiêng nể.

Tôi nhếch khóe miệng.

Có người đi tới : “Người đẹp, em có bạn trai chưa? ”

Tôi ngẩng đầu thờ ơ nói: “Anh muốn một câu trả lời hay một cơ hội?”

Anh ta cúi người ghé sát vào tôi, vểnh mông lên trời: “Cơ hội. ”

Tôi nhìn đường quai hàm hoàn mỹ của anh, bĩu môi nói: “Không có cơ hội. ”

" Tại sao?" Anh ta cau mày.

Tôi nhướng mày cười nói: “Thắt lưng không đủ khỏe ? ”

Anh nhìn tôi nghi ngờ.

Có lẽ là bởi vì ánh mắt biến thái của tôi lộ ra quá rõ ràng, anh ta liền cúi đầu lui về phía sau.

"Tống Hi, đây là sinh viên đại học, cậu đừng quá thẳng thắn, dọa người ta sợ hãi." Lâm Đường tiến lại gần.

“Cái kia?” Tôi khinh thường nói, “Rõ ràng là một cái cây cao to nhưng lại mọc quả ớt. ”

Lâm Đường lùi lại mấy bước: “Tống Hi, sao cậu ... thô tục vậy?”

Tôi cầm ly rượu lên và lắc lư không ngừng.

Lúc này, một thanh âm yếu ớt từ bên cạnh truyền đến: “Chị, thắt lưng em rất ổn… ”

Tôi quay đầu lại nhìn, chỉ thấy chàng trai mặc áo T-shirt màu trắng, quần dài xám , làn da trắng đến mức tôi sợ chạm vào sẽ tan đi.

Trang bị không tồi.

Tôi đứng dậy, đánh một quả bóng thẳng : “Muốn cùng chị về nhà không? ”

Anh ấy lắc đầu, ánh mắt rực lửa: “Tôi muốn theo đuổi chị.”

Tôi nhìn vào đôi mắt trong veo và ngốc nghếch của anh ấy với chút nghi ngờ.

Anh thật sự ngây thơ hay giả heo ăn thịt hổ ?

16

Kể từ khi Quý Sở hỏi thông tin liên lạc của tôi vào ngày hôm đó, anh ấy bắt đầu hình thức bám người như chó con.

Hàng ngày, anh đều lái một chiếc Mercedes G nổi bật để đón tôi tan làm ở tầng dưới công ty.

Anh bắt đầu tặng tôi mấy món quà xa xỉ.

Trong công ty có người đỏ mắt, cố ý đi cùng tôi đi ra khỏi công ty, gãi đầu làm dáng nói với tôi: “Tống Hi, đây là bạn trai mới của cô sao, đẹp trai quá, là mẫu người tôi thích.”

Tôi nhìn về phía cô ta, ánh mắt cô ta nhìn Quý Sở xa xa.

Tôi cười lạnh một tiếng: "Ra giá đi, thích hợp thì nhường cô.

Cô ta phục hồi tinh thần, cười nói: “Cô đang nói cái gì vậy, tôi không có ý đó, hơn nữa tình cảm làm sao có thể mua bán đây?”

Ta hừ lạnh một tiếng. Đúng là hựu đương hựu lập*

(*có ý định xấu nhưng vẫn muốn có danh tiếng tốt)

"Thật sao? Mua bán không được à?" Tôi đứng trước mặt chắn tầm nhìn của cô ta “ Vậy thì lau nước miếng của cô đi, đừng giống như một con chó lông xù, người biết thì nói cô đang khen bạn trai tôi, còn không biết thì sẽ tưởng rằng cô đang muốn làm tiểu tam đó.”

Cô ta tức giận đùng đùng: “Tống Hi, cô kiêu ngạo cái gì? Cả ngày giống như có bệnh, người ta chỉ là chơi đùa với cô mà thôi. Cứ chờ đó, sớm muộn gì tôi cũng sẽ cướp được hắn. ”

Miệng cô ta cứ mở ra và đóng lại, tôi muốn cắn cô ta quá.

Suy nghĩ biến thành hành động, tôi cúi xuống và cắn vào tai cô ta.

Sau một giây ngỡ ngàng, cô hét lên và lùi lại.

Chẳng biết Quý Sở đi tới từ lúc nào, anh đưa tay khống chế, tránh cho cô ta đánh tôi. 

" Cô có bệnh à." Giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở.

Tôi nới lỏng miệng: “Cô cũng có được chút vẻ ngoài xinh đẹp, nhưng lại dám ngạo mạn, ở trước mặt tôi làm càn, sống chết khó lường.”

Cô ta rụt rè liếc nhìn tôi, sau đó quay đầu nhìn Quý Sở với đôi mắt ngấn lệ: “Anh có thấy không? Cô ta có bệnh, anh ở bên cô ta sẽ không có kết cục tốt đẹp. ”

Quý Sơ chán ghét hất tay cô ra, bước nhanh đến bên tôi, lấy khăn giấy lau miệng cho tôi: “Con cún này không sạch sẽ, lần sau đừng có mà dùng miệng cắn, lấy gậy đánh nó một trận đi, được không?"

Cô ta run rẩy cả người như cả thế giới đang rung chuyển.

Tôi ngoan ngoãn nói "Ừ", anh ấy bế tôi theo kiểu công chúa, ôm tôi lên xe.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play