ĐIÊN LÊN NÀO, CHỊ EM ƠI!
Tác giả: 沫时
Đề cử: Meo Meo
Edit: Little Ann
Bản edit thuộc quyền sở hữu của Có con mèo đi mua kẹo bông, vui lòng không copy dưới mọi hình thức.
--------------------------------
Trong bữa tiệc đính hôn, tôi gọi mẹ chồng tương lai một tiếng "Mẹ".
Bà ta mặt lạnh nói: “Gọi dì, còn chưa biết có thể đổi cách gọi được hay không đâu?”
Tôi cúi đầu cười tà mị.
Sau đó quay người tát bạn trai một cái: "Ngày trọng đại thế này sao không gọi mẹ ruột anh đến."
Rồi tôi lại tát bà ta một cái: “Kẻ thứ ba vô liêm sỉ này, cút khỏi đây đi.”
---------------------------------
1.
Lúc tôi tỉnh dậy thì trời đã tối, điện thoại cũng sắp nổ tung vì tin nhắn.
Vì sao? Thì cũng là vì sáng nay tôi nổi điên, phá banh cái lễ đính hôn của mình.
Tôi đã chịu đựng tên Giang Trần chết tiệt đó không phải mới ngày một ngày hai.
Khi tôi hẹn hò với Giang Trần, mẹ anh ta luôn ở giữa tìm cách cản trở.
Lần đầu tiên bà ta gặp tôi, đã phát ngôn một câu thúi hoắc: "Lúc trước, có nhiều người theo đuổi con trai tôi lắm. Tôi cũng đã gặp qua vài người, trong nhà người ta tài sản cũng có tới mấy trăm triệu. Cũng không biết đầu Giang Trần có gặp vấn đề gì hay không mà lại để mắt tới cô?
Nghe vậy, tôi chỉ biết cúi đầu cười, xoay người ôm lấy cổ bà ta, ghé vào tai thì thầm: “Dì ơi, dì ngốc quá, dì cho rằng tôi yêu con trai dì hay sao? ”
Lúc đó bà ta đã hoảng loạn tột độ.
Sau ngày hôm ấy, cuối cùng mẹ Giang Trần cũng yên tĩnh trong vài ngày.
Nhưng rồi bà ta lại bí mật nói với Giang Trần, tôi bị bệnh tâm thần .
Ban đầu, Giang Trần vẫn sẽ cố giải thích với mẹ, cố gắng nói tốt về tôi.
Nhưng rồi anh cũng mặc kệ.
Mẹ anh ta đã làm khó tôi rất nhiều lần, nhưng Giang Trần cũng không nói một tiếng nào.
Tôi không thể nuốt được cơn tức này.
Tôi đã từng nghĩ đến việc chia tay .
Nhưng Giang Trần đã quỳ xuống và cầu xin tôi rằng anh ta đã nói chuyện với mẹ rồi.
Bà ta sẽ không làm khó tôi nữa.
Anh cũng đã mua một ngôi nhà cách xa nhà của cha mẹ anh ta.
Chúng tôi sẽ không cần tiếp xúc quá nhiều với phụ huynh sau khi kết hôn.
Não tôi lúc đó cũng bị đơ nên tin anh ta.
Trong tiệc đính hôn, khi tôi cúi xuống mời trà cho mẹ Giang Trần.
Bà ta ở trước mặt mọi người miễn cưỡng nói "Gọi tôi là dì đi".
Rõ ràng là đang cố tình làm tôi xấu hổ.
Tôi nhìn Giang Trần bên cạnh .
Anh ta cúi đầu, rắm cũng không dám đánh.
Chà, nếu tôi không làm chuyện gì đó, chắc chắn tôi cũng sẽ phát điên.
2
Tôi dụi dụi cặp mắt nhập nhèm và lướt điện thoại đọc qua các tin nhắn.
Cha mẹ tôi nhắn vài tin, còn lại là do Giang Trần nhắn.
Tôi bấm vào đọc tin nhắn trong nhóm gia đình.
“Con gái, con đã làm rất tốt, đừng lo lắng, cha với mẹ sẽ luôn là chỗ dựa cho con.”
“Con không hổ là con gái của Hứa Ý An ta, nhưng mà con làm như vậy vẫn còn thiếu một chút. Mẹ thấy cha của Giang Trần cũng không phải hiền lành gì, con nên tát thêm cái nữa cho đủ cả gia đình.”
“ Bây giờ cha mẹ biết con muốn ở một mình, nhưng làm gì thì làm, nhớ nhắn tin cho cha mẹ khi con đã cảm thấy ổn. ”
“Cha mẹ yêu con, con có thể làm bất cứ điều gì mà con muốn. ”
Cha với mẹ cứ tôi một câu, ông một câu, nói chuyện trong nhóm chat 3 người.
Người tôi như được bọc trong một lớp chăn ấm, tôi vội vàng gọi video call về nhà.
3.
Sau cuộc điện thoại, tôi cảm thấy tinh thần đã tràn đầy năng lượng .
Cha mẹ nói rằng họ đã hoàn trả tất cả lễ vật mà bên đó đem sang.
Ngẫm lại chỉ thấy buồn cười.
Tôi thông cảm với hoàn cảnh nghèo khó của gia đình anh nên chỉ để họ mang sang nhà tôi một ít tiền tượng trưng.
Chỉ có như vậy mà Giang Trần vẫn nói tới nói lui với tôi trong nhiều ngày.
Anh ta nói tình yêu sao có thể đo đếm bằng tiền bạc, tấm lòng của anh ta khi ngày nào cũng nấu cháo cho tôi, ngày nào cũng ở cửa chờ tôi tan làm thì tính thế nào.
Ôi lạy trời phật, tôi cười chết mất.
Tình yêu? Tôi nhổ vào.
Kệ mọe tình yêu, kệ mọe anh luôn.
Chỉ cần vài chén cháo là muốn lừa tôi cả đời. Ai tin thì người đó là đồ ngu ngốc.
4
Tôi đang định mời mọi người đi ăn tối.
Giang Trần lại gọi điện thoại đến.
Tôi nhấn nút trả lời .
“Tống Hi, em điên rồi à? Sao em dám đánh mẹ tôi? ”
“Em quậy phá xong thì quay lưng đi, em xem gia đình tôi là cái gì ? ”
“ Còn cha mẹ em, chiều hôm đó dẫn theo mấy người xã hội đen đến nhà tôi, trả lại hết sính lễ. ”
“Ý của em là gì?”
Giang Trần nói ào ào như pháo nổ bên tai.
Tôi gãi gãi tai rồi gắt lên: “Anh nói đủ chưa? Ngu ngốc.”
Bên kia điện thoại rõ ràng là sững người ra, im bặt.
Tôi cúp điện thoại và chặn anh ta ngay lập tức.
5
Tôi đứng dậy tìm một chiếc thắt lưng nhỏ đeo vào, sau đó trang điểm thật tinh tế rồi ra ngoài ăn thịt nướng với bạn bè .
“Tống Hi, làm vậy đúng là cậu, rất dũng cảm. ”
" Loại mẹ chồng này cần phải trị " .
“Chị em tốt, cậu đừng buồn, tôi sẽ giới thiệu cho cậu một người tốt hơn. ”
“Ha ha ha, chị yêu, con đường mới của chị mở ra rồi. Đàn ông không phải để yêu, mà là để điều tiết hocmone thôi.”
Họ cười đùa ầm ĩ.
“Tống Hi, sao cậu không nói gì vậy, ỉu xìu rồi?”
“Mắc đi tiểu.” Tôi ngẩng đầu uống nốt hớp rượu, đứng dậy đi vào WC.
Khi tôi bước ra, một bàn tay đã ngăn tôi lại.
Tôi nhìn người đang đi tới, suýt chút nữa là nôn ra.
Người đàn ông kia trông giống như một con chuột cống với cặp mắt phát sáng.
Hắn ta cười hèn hạ: “Mặc váy ngắn như vậy, là muốn cho ai xem? ”
Tôi bực mình nói: “Cho cha anh xem, muốn làm mẹ nhỏ của anh.”
Hắn ta đột ngột tiến lại gần tôi, kéo khóa quần: “Cũng độc mồm độc miệng lắm, muốn xem “của quý” của anh không?”
Tôi liếc nhìn, bĩu môi, sau đó sờ má bên phải, bắt đầu nở nụ cười kỳ quái: “Của quý, tôi chỉ thấy có cây tăm kẹt bên trong thôi? Có muốn tôi lấy ra giùm không? ”
Tôi lấy trong túi ra một con dao nhỏ, cau mày suy tư rồi nói: “Hình như là số 20. ”
Hắn hốt hoảng che chắn : “Số 20 là cái gì? ”
“Thì nè, cây tăm thứ 20, bác sĩ Trương nói, tôi giết người sẽ không phạm pháp.” Tôi ngửa cổ, nhìn hắn chằm chằm, tay nắm lấy quần hắn
“Cũng khá đáng yêu, không biết mang về hầm canh cho chó uống có ổn không? "
"Có người bị điênnnn" Hắn hét lên, lùi lại, nhưng lại vấp vào cái quần, phải bò ra ngoài.
Tôi làm động tác đuổi theo: “Anh gì ơi, đừng có chạy” .
Đến lúc tôi đi ra nhìn, đã không còn ai ở đó cả.
6.
Tối hôm qua uống quá nhiều, sáng hôm nay tỉnh dậy phát hiện đã trễ giờ làm việc .
Tôi bắt đầu lăn lộn và kêu gào trên giường .
Thu dọn xong nhà cửa, tôi chậm rãi bước vào thang máy.
Bên trong có một thằng nhóc đã nhấn tất cả các số tầng.
Tôi nhìn chằm chằm vào nó thật lâu, cố kiềm chế bàn tay muốn bóp cổ nó.
Mẹ nó còn xoa đầu khen: “Cục cưng nhà tôi rất thông minh, cô xem, không thiếu một tầng nào cả.”
Tôi hít sâu một hơi, lấy điện thoại di động ra: “ Bác sĩ Trương, tôi cảm thấy bệnh tâm thần của mình sắp mất kiểm soát rồi, trong thang máy có một đứa trẻ thật phiền phức, tôi thật muốn giết người. ”
Vừa dứt lời, tôi đã thấy người đó cẩn thận kéo đứa trẻ vào góc tường .
Cửa thang máy vừa mở ra, cô ta cũng không cần biết mình sẽ đến tầng nào, bế đứa trẻ chạy như điên ra ngoài.
Tôi lại nở một nụ cười kỳ quái, kể từ khi tôi khám ra bệnh tâm thần, hình như đời sống tinh thần của tôi đã được cải thiện rất nhiều .
7.
Trên tàu điện ngầm , tôi vừa mới đặt mông ngồi xuống ghế.
Tôi nhìn thấy một bà lão tóc hoa râm bước vào, nên tôi lại đứng lên nhường chỗ.
Bà ấy vội vàng ngồi vào chỗ của tôi và cười nói: “Cô bé không xinh lắm nhưng lại có một trái tim nhân hậu. ”
Cái gì? Loài người bây giờ nói cảm ơn như vậy sao?
Tôi bắt chước giọng điệu của bà: “Ồ, bà lão tuổi tác không dài nhưng lưỡi lại khá dài. ”
Bà ấy lập tức biến sắc mặt: “Cô đang nói cái gì vậy? Chẳng có chút lễ phép nào cả. Trông chẳng khác gì dân lao động nghèo từ nơi khác đến. ”
Bà vừa dứt lời, tôi đã nằm dài trên mặt đất, vung tay lung tung, lớn tiếng gào lên: "Ôi, tôi không muốn sống nữa, bà già này sao lại tồi tệ như vậy? Há miệng, ngậm miệng đều là tiền. Coi thường những người trẻ tuổi chúng tôi. Tôi đã tử tế nhường chỗ cho bà, mà bà gọi tôi là dân lao động nghèo, tôi sẽ treo cổ tự tử trước nhà bà, kiếp sau làm chó canh cửa cho bà. ”
Tôi đã khóc hết nước mắt và được những người có ý tốt xung quanh kéo tôi dậy .
“ Bà lão này, sao bà lòng lang dạ thú vậy, bây giờ người trẻ tuổi chịu nhiều áp lực, thật sự sống không dễ dàng, bà còn mắng con bé, đúng là tánh tình xấu xa. ”
“ Đúng vậy, chúng tôi đều là dân đi làm thuê. Nếu bà không thích chúng tôi, thì mua xe riêng mà đi. Chen lấn với chúng tôi trong tàu điện ngầm làm gì? ”
Mỗi người một lời mắng bà lão xanh cả mặt và bà ấy không dám nói tiếng nào.
Tôi lau nước mắt, nếm, ừm, mặn .
8.
Đến công ty rồi, tôi kéo ghế ra, bật máy tính, tiện tay xé một túi khoai tây chiên, mở một chai sữa.
Đồng nghiệp thò đầu ra, ác ý nói: “Tống Hi, cô lớn như vậy rồi, còn uống sữa. ”
Tôi nuốt nước bọt: “Anh cũng lớn như vậy rồi mà tôi không thấy anh chết ” .
Anh ta không phục hừ lạnh một tiếng: "Cũng không nhìn xem dáng người mình thế nào, béo như vậy còn ăn đồ ăn vặt.”
Tôi trực tiếp rắc khoai tây chiên lên đầu anh ta: “Vậy tôi không ăn nữa, tôi để dành cho anh làm cống phẩm. ”
Đồng nghiệp kia tru lên giận dữ , như một con lừa bị thiến .
Anh ta vung cánh tay ngắn cũn với tôi: “Tống Hi, đừng bắt tôi phải đánh phụ nữ. ”
Tôi run rẩy đứng dậy, quỳ trước mặt anh ta, bắt đầu vặn vẹo, đổi thái độ, kêu gào, sau đó mang vẻ mặt u ám bò đến trước mặt anh ta, cào cào vào bụng anh ta điên cuồng: “Xin lỗi, tôi không biết anh lại đánh phụ nữ, tôi sai rồi, là tôi, là lỗi của tôi, tôi sẽ không bao giờ ăn quà vặt trước mặt anh nữa, cầu xin anh, buông tha tôi đi. "
Tay anh ta dừng lại giữa không trung, hóa đá tại chỗ.