Anh Ấy Vẫn Luôn Đợi Tôi

Chương 1


2 tháng


[ ZHIHU ] - ANH ẤY VẪN LUÔN ĐỢI TÔI (tên do editor đặt)

Tác giả: 闲闲秒秒

( GIỚI THIỆU )

Năm thứ chín sau khi tôi mất, mọi người đều khuyên Châu Trữ tái hôn.

Châu Trữ trong mộng hỏi tôi: “Niệm Niệm, em có trách anh không?”

Tôi nhẹ nhàng nói: “Châu Trữ, tiến lên đi, đừng dừng lại mãi như vậy.”

Khi bước ra khỏi giấc mơ, tôi bật khóc và quyết định tái sinh trong khi thực sự không đành lòng.

Kết quả, Châu Trữ quay người nói với những người khác: “Lâm Niệm trong mộng nói với tôi, nếu tôi dám tái hôn, cô ấy cho dù là ma cũng sẽ không buông tha tôi đâu!”

Cái gì vậy trời!

Quả là một tin đồn vô căn cứ mà!

1.

“Con bé cũng không nghiêm trọng lắm đâu.”

“Con bé sống sót là nhờ được mẹ bảo vệ, nếu không có lẽ sẽ…” 

“Tệ quá, sắp đến Tết rồi.” 

“Bố ở ngoài phải không? Nhìn qua thôi cũng không cảm thấy buồn”

"Có vẻ như vậy" 

“Các cặp đôi ngày nay tình cảm thật nhạt nhoà mà.”

 Tôi thức dậy bởi âm thanh của những cuộc trò chuyện ngắt quãng. Tôi nhìn quanh, đây là phòng mổ, trên bàn mổ có một bé gái, mặt đầy m//áu. Tôi bước lại gần và nhìn thấy rõ ràng. Là Tiểu Khả của tôi! Tiểu Khả nằm trên bàn mổ, nhắm chặt mắt. 

"Tiểu Khả Tiểu Khả! Dậy đi!" 

Tôi liên tục gọi tên con gái nhưng không ai nghe thấy hay đáp lại. Tôi chạm tay vào má con gái nhưng nó xuyên qua cơ thể con bé. Tôi cúi đầu, hai chân lơ lửng trên không, trên người vẫn mặc chiếc váy trắng hôm nay ra ngoài. Sau khi choáng váng một lúc, trí nhớ dần dần quay trở lại. 

Tôi đưa con gái đến công ty gặp Châu Trữ, công ty của anh ấy rất bận rộn, sắp đến Tết và anh ấy thường xuyên bỏ bữa. Tôi nấu bữa trưa và đưa con gái đến gặp anh ấy. Có lẽ trời đang tuyết và mặt đất trơn trượt. Sau đó, có một vụ tai nạn xe hơi. Cảnh tượng cuối cùng trong trí nhớ của tôi là chiếc xe lao tới và tôi ôm Tiểu Khả vào lòng.

Tôi nhìn vào cơ thể trong suốt của mình.

Trong lòng lập tức hiểu ra. 

Chắc là tôi đã ch//ết rồi.

2.

Ca phẫu thuật của Tiểu Khả diễn ra suôn sẻ, khi con bé bị y tá đẩy ra khỏi phòng mổ, tôi cũng đi theo. Tôi nhìn thấy Châu Trữ ở cửa. Bộ đồ của Châu Trữ hơi ướt, như bị dính tuyết. Anh ấy trông rất chán nản.

Anh đưa con gái vào giường. Anh ấy để con bé nằm phòng VIP cao cấp, mấy năm gần đây anh ấy mới bắt đầu kinh doanh, công ty phát triển rất tốt, cuộc sống của chúng tôi ngày càng tốt hơn nhưng lại đột ngột kết thúc. Tôi không thể không đau buồn về cái ch//ết của mình. Chỉ sau khi ch//ết tôi mới phát hiện ra rằng ma thực sự tồn tại và giờ đây có thể tiếp tục lang thang như những linh hồn, như thể cuộc sống vẫn tiếp tục. 

Nhưng đối với những người còn sống thì tôi đã ra đi mãi mãi. 

Khi Châu Trữ đang bế con gái lên giường, đồng hồ trẻ em trên cổ tay con gái đột nhiên sáng lên. Chắc là nó đã vô tình chạm vào. Châu Trữ nhìn thoáng qua, động tác dừng lại, đôi mắt trống rỗng tập trung, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào màn hình đồng hồ. Im lặng hồi lâu, anh run rẩy nằm bên giường, đầu vùi trong chăn, tôi không nhìn thấy, nhưng đôi vai nhún vai đã phản bội anh.

Châu Trữ đang khóc. 

Tôi nhìn bóng dáng run rẩy của anh, muốn an ủi anh nhưng lại không thể chạm vào anh. Mắt tôi chua chát, nước mắt như muốn rơi xuống, ma quỷ cũng có thể khóc sao? 

Đừng buồn, em ở ngay cạnh anh đây.

Pháo hoa cận kề Lễ hội mùa xuân đã được bắn ngoài cửa sổ, mang lại rất nhiều niềm vui. Căn phòng chìm trong bóng tối, chỉ có ánh sáng từ chiếc đồng hồ của đứa trẻ, trên màn hình là bức ảnh của gia đình ba người chúng tôi.

Đồng hồ trẻ em bị vỡ trong vụ tai nạn ô tô và màn hình bị nứt. Gia đình ba người của chúng tôi cũng ly tán từ đó.

3.

Trong đám tang của tôi, Châu Trữ và Tiểu Khả đứng im lặng trong khi nhiều người đến và đi lần lượt nói lời chia buồn. Đầu Tiểu Khả vẫn quấn một vòng băng gạc, bị Châu Trữ kéo lại, ngơ ngác đứng đó.

Có lẽ con bé vẫn chưa hiểu cái ch//ết là gì.

Sau khi theo dõi họ vài ngày, tôi đại khái đã tìm ra nguyên do tồn tại của mình. Nó liên quan đến bức ảnh của gia đình ba người chúng tôi. Tôi không thể đi xa khỏi bức ảnh đó quá lâu, có thể một ngày nào đó bức ảnh đó sẽ bị cất đi, không còn ai nghĩ đến nữa, có thể tôi cũng không còn tồn tại nữa. 

Đầu tiên là đồng hồ trẻ em của Tiểu Khả, bây giờ là một bức ảnh trong túi lót bộ vest của Châu Trữ. 

Tôi cũng đã gặp bố mẹ tôi tại đám tang. Họ khóc rất lâu, đặc biệt là mẹ tôi. May mắn thay, anh trai tôi ở đó để chăm sóc tôi. Tôi thầm nói với bố mẹ: Hãy lo cho bản thân mình nhé.

Mẹ tôi nhìn thấy Châu Trữ không khóc cũng không buồn, tâm tình dường như không dao động, liền đánh hắn mấy cái. Mẹ tôi chưa bao giờ thích Châu Trữ lắm, cho rằng anh ấy tính tình vô cảm.

 Trở về nhà vào buổi tối, Tiểu Khả hỏi Châu Trữ: “Mẹ đi đâu vậy bố?”

Châu Trữ ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu Tiểu Khả: “Mẹ đi đến một nơi rất xa.”

Tiểu Khả hỏi, Châu Trữ lại không giải thích được.

Anh quả là đồ ngốc nhất trên đời.

Tiểu Khả bắt đầu khóc, Châu Trữ dỗ Tiểu Khả ngủ một hồi lâu. Sau khi đóng cửa phòng Tiểu Khả lại, anh trở lại phòng khách, ngồi trên ghế sô pha. Hôm nay tôi đã nhìn thấy mọi thứ nhưng tôi chỉ có thể đứng sang một bên, chỉ có thể làm người ngoài cuộc trước mọi thứ liên quan đến mình. Chúng tôi có một bức ảnh chụp chúng tôi trong phòng khách, để tôi có thể di chuyển quanh nhà theo ý muốn. 

Tôi ngồi cạnh Châu Trữ, trông anh ấy rất bình tĩnh. Ngoại trừ đêm đó ở bệnh viện, tôi chưa bao giờ thấy anh thể hiện cảm xúc đặc biệt nào. Trong đám tang, nhiều người, không chỉ riêng mẹ tôi, đều cho rằng Châu Trữ trông không hề đau buồn chút nào, vợ anh ch//ết  mà anh như không có chuyện gì xảy ra. 

Chỉ tôi biết Châu Trữ rất yêu tôi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play