Mỗi lần Phong Sâm nhớ lại thảm họa mấy năm trước, anh không hề nhận thấy bất kỳ dấu hiệu báo trước nào.
Nếu buộc phải tìm chút manh mối thì chẳng biết cái hôm đánh mất đồ trang trí balo mà Nhan Bố Bố đưa anh có được tính vào hay không.
–
Ngày 7 tháng 4 năm 2105.
“Cậu Phong, nửa tiếng nữa máy bay sẽ cất cánh về nước, bây giờ chúng ta sẽ rời khỏi khu tập huấn, cậu còn đồ đạc gì cần mang theo không?”
Một sĩ quan đứng trong phòng đơn ký túc xá với lối bày biện đơn giản, hắn hơi cúi đầu, lời nói rất mực cung kính.
Đối diện hắn là một thiếu niên có thân hình cân đối đang đứng trước gương chỉnh trang lại bộ vest và thắt cà vạt. Khuôn mặt trong gương quá đỗi tuấn tú, tuy nhìn có vẻ không lớn lắm nhưng dáng hình trẻ con ấy lại toát lên vẻ điềm tĩnh không hợp với độ tuổi.
Phong Sâm không đáp, cậu quay đầu đi ra ngoài, sĩ quan xách vali và balo theo sau.
Có vài thiếu niên đứng ở bãi cỏ bên ngoài ký túc xá đang bắt tay tạm biệt, khi nhìn thấy Phong Sâm thì tự dưng im lặng, nụ cười trên mặt cũng cứng lại.
Phong Sâm không nhìn sang đó mà đi về phía cổng lớn, ánh nắng chiếu từ mặt bên khiến làn da cậu trông có vẻ tái nhợt, hệt như phẩm chất lạnh lẽo của ngọc vậy.
Một thiếu niên nhìn bóng lưng của cậu, không cam lòng mà thấp giọng nói: “Cái thằng đó lại đứng đầu đợt tập huấn đặc chiến Ưng Non lần này nữa.”
“Thôi, mấy nay cậu đang bị sốt mà, trạng thái không tốt, sang năm rồi đấu lại với nó.” Một thiếu niên khác an ủi.
“Nhưng sang năm tôi mười lăm, vượt quá độ tuổi cho phép của đặc chiến Ưng Non rồi.”
“Ơ, vậy tính sao giờ? Hình như Phong Sâm mới mười hai, chẳng lẽ tụi mình phải bị nó đánh bại ba năm nữa hả?”
“Không cần đấu làm gì, nó là quái thai đấy.”
Giọng bọn họ không nhỏ, song Phong Sâm vẫn không có phản ứng gì, xe Jeep đã chờ ở trước cổng, chiếc xe nhanh chóng rời khỏi khu tập huấn.
Nửa tiếng sau, tại sân bay quân dụng gần đó, một chiếc máy bay phản lực tư nhân nhỏ cất cánh và bay về phía Liên Bang.
Bên trong cabin, viên sĩ quan đang sắp xếp lại hành lý, phía sau là bản tin truyền hình. Phong Sâm ngồi dựa vào ghế rồi mở điện thoại vẫn luôn tắt nguồn trong lúc tập huấn lên.
Ngay khi màn hình sáng lên thì mấy tin nhắn nhảy ra liên tục.
Mẹ: [Phong Sâm, con tập huấn xong thì cả nhà mình ra đảo nghỉ dưỡng nhé.]
Mẹ: [Phong Sâm, chú Trần sẽ diễn thuyết tranh cử Tổng thống ở Hoàng Thành, ba con là bạn lâu năm của chú ấy, ba mẹ phải đến đó một chuyến nên để sĩ quan phụ tá Vương đến đón con.]
Phong Sâm rũ mắt nhìn ngày gửi, trên đó hiển thị là hôm qua, cậu buông điện thoại xuống, bên tai vang lên giọng nói của biên tập viên tin tức.
“… Không biết Tướng quân Phong Tại Bình có xuất hiện ở buổi diễn thuyết của Quan chấp chính Trần Tư Trạch hay không…”
Giọng của biên tập viên đột nhiên im bặt, TV cũng bị tắt, Phong Sâm ném điều khiển từ xa lên bàn, vẻ mặt nom có vẻ mất kiên nhẫn.
Viên sĩ quan quay đầu lại, hỏi: “Cậu Phong, cậu cảm thấy không khỏe à?”
Phong Sâm lắc đầu.
Đúng là cậu hơi khó chịu thật, mấy ngày qua chẳng hiểu sao lại sốt nhẹ, cơn sốt không kéo dài mà nhanh chóng hạ nhiệt nên cậu không để ý lắm.
Bây giờ cậu lại có cảm giác sốt nhẹ, bèn đưa tay sờ trán thử. Sau khi nhỏ giọng hỏi vài câu, viên sĩ quan tinh ý đặt balo hành quân xuống rồi đi tìm tiếp viên lấy thuốc.
Trong cabin chỉ còn lại mỗi Phong Sâm, cậu nhìn balo hành quân màu đen, đột nhiên phát hiện đồ trang trí trên đó biến đâu mất.
Đó là một món phụ kiện làm từ lông nhung màu nâu, hình như là gấu hay thỏ gì đó, cậu không nhìn kỹ, chỉ là đôi lúc cảm thấy có thứ gì đấy chạm nhẹ vào balo nên mới sực nhớ đến.
Đương nhiên, cậu cũng tiện thể nhớ đến Nhan Bố Bố.
Nhan Bố Bố thường hay nhét mấy món đồ kỳ quái vào balo trước khi cậu ra ngoài, đã từng trong lúc thi viết, cậu cầm cục tẩy hình chocolate để bôi, cũng từng lấy một cây kiếm nhựa đồ chơi với màu sắc rực rỡ trước ánh nhìn chăm chú của huấn luyện viên khi đang chiến đấu bằng vũ khí.
Cậu rất tức giận, nhưng Nhan Bố Bố mới có sáu tuổi nên cậu chỉ có thể quát lớn, dùng giọng điệu nghiêm túc và ánh mắt sắc bén để uy hiếp.
Dáng vẻ này của cậu rất có hiệu quả đối với người khác, dù là ai cũng sẽ tôn kính và không dám tiếp cận, nhưng người khác này không bao gồm Nhan Bố Bố.
Nhan Bố Bố mặt dày, vừa bị cậu chỉnh một trận thì lại sáp cái đầu xoăn kia đến trước mặt cậu. Phong Sâm đành phải nhẫn nhịn, quyết định mặc kệ Nhan Bố Bố, dù sao mấy năm nữa cậu cũng vào trường quân đội và Nhan Bố Bố sẽ hoàn toàn rời khỏi thế giới của cậu.
Lần này cậu không vứt món đồ trang trí đó, không phải cậu thích hay gì mà cậu đã quen với việc mặc kệ tất cả dấu vết thuộc về Nhan Bố Bố rồi.
“Cậu chủ, cậu có cần nghỉ ngơi một lát không? Còn vài tiếng nữa máy bay mới hạ cánh.” Chờ Phong Sâm uống thuốc xong, viên sĩ quan nhận lại ly nước, hỏi.
Phong Sâm gật đầu, dựa vào ghế nhắm mắt lại.
Cậu cảm giác tấm che nắng bị kéo xuống, lưng ghế hạ thấp, trên người đắp một cái chăn lông, Phong Sâm nhanh chóng chìm vào giấc ngủ giữa tiếng ù ù đơn điệu của máy bay.
***
Trời nắng chói chang, sau khi cô giúp việc A Mai làm xong xuôi hết cả thì vội vàng trở về phòng giúp việc, ôm chăn ra phơi lên dây sào ngoài sân nhỏ.
Nhìn vệt nước đậm màu ở giữa chăn, A Mai sầm mặt hỏi: “Nhan Bố Bố, có phải hôm qua trước khi đi ngủ con uống nước đúng không?”
Một cậu nhóc chừng năm, sáu tuổi đứng dưới mái hiên, hai tay đút vào túi quần yếm xanh biển, mái tóc xoăn trên đầu rối bù, nhóc ủ rũ nói: “Dạ.”
“Không phải mẹ đã nói trước khi ngủ đừng uống nước rồi sao?”
Nhan Bố Bố mang giày thể thao, đá nhẹ vào chân bàn nhỏ trước mặt, lí nhí trả lời: “Con hơi khát, ngủ không được nên có uống một tí.”
“Một tí là bao nhiêu?”
“Một tí bằng ly nước ạ.”
“Đầy ly?”
“… Dạ.”
A Mai giũ chăn, cô cảm thấy hơi choáng váng nên giơ tay sờ trán, có lẽ là sốt nhẹ nên cô bực dọc chút đỉnh: “Con nít sáu tuổi rồi mà còn đái dầm hả? Nói ra là người ta cười liền, mai mốt có khát thì cũng không được uống quá nhiều trước khi ngủ nghe chưa.”
“Dạ, con biết rồi.”
Nhan Bố Bố thấy A Mai không la mình nữa thì bèn hỏi: “Mẹ ơi, hôm nay cậu chủ về nhà phải không ạ?”
“Ừ, hôm qua sĩ quan phụ tá Vương đi đón cậu ấy rồi.”
Đôi mắt to của Nhan Bố Bố trào dâng niềm vui sướng, nhóc nhảy tại chỗ hai cái, mấy sợi tóc xoăn trên đầu cũng nghiêng trái ngã phải, có hai lọn tóc đáp lên lỗ tai.
A Mai quay sang nhìn nhóc, nghiêm mặt dặn dò: “Bố Bố, lúc cậu chủ về con đừng có chạy nhảy trước mặt cậu ấy, không được để người ngoài nhìn thấy, có biết chưa?”
“Dạ biết rồi ạ.” Nhan Bố Bố cười hì hì, đôi mắt bị chói nắng nên hơi nheo lại, nhóc dang hai cánh tay, bắt đầu xoay vòng vòng một cách vui vẻ.
A Mai biết nhóc chỉ trả lời có lệ vậy thôi, nhưng cô không thể làm gì khác hơn ngoài thở dài rồi đi vào nhà chính, miệng thì dặn dò: “Trên bàn có đĩa bánh ngọt đó, nhớ rửa tay trước khi ăn.”
Nhan Bố Bố vừa đáp vừa xoay vòng vòng, trong tầm nhìn của nhóc là bầu trời xanh đang xoay tròn, là phòng giúp việc, là bóng lưng đi vào nhà chính của mẹ.
Bình thường nhóc có thể xoay rất lâu, nhưng bây giờ mới xoay vài vòng đã thấy hoa mắt chóng mặt, lảo đảo đứng không vững. Nhóc định đỡ cái bàn nhỏ bên cạnh nhưng dưới chân cứ như đang giẫm lên bông, nhóc đi xiêu vẹo như say rượu rồi ngã ngồi xuống đất.
Nhan Bố Bố trố mắt nhìn phía trước, nhóc thấy mặt cỏ trên sân phập phồng như nước biển, nhà lầu cao tít tắp phía xa giống ruộng lúa bị gió thổi, lần lượt cong vẹo xuống.
Sâu bên trong lòng đất có tiếng vang lớn ù ù, cứ như đang vùi lấp một loài mãnh thú không biết tên, nó đang phát ra tiếng gầm rú đầy kìm nén.
Mặt đất rung chuyển dữ dội, tấm xi măng phía trên nứt ra, rớt một mảng bên cạnh Nhan Bố Bố. Bụi mù và tiếng phòng ốc sập xuống có mặt ở khắp nơi, nhóc không thể đứng dậy mà chỉ bò về phía trước theo bản năng.
“Bố Bố…”
Hình như nhóc nghe thấy tiếng hô to của mẹ ở phía nhà chính, vừa định mở miệng đáp lại thì tầm mắt chợt tối đen.
***
Máy bay đang hạ cánh, Phong Sâm nhìn xuống thành phố quen thuộc qua cửa sổ mạn tàu.
Thành phố Hải Vân với ba mặt giáp biển và tòa kiến trúc trung tâm cực kỳ bắt mắt, nó cao hàng nghìn mét và vươn thẳng lên trời, đó là tháp Hải Vân, tòa nhà biểu tượng của thành phố.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu lên da thịt trắng nõn của thiếu niên, tựa như được phủ thêm một lớp vàng nhạt khiến nét lạnh lùng trên gương mặt cậu dịu đi phần nào, tôn lên ngũ quan tuấn tú.
“Cậu chủ, lát nữa mình về thẳng nhà sao?” Sĩ quan hỏi.
Phong Sâm vừa đánh một giấc, cơn sốt nhẹ đã thối lui, tinh thần tốt hơn rất nhiều, cậu nói: “Về thẳng nhà đi.”
Máy bay nhanh chóng giảm tốc, hạ cánh tiếp đất, vững vàng trượt trên đường băng.
Viên sĩ quan đứng lên định mở nắp khoang hành lý ra, còn Phong Sâm thì tháo dây an toàn thắt ngang eo.
Ầm!
Trong cabin đột nhiên vang lên tiếng động lạ, thân máy bay xóc nảy dữ dội.
Viên sĩ quan lẩm bẩm: “Chuyện gì vậy? Trên đường băng có chướng ngại vật gì à?”
Phong Sâm vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh tượng xảy ra trước mắt khiến đồng tử của cậu đột nhiên co lại, toàn thân cứng đờ như pho tượng điêu khắc.
Nhà ga sân bay phía xa đã nghiêng thành một góc không thể tin nổi rồi ầm ầm đổ sụp xuống khiến bụi mù bay đầy trời.
Giữa đám khói bụi trắng xóa ấy, có vài người đang chạy vội về phía đường băng, song mặt đường đang bằng phẳng đột ngột nứt ra, giống như những vết nứt trên cửa kính nhanh chóng lan rộng rồi nuốt chửng bọn họ trong nháy mắt.
Cabin đóng kín nên Phong Sâm không nghe được âm thanh bên ngoài, cậu chỉ nghe tiếng thở dồn dập của mình. Phong Sâm chưa định hình được chuyện gì đang xảy ra thì máy bay lại hứng chịu một đợt xóc nảy dữ dội khác.
Mặt nạ dưỡng khí thả xuống phía trên chỗ ngồi, viên sĩ quan hô to: “Đừng hoảng, là tập kích, ngồi chắc vào.”
Hai tiếp viên cũng nhanh chóng ngồi xuống, lấy bộ đàm hỏi cơ trưởng tình hình hiện tại.
Máy bay loạng choạng lao về phía trước, Phong Sâm thấy đường băng và mặt cỏ bên cạnh cứ như bị một đôi bàn tay khổng lồ nhào nặn rồi kéo đi, một số bị bóp chặt nhô lên như quả đồi, một số thì vỡ vụn và đổ sập xuống khe vực mới hình thành.
Ầm! Lại thêm một tiếng vang lớn nữa, máy bay nghiêng sang trái, vali rơi khỏi khoang hành lý, xoay vòng rồi đập vào vách trái của cabin.
Giữa tiếng thét chói tai của hai tiếp viên, Phong Sâm nắm chặt thành ghế, trơ mắt nhìn hai chiếc máy bay đậu trên đường băng trượt xuống khe nứt sâu không thấy đáy.
“Mau, đeo mặt nạ dưỡng khí vào.” Viên sĩ quan hô to với cậu.
Phong Sâm hoàn hồn, cậu nhanh chóng kéo mặt nạ dưỡng khí đang lơ lửng trước mặt đeo vào, thắt dây an toàn, sau đó dựa theo kiến thức cấp cứu đã học trong lúc tập huấn, cúi người xuống, đầu ép sát gối, cẳng chân khép chặt đưa về sau.
Đường băng phía sau máy bay vỡ vụn thành từng mảng, phía trước thì bị bóp méo thành hình con giun, gồ ghề và không bằng phẳng. Có lẽ phi công định cất cánh lần nữa nhưng không thể tăng tốc được mà nghiêng ngả, lảo đảo lao về phía trước.
Bên trong cabin bốc lên khói trắng, tiếng chuông báo nguy kêu chói tai, máy bay tròng trành như sắp lật tới nơi, cuối cùng đột ngột rẽ ngoặt sang phải nhằm về phía mặt cỏ.
Lực va chạm cực mạnh bỗng đánh úp lại, Phong Sâm văng lên trước nhưng bị dây an toàn kéo về. Giữa tiếng thét chói tai đầy hoảng sợ của tiếp viên, cậu chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, sau đó bất tỉnh.