Con Đường Làm Giàu Từ Mỹ Thức Của Vợ Cả Thế Tử Gia

Chương 9


2 tháng

trướctiếp

Diệp Gia liếc mắt nhìn quần áo lụa mới tinh trên người Trương Xuân Phân, cong khóe miệng: "Còn nữa, y phục trên người nàng ta là của ta đúng không?"

"Cái gì của ngươi? Đây là y phục của ta!" Trương Xuân Phân lập tức nhảy dựng lên giống bị con chuột bị dẫm phải đuôi: "Diệp Gia, chẳng lẽ ngươi nghèo đến nỗi phát điên hả? Cuộc sống ở Chu gia khổ như vậy, ngươi thấy đồ tốt gì cũng đều là của ngươi sao?"

Tưởng Xuân Phân cũng không phải người dễ đối phó. Nàng ta có thể sống nhờ ở Diệp gia được, còn sai khiến con gái người ta, thì đâu có liêm sỉ gì?

Hai tay khoanh trước ngực, quay đầu muốn vào nhà.

Diệp Gia cản trước mặt nàng ta, đưa tay ra kéo y phục của nàng ta tới trước mặt, giống như cười mà không phải cười. Thật ra, nàng đâu biết nguyên chủ có y phục gì? Vốn chỉ là thuận miệng nói bừa, dáng vẻ có tật giật mình của Trương Xuân Phân lại khiến nàng chắc chắn.

Y phục này là chiếc áo khoác lụa màu vàng tươi, nhìn màu sắc cũng tươi sáng. Vừa nhìn đã biết không phải bán ở vùng Lý Bắc trấn. Nếu như là người khác tặng, cũng không thể không vừa vặn như thế đúng không? Nhìn xem tay áo của cô nương này ngắn một đoạn, váy cũng chỉ đến trên mắt cá chân. Diệp Gia cười một tiếng nói: "Lấy đồ của người ta cũng không sợ bị chính chủ nhìn thấy!"

Trương Xuân Phân tất nhiên không nhận.

Diệp Gia gật đầu nói: "Vậy được, hôm khác ta sẽ hỏi người nọ một chút. Để ta xem, có phải ngươi bán tên tuổi của ta để kiếm chút lợi ích không!"

Vẻ mặt của Trương Xuân Phân lập tức tái nhợt, tay vô thức nhéo tai. Có tật giật mình cũng không rõ ràng giống như nàng ta.

Diệp Gia híp mắt lại.

Diệp Trương thị đương nhiên bảo vệ cho muội muội, nói giúp: "Gia nương, y phục này quả thực là bản thân Xuân Phân ôm về từ bên ngoài. Hôm xuất giá muội cũng đã mang tủ đi theo, đâu còn y phục ở nhà? Tẩu tử biết cuộc sống của muội không thoải mái, nhưng cũng không thể mở miệng nói người khác là ăn trộm. Đâu thể nói chuyện như vậy được? Hơn nữa, Xuân Phân cũng phải làm mai, người nhìn trúng muội ấy có thể xếp hàng tới ngoài thôn. Tất nhiên sẽ có người tới tặng đồ tốt..."

Có Diệp Trương thị bênh vực, Trương Xuân Phân chắc chắn chính là người khác tặng. Diệp Gia nghe rất vui vẻ. Tỷ muội Trương thị này thật thú vị. Nhờ người khác giúp đỡ nhưng lại muốn đè đầu người ta. Muốn có thanh danh tốt đồng thời không thể bỏ lợi ích, làm gì có chuyện tốt như thế?

"Được." Gật gật đầu, Diệp Gia cũng không dây dưa với nàng ta về những thứ này nữa. Lần này nàng được Diệp Trương thị mời về nhà: "Đã có kết quả rồi, tẩu tử cứ việc sắp xếp thay nàng ta là được. Ta không tham gia náo nhiệt. Trong nhà vẫn còn có người bị thương chưa dậy được. bây giờ ta phải đi."

Sắc mặt Diệp Trương thị lập tức thay đổi, kịp phản ứng muốn ngăn cản.

Nàng ta đã quen bảo vệ muội muội. Từ xưa đến nay nàng ta ở nhà là bảo vệ như thế, cũng không ai nói gì. Nên đã quên mất Diệp Gia không giống với người của gia đình này, tính tình rất nóng nảy. Lôi lôi kéo kéo, đúng lúc mấy nam nhân đi vào từ cửa.

Dẫn đầu là Diệp lão gia tử và thôn trưởng của Diệp gia trang, phía sau là mấy hương lão đi theo.

Ở thâm sơn cùng cốc như Diệp gia trang này, kiếm được một người có tri thức không dễ dàng gì.

Diệp lão gia tử là đồng sinh, ở trong thôn có vài phần tiếng tăm. Trong thôn gặp phải chuyện gì thôn trưởng đều tới tìm người thương lượng. Bây giờ chưa tới mùa xuân đã phải trưng binh, binh sĩ đều phải chia đều mỗi nhà mỗi thôn. Thời đại này, đánh trận chính là quấn đầu vào thắt lưng, không nhà ai mong muốn. Nhưng nếu như không lấy ra đầu người này, lại không giải thích được. Một đám người chán nản cau mày, ở xa đã nghe thấy tiếng huyên náo của nữ quyến Diệp Gia. Mặt Diệp lão gia tử đen như đáy nồi.

Ánh mắt ông ấy thoáng nhìn về phía Trương Xuân Phân, ngọn lửa nhẫn nhịn trong đầu mấy ngày nay lập tức xuất hiện.

Lúc trước nếu như không phải vì nể mặt con dâu trưởng có công lớn bổ sung liên tục bốn nam đinh cho Diệp gia, mà lão đại của Diệp gia thì tham gia quân ngũ ở bên ngoài, nàng ta là một phụ nữ gia đình khổ cực. Đón một cô nương về, cũng chỉ là chuyện thêm đôi đũa, nên mới đồng ý để nàng ta nuôi dưỡng người ở trong nhà. Ai ngờ tiểu cô nương này của Trương gia lại ác độc như thế. Ăn của Diệp gia, mặc của Diệp gia, phút cuối cùng còn dám đẩy cô nương của Diệp gia xuống nước.

Cho dù gia đình có lòng tốt đến đâu cũng không muốn trở thành người bị lợi dụng như vậy.

"Không phải đã bảo ngươi đưa nàng ta đi rồi sao? Tại sao vẫn còn ở Diệp gia?"

"Cha, không phải, cha nhìn xem, Gia nương cũng đã tự mình tới hòa giải." Nói xong, Diệp Trương thị lắc lắc cánh tay Diệp Gia: "Gia nương, muội mau tới nói một chút với cha, lúc đó Xuân Phân không phải cố ý đẩy muội đúng không? Gia nương, muội mau nói đi."

Còn hi vọng nàng sẽ nói chuyện thay các nàng, tự tin ở đâu ra vậy ?!

Bị đẩy phiền, Diệp Gia nói thẳng: "Cha, lúc ấy Trương Xuân Phân không chỉ đẩy con xuống nước, cha thử nhìn trán con xem. Đây chính là do nàng ta cầm đá đập. Không đập chết con, sợ con quay về tìm nàng ta tính sổ nên ném con xuống nước. May mắn, có người nhìn thấy đúng lúc vớt con lên. Nếu không chẳng phải sẽ thành quỷ nước rồi sao? Trong lòng nàng ta sợ là hận đến muốn chết, hận gia đình xen vào việc của người khác."

"Ngươi nói bậy!" Trương Xuân Phân vốn còn muốn giả vờ, không ngờ Diệp Gia lại dứt khoát nói xấu nàng ta như thế: "Ta chỉ đẩy ngươi một chút, là tự ngươi đập vào đá! Ta cùng lắm là thấy ngươi rơi xuống nước không quan tâm, đâu có ném ngươi!"

Nàng ta vừa nói chuyện đã nói hết đầu đuôi ngọn nguồn.

Sắc mặt của Diệp lão gia tử tái xanh, cả giận nói: "Trương thị, hôm nay ngươi không đưa nàng ta đi, thì bản thân ngươi tự đi! Lão đại nhân ở bên ngoài không thể về viết được thư bỏ vợ, lão tử của nó sẽ thay nó viết! Bỏ ngay trò lừa bịp này của ngươi đi!"

"Cha!" Diệp Trương thị hoảng hốt.

Diệp lão gia tử cũng không đoái hoài tới thể diện của con dâu trưởng trước mặt người khác. Bây giờ trong thôn có ai không nói thầm sau lưng nhà ông ấy nuôi một lũ vô dụng? Cười cợt chuyện con gái ruột của ông ấy bị người ngoài bắt nạt như thế vẫn còn được gia đình nuôi ăn nuôi uống. Con gái ruột suýt chút nữa bị người ta giết, Diệp lão gia tử đâu thể nhịn được nữa: "Còn không đi? Không đi, được, bây giờ sẽ viết thư bỏ vợ cho ngươi."

Diệp Trương thị bị dọa cho không dám nói gì, kéo Trương Xuân Phân muốn trốn vào trong phòng. Nhưng Diệp lão gia tử lúc này đã quyết tâm, ông ấy có nói như thế nào cũng phải đưa Trương Xuân Phân ra ngoài.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp