Con Đường Làm Giàu Từ Mỹ Thức Của Vợ Cả Thế Tử Gia

Chương 10


2 tháng

trướctiếp

Trương Xuân Phân nói ra những lời đó giờ hối hận cũng không kịp, chỉ tái mặt khóc.

Diệp Trương thị vỗ đùi ngồi bệt xuống đất, còn muốn học theo ngày trước bắt đầu khóc lóc than khổ. Khóc tướng công không ở bên cạnh nhiều năm như thế, một mình nàng ta vất vả nuôi nấng năm đứa bé lớn lên. Hi vọng lão gia tử có thể thấy sự cực khổ của nàng ta mà bỏ qua cho nàng ta. Tuy Diệp lão gia tử là người hiền lành nhưng người có học đều thích sĩ diện. Người ngoài vẫn còn đang nhìn, Diệp Trương thị dây dưa như vậy quả nhiên đã làm mất hết thể diện của Diệp gia.

Ngay sau đó muốn vào nhà viết thư bỏ vợ. Cho dù ai cũng không cản được.

Diệp Trương thị sợ gần chết, đâu còn dám khóc? Lúc này không để ý tới muội muội, xông tới cầu xin lão gia tử đừng bỏ nàng ta.

Khi bố chồng nàng dâu cãi nhau, đương nhiên là Diệp Trương thị nhận thua. Có bảo vệ muội muội thì cũng không quan trọng bằng bản thân. Hơn nữa nàng ta còn có bốn con trai một đứa con gái, muội muội ruột còn có thể so sánh với nhi tử và nhi nữ ruột sao?

Ầm ĩ một hồi, thư bỏ vợ không viết được, việc Trương Xuân Phân bị đuổi cũng ván đã đóng thuyền. Bị đuổi ngay ngày hôm nay. Không đưa người đi, ông ấy sẽ viết thư bỏ vợ. Diệp Trương thị bây giờ đâu còn quan tâm tới Diệp Gia. Khóc lóc sướt mướt thu dọn đồ đạc cho muội muội. Diệp Gia đi theo vào, đúng lúc phát hiện Trương Xuân Phân cất giấu rất nhiều đồ. Cây trâm và đôi bông tai bạc kia có kiểu dáng giống với của nàng, đựng chung trong một chiếc hộp. Không chỉ có đồ trang sức, y phục cũng không ít.

Trương Xuân Phân nhìn thấy ánh mắt của Diệp Gia rơi xuống cái hộp, cất đồ vào giống như đề phòng bị cướp.

Diệp Gia từ trong nhà đi ra thấy trong sân không có ai, nên cũng quay đầu đi.

Diệp gia trang nhìn còn lớn hơn Vương gia thôn, cái thôn này ít nhất có hai trăm hộ gia đình. Hai thôn cách nhau không xa, có chung một con sông. Diệp Gia mới đi ra từ nhà mẹ đẻ, đi ngang qua bờ sông cuối thôn. Thoáng nhìn qua bờ sông có rất nhiều phụ nhân đang giặt quần áo.

Diệp Tứ muội đang ngồi xổm trên một tảng đá, cầm mấy cục xà phòng ra sức chà lên trên chăn.

Nhưng mà thời đại này nông dân không cần tắm rửa, trong ngày mùa đông trời lạnh, đương nhiên có thể không tắm thì sẽ không tắm. Có người thì cả một mùa đông cũng chưa chắc tắm lần nào. Chăn mền đi ngủ y phục mặc bẩn đến mức không giặt ra được. Diệp tứ muội đã chà rất nhiều xà phòng lên chăn, giặt đến mức tay lạnh đỏ lên, vết bẩn lâu vẫn còn bám ở bên trên. Diệp Gia thoáng nhìn sang bên cạnh, một loạt phụ nhân đều gặp tình huống như thế.

Nghĩ thầm, xà phòng thì giặt sạch thế nào được, không có bột giặt sao?

Nàng vốn chỉ tùy tiện nói thầm, xong trong lòng lại khẽ động.

Xuyên qua nơi này những ngày gần đây, Diệp Gia đang vắt óc nghĩ cách kiếm tiền. Càng nghĩ càng không có kế hoạch gì. Lúc này nhìn thấy xà phòng kia thì nghĩ liệu có thể làm xà phòng không. Bản thân nàng ở hiện đại đã từng làm xà phòng thủ công, thứ đó làm không khó. Lúc trước mình ở nhà làm cho vui, nhưng còn làm tốt hơn đồ bán ở ngoài.

Chỉ là nguyên liệu có chút đắt, với tình hình hiện tại của Chu gia. Đừng nói đến chuyện dùng tiền mua nguyên liệu chế xà phòng, sống tạm cũng khó khăn.

Nếu giá thành sản xuất xà phòng cao, thì giá thành xà phòng thơm sẽ như thế nào?

Lúc trước vì làm xà phòng thủ công, Diệp Gia đã đặc biệt đi tìm hiểu vật liệu. Người cổ đại dùng xà phòng thơm, sử dụng chất tiết tuyến tụy của lợn kết hợp với xà phòng để chế tạo. Một miếng xà phòng lớn có chi phí cao, nhưng khi kết hợp với tuyến tụy lợn, có thể chế tạo ra khoảng mười miếng xà phòng thơm. Nhưng thứ này chỉ có nhà giàu ở thời cổ đại mới dùng được, giá cả rất cao. Diệp Gia nhíu mày, Lý Bắc Trấn không có thị trường này...

Nhưng cũng chưa chắc, Lý Bắc Trấn ở vùng biên giới. Nơi này có con đường thông hướng với quốc gia trung á, có rất nhiều thương đội qua lại. Có bản lĩnh đi đường này đều là đại thương đội, không thiếu tiền, nếu có thể được thương đội mua đồ, có lẽ sẽ kiếm được tiền nhanh.

Nghĩ như vậy vẫn có khả năng thành công. Nhưng mà nếu như mục tiêu nhằm vào thương đội qua lại, thì đồ phải tốt.

Trong lòng Diệp Gia hiện lên suy nghĩ, lập tức có kế hoạch. Nhưng mà thò tay vào túi, kế hoạch cũng chỉ có thể để đó. Cả nhà còn phải ăn từng miếng cơm, tiền phải dành dụm từng đồng. Phải nghĩ ra cách nào đó để kiếm được một khoản tiền trước.

Thời tiết tây bắc rất lạnh, đây cũng đã giữa tháng hai nhưng vẫn chưa có dấu hiệu ấm lại.

Thời tiết âm u, đi đến nửa đường, một trận gió có thể thổi cho tai Diệp Gia đông cứng. nàng rụt cổ lại, bước nhanh đi về phía Vương gia thôn. Đợi quay lại Chu gia, mới vừa vào cửa, một trận mưa lớn đổ xuống ào ào. Diệp Gia không ngờ lại bị ướt sũng.

Cùng lúc đó, đông phòng Chu gia.

Dư thị nhìn nhi tử vất vả lắm mới tỉnh lại, khuyên nhủ: "Doãn An, nương biết rõ oan ức trong lòng con. Chuyện ép con cưới Diệp thị đúng là do nương vội vã, nhưng nương rất sợ! Cha con, bốn huynh đệ của con và mấy đứa cháu của con tất cả đều đã chết rồi! Đến nơi không thấy mặt trời này, Chu gia ta chỉ còn lại một dòng độc đinh là con. Sức khỏe con cũng không tốt, nếu như con xảy ra mệnh hệ gì, con nói nương và Nhuy Tả Nhi phải làm sao đây?"

Dư thị khóc lớn, thực sự sợ hương hỏa của Chu gia sẽ cắt đứt trong tay bà ấy.

"Nương biết con nhớ Minh Hi. Các con đính hôn từ nhỏ còn là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, tình cảm tất nhiên sâu sắc. Nhưng chuyện này không phải vì hết cách sao!" Bà ấy vội la lên: "Chu gia suy bại, Cố gia thì vẫn vinh quang lừng lẫy. Cố Minh Hi cơm ngon áo đẹp, có thế nào cũng sẽ không tới vùng đất nghèo nàn này tìm một người lưu vong như con. Tại sao con lại nghĩ quẩn như thế?!"

"Mẫu thân." Chu Cảnh Sâm bất đắc dĩ nói: "Không liên quan gì đến Cố cô nương."

"Nếu không phải vì Cố Minh Hi, vậy tại sao?"

Một mình Dư thị chống đỡ đến bây giờ, đã đến cuối: "Gia nương quả thực hơi thô tục, nhưng tướng mạo hạng nhất, còn xinh đẹp hơn Cố Minh Hi chút! Nếu con chê nàng ngu dốt, không thích tính tình của nàng. Sinh một đứa trước cũng được. Tương lai giữ ở bên cạnh tự dạy là được. Chẳng lẽ con trơ mắt nhìn hương hỏa trong nhà bị cắt đứt như vậy sao? Con nói xem tương lai nương phải đối mặt với liệt tổ liệt tông của Chu gia như thế nào..."

"Nghe lời, chuyển qua trước." Dư thị cũng không muốn ép hắn, nhưng tình thế bắt buộc không thể không làm vậy: "Con không thích một phụ nữ nông thôn như nàng nương hiểu, nhưng tình hình trong nhà bây giờ, có thể lấy được nàng đã là vét sạch vốn liếng. Con cứ ở với nàng..."...


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp