Con Đường Làm Giàu Từ Mỹ Thức Của Vợ Cả Thế Tử Gia

Chương 23


2 tháng

trướctiếp

Nghe ông ta nói đại nhi tử của ông ta đa tham gia quân ngũ ở trụ sở bên kia, quanh năm suốt tháng không về. Con dâu không chịu nổi bỏ chạy. Để lại hai đứa bé vẫn còn đang bò trên mặt đất. Bạn già trong nhà lại có bệnh, sinh bệnh bốc thuốc rất cần tiền. Không ai thu dọn trong nhà, cuộc sống của một nhà già trẻ cực kì khốn khổ. Hoàn cảnh của gia đình Diệp Gia cũng nghèo rớt mồng tơi, nghe lòng chua xót cũng không giúp được gì. Nhưng ông ta cũng đã mở miệng nhắc như vậy, Diệp Gia trầm ngâm một lát rồi đồng ý.

"Một ngày ba mươi văn tiền công, bao hai bữa cơm." Diệp Gia không biết rõ tiêu chuẩn của tiền nhân công ở chỗ này, nàng báo giá dựa trên quan niệm từ kiếp trước, kết hợp với mức giá địa phương và hạ giá.

Ai ngờ vừa nói ra đãi ngộ này, trong mắt lão hán đã chảy nước mắt.

Ông ta đẩy xe bò trên trấn, một ngày đi sớm về tối cũng chỉ kéo hai ba chuyến như vậy. Thường xuyên chạy không biết ngày đêm, một ngày cũng kiếm được mấy chục văn. Diệp Gia vừa há miệng đã cho ba mươi văn, còn bao hai bữa cơm. Không phải là có tâm suy xét cho sao? Trong lòng lão hán vô cùng cảm kích. Lúc này vỗ ngực đảm bảo, ngày mai ông ta đưa nhi tử tới chắc chắn sẽ làm việc thật tốt.

Diệp Gia gật gật đầu, để ông ta chất ngói ở trong sân rồi trả phí vận chuyển cho ông ta, bảo con của ông ta ngày mai tới vào giờ tỵ.

Người vừa đi, nàng lập tức cầm nạng đi vào đông phòng.

Bây giờ Chu Cảnh Sâm đã có thể xuống đất đi. Nằm trên giường một tháng rưỡi gần hai tháng, xương cốt của cái chân kia cũng đã lành lại rất nhiều. Chỉ là mới lành lại không thể mang vác nặng, phải có người đỡ. Diệp Gia cầm nạng tới, đỡ người từ trên giường xuống. Chu Cảnh Sâm bây giờ đã quen với việc Diệp Gia lại gần, thường xuyên bị nàng đụng tay sờ chân, cũng sẽ không cảm thấy quá mất tự nhiên.

Diệp Gia để hắn ngồi ở bên giường, đưa nạng cho hắn. Chu Cảnh Sâm cầm chống thử đi một chút, ngắn.

Diệp Gia: "... Chàng cao bao nhiêu?"

"Hơn tám thước."

Đơn vị đo lường này có chút giống với thời chiến quốc, hơn tám thước gần bằng với mét tám lăm, mét tám sáu ở đời sau. Diệp Gia bỗng nhiên đi qua, Chu Cảnh Sâm chống nạng sững sờ, không rõ ràng cho lắm. Hắn đứng tại chỗ không nhúc nhích, cúi đầu nhìn nàng áp vào trong ngực hắn. Cách rất gần, nghe thấy hô hấp của nhau, giống như hắn ôm hết người vào trong ngực.

Diệp Gia lại gần hắn lại không có cảm giác gì, nàng đang cau mày nghiêm túc ra hiệu đủ kiểu. Cái gọi là ra hiệu đủ kiểu chính là nàng từ đỉnh đầu của mình chậm rãi dời đến phía trên, sau đó đụng tới cằm của hắn mới dừng lại.

Trong mắt Chu Cảnh Sâm nổi lên ý cười lấm ta lấm tấm. Hắn một tay đặt lên môi ho khan một tiếng, khiến Diệp Gia ngẩng đầu nhìn hắn. Sau đó hắn cầm tay Diệp Gia, từ cằm của mình dời đến yết hầu của mình: "Ở đây."

Diệp Gia: "..."

Diệp Gia khó chấp nhận được sự thật, nàng cho rằng mình có dáng người mảnh mai tay dài chân dài. Bây giờ xem ra, nàng nhiều nhất là một mét sáu? Cũng có thể là một mét năm mấy? Không phải chứ. Cúi đầu nhìn thoáng qua nửa người dưới của mình, chân nàng rõ ràng là rất dài...

Trong lòng âm thầm tan nát, Diệp Gia nghiêm mặt gật gật đầu: "Chàng chấp nhận lấy dùng đi."

Nói xong, không cho hắn đáp lại đã vén màn cửa đi ra ngoài.

Chu Cảnh Sâm nhìn màn vừa lắc lư qua lại và bóng lưng không thể che hết sự buồn bực của Diệp Gia, chẳng biết tại sao lại cúi đầu cười khẽ một tiếng.

Phải có người trông coi việc sửa nóc nhà, buôn bán trong nhà cũng không thể gián đoạn. Diệp Gia không biết nhi tử của lão hán có thể làm hay không, vẫn phải tự mình về theo dõi.

Kiến trúc thời cổ được xây dựng theo ba cấp độ, xây thô, xây sợi và xây khô.

Thông thường nhà bằng đất ở nông thôn với quy chế tầm thường được đều được làm bằng gạch thô. Chính là kiểu giống Chu gia. Khi xây tường cần chú ý đảm bảo các đường ngang dọc đều ngang, các mối nối vữa rộng, sau khi trát từng lớp gạch bằng bùn xám phải trát đầy vữa hoa đào để tăng cường sự liền khối của bức tường. Vữa hoa đào chính là vữa đất vàng xám trắng. Sửa nóc nhà cũng đơn giản, xếp ngói vỡ xong, cũng phải lát vữa hoa đào vào cho chắc chắn.

Chỉ khi bền chắc, mưa tuyết mưa đá mới không đập lên mái nhà khiến khắp nơi bị dột.

Trong đêm Diệp Gia nói với Dư thị chuyện ngày mai để Chu Cảnh sâm đi ra quầy với nàng. Dư thị có chút do dự: "Cứ để ta đi chung đi. Doãn An vẫn chưa đi lại được, có đi cũng không giúp được gì. Không chừng còn khiến con phân tâm chăm sóc nó, vậy không phải sẽ làm lỡ chuyện sao?"

"Tướng công có thể xuống đất đi lại." Diệp Gia cau mày: "Vừa làm nạng cho chàng ấy rồi, chàng ấy đã đi thử, làm được."

Dư thị vẫn có chút không yên lòng, đến đông phòng hỏi thử, nhi tử cũng định đi: "Mẫu thân, nơi này binh hoang mã loạn. Phụ nữ trẻ em bị lừa bị bắt cóc là chuyện thường có. Với dung mạo kia của Gia nương bày quầy bán hàng ở bên ngoài, bên cạnh không có nam tử, người yên tâm sao?"

Đâu phải Dư thị không biết. Hôm nay đi tới lò gạch đụng phải nam nhân tai to mặt lớn kia, đôi mắt dâm tà tán lên người con dâu khiến Dư thị muốn gọi người móc mắt hắn ta ra. Nếu không phải rơi vào hoàn cảnh như thế này, nàng dâu của Chu Già bà ấy làm sao đến mức bị tiểu nhân như thế nào nhớ thương.

Nghĩ lại, mình đi theo đúng là không thỏa đáng bằng nhi tử. Bà ấy còn không khỏe bằng con dâu, thật sự gặp phải chuyện gì cũng chỉ có con dâu bảo vệ bà ấy. Dư thị cũng không khuyên giải, chỉ lo lắng: "Mặc dù thôn chúng ta lên trấn không xa, nhưng con đỡ nạng thế nào cũng không dễ đi. Nếu trong nhà có xe ngựa còn dễ nói, ngồi xe một khắc đồng hồ là đến. Con như vậy, cũng không thể ngồi trên xe để Gia nương đẩy con chứ?"

"Mẫu thân yên tâm, Gia nương sẽ sắp xếp." Chu Cảnh Sâm cười nhạt một tiếng: "Hơn nữa, chút đường này con vẫn đi được."

Nói xong, Dư thị lại nghĩ tới chuyện chuyển phòng. Thành hôn lâu như thế, mặc dù thành hôn không được làm long trọng giống như danh gia vọng tộc, nhưng hai người cũng là hôn sự được cưới hỏi đàng hoàng. Vợ chồng đứng đắn đâu thể luôn chia phòng ngủ. Bà ấy do dự hồi lâu, vẫn hỏi: "Doãn An, Gia nương ngoài miệng không biết nói lời dịu dàng, nhưng tính tình thật ra cũng không tệ. sáng suốt lại rộng lượng, con dọn tới ở chung với nàng là hiểu. con xem..."

Vốn dĩ Dư thị tưởng rằng lần này vẫn sẽ bị từ chối, không ngờ bà ấy nói cho hết lời, nhi tử nhà mình rũ mắt xuống không nói gì. Bà ấy hơi động lòng, im lặng dù xét vẻ mặt của nhi tử. Thấy hắn rũ mắt xuống, không biết đang suy nghĩ cái gì. Nhưng ai hiểu con bằng mẹ, Dư thị vừa nhìn đã biết hắn có lẽ đã thoải mái.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp