Con Đường Làm Giàu Từ Mỹ Thức Của Vợ Cả Thế Tử Gia

Chương 22


2 tháng

trướctiếp

Người kia giữ lại một chùm râu dê, mắt sưng húp, mũi to, mang theo mũ mềm, ăn mặc rất lịch sự. Nhìn thấy người đến là hai phụ nhân ăn mặc rách rưới, cặp mắt sưng húp kia còn không thèm nhấc lên.

Lại nghe nói chỉ muốn mua một ngàn miếng ngói nhỏ, ngói vỡ, lúc này hào hứng nói chuyện cũng mất. Nhưng mà thịt muỗi cũng là thịt, một miếng ngói vỡ cũng là tiền. Há miệng nói muốn năm trăm văn, cũng không cho cơ hội mặc cả, quay người muốn đi.

Diệp Gia vốn còn muốn gọi hắn ta sai người dẫn các nàng đi xem một chút, thấy thái độ của quản sự này thì không nhịn được nhíu mày. Nhưng nghĩ lại nơi này chỉ có một nhà lò gạch này, nói khác không có, muốn nói gì đó lại đành thôi. Diệp Gia xuất thân là dân kỹ thuật, làm việc mấy năm, đối với mấy thứ này rất quen thuộc, muốn nói nung gạch ngói hoàn toàn không khó, cũng chỉ có thời đại này không nhiều mới càn rỡ như vậy.

Chậm rãi thở ra một hơi, Diệp Gai đi theo học đồ đi xem ngói.

Hai người bọn họ tới vội, vốn là dọn sạp hàng tới nhìn thử, trong nhà thật ra vẫn chưa chuẩn bị. Diệp Gia đi theo học đồ xem ngói, sờ soạng một chút, chỉ nói buổi chiều lại dẫn người tới đến lúc đó sẽ trả tiền.

Học đồ kia cũng không nói gì, đôi mắt nhìn thẳng vào mặt Diệp Gia.

Diệp Gia xinh đẹp đó là chuyện ai cũng công nhận, Dư thị thấy không ổn, kéo Diệp Gia ra đằng sau. Nhưng mà vóc người của bà ấy và Diệp Gia cũng không kém là bao, cản cũng không ngăn được. Đôi mắt của mấy tên học đồ trẻ tuổi kia nhìn ra sau bà ấy. Diệp Gia lại không cảm thấy có gì, hai người bọn họ đã làm ăn ở chợ ngói hơn một tháng đã sớm quen thuộc.

"Nương, ta về trước đí." Sữa nóc nhà là chuyện bắt buộc phải làm: "Mang đồ của sạp hàng về."

Bọn họ mới đi ra khỏi sân của lò gạch, đụng phải một chiếc xa la ngay đầu ngõ. Ngõ rất nhỏ hẹp, đi thẳng chỉ đủ cho một chiếc xe đi qua. Mặc dù xe đẩy của hai mẹ chồng nàng dâu không chiếm diện tích, nhưng nếu như đụng vào nhau vẫn sẽ trầy xước. Hai người rõ ràng lui xe về trong sân lò gạch. Học đồ trong sân còn chưa kịp đi ra nói chuyện, chiếc xe la kia đã tiến vào. Trên xe có một nam nhân trung niên bụng phệ bước xuống.

Nam nhân kia vỗ bụng dưới, quản sự trong phòng vừa rồi còn lười nhác chạy chậm đến. Có lẽ là có người nhìn thấy, nói cho hắn ta. Hắn ta vừa chạy vừa mang theo nụ cười tha thiết trên mặt, tự mình lên đỡ tay: "Lão gia làm sao lại đến đây?"

Nam nhân được gọi là lão gia kia híp mắt lại, đôi mắt nhìn về phía Diệp Gia và Dư thị. Đôi mắt của quản sự hơi chuyển động, lập tức thay đổi thái độ, vẻ mặt tươi cười: "Hai vị đã xem ngói chưa? Ta sẽ gọi người dẫn các ngươi đi xem thử nhé?"

Dư thị nói thẳng là đã đi xem, buổi chiều lại đến.

Nói xong, cùng với Diệp Gia hai người đẩy xe đẩy rời khỏi ngõ nhỏ này.

Mẹ chồng nàng dâu hai người ra khỏi ngõ nhỏ ánh mắt đê tiện ở phía sau mới biến mất. Lúc này Diệp Gia cúi đầu nhìn y phục bụi bẩn trên thân hai người trong lòng lại thấy may mắn. Lý Bắc trấn cũng không thái bình, nữ tử xinh đẹp không phải là chuyện tốt. Diệp Gia và Dư thị hai người tâm sự nặng nề đẩy xe về nhà, đều sợ hãi trong lòng. Diệp gia cơm nước xong xuôi hiếm khi tới đông phòng.

Dư thị liếc qua, yên lặng kéo Nhuy Tả Nhi đang muốn đến đông phòng tìm thẩm nương đi.

"Tướng công." Giọng nói mềm mại, dễ nghe êm tai.

Mặc dù đã nghe mấy lần, nhưng đối diện với việc nghe Diệp Gia gọi hắn là tướng công như vậy, ấn đường của Chu Cảnh Sâm vẫn bỗng nhiên nhảy một cái.

Hắn nhướng mày lên, đợi.

Diệp Gia càu mày nhìn chằm chằm hắn một hồi lâu, sau đó đôi tay sờ lên. Chu Cảnh Sâm chớp mắt, ấn đường nhảy rõ ràng hơn.

Nhưng mà người này đúng là rất biết giữ bình tĩnh, mặc cho Diệp Gia sờ nắn xoa bóp đùi hắn nửa ngày, trên mặt vẫn là vẻ bất động như núi. Đôi mắt lẳng lặng nhìn Diệp Gia. Hồi lâu, Diệp Gia không phát hiện được gì buồn bực thu tay lại, nhíu mày nhìn về phía hắn: "Tướng công, Ta sẽ tìm ngươi làm cho chàng cái quải, ngày mai chàng và ta cùng nhau lên trấn bán đồ ăn đi."

Không thấy nam nhân này nhíu mày hô đau, Diệp Gia cũng không phân biệt được thương tích của hắn như thế nào. Nghĩ rằng trước kia là đến bước đường cùng mới không để ý tới gương mặt chuốc họa này của mình. Bây giờ có tiền để dành, Diệp Gia mới có thời gian tính toán chuyện khác.

Hôm nay đúng là một lời nhắc nhở cho nàng, nàng và Dư thị hai người làm ăn trên đường dù sao cũng không an toàn. Lý Bắc trấn không phải quá thái bình, các nàng ở trên đường lâu như thế không xảy ra việc gì là vì may mắn. Nhưng con người không thể dựa vào may mắn cả đời, sẽ có lúc thất thủ. Nàng và Dư thị hai người ngay cả bếp cũng phải khiêng đi, thật sự gặp phải du côn vô lại háo sắc, sợ chỉ chịu thua thiệt.

"Nương đã lớn tuổi, buổi sáng để nương nghỉ ngơi nhiều một chút." Nàng nghĩ lại nói: "Làm ăn, vẫn là tướng công phụ một tay thì tốt hơn."

Chu Cảnh Sâm hơi suy nghĩ một chút là hiểu được ý của Diệp Gia. Nhớ đến sắc mặt khi các nàng trở về vào buổi sáng, ánh mắt tối sầm lại trong phút chốc. Khóa miệng mấp máy, gật gật đầu: "Được."

Không tiện đến lò gạch, nhưng ngói vẫn phải chở về. Nóc nhà dột mua không phải là vấn đề, không có đủ bồn để hứng nước mưa. Diệp Gia gọi chiếc xe bò, bỏ ra hai mươi văn tiền nàng để nhờ lão hán nàng thường thuê xe đi mua giúp một ngàn miếng ngói nhỏ mang tới. Nhân tiện Diệp Gia đi một chuyến tới nhà thợ mộc, thật sự tìm người làm quải. Chỉ là khi thợ mộc hỏi Chu Cảnh Sâm cao bao nhiêu, Diệp Gia suy nghĩ một lúc lâu.

Nhớ lại khi mình đứng trước mặt Chu Cảnh Sâm chỉ tới cằm của hắn, mơ hồ đo ra chiều cao. Thợ mộc làm một cái nạng thô sơ.

Mười văn tiền, ngay cả gỗ cũng tính một lượt, vẫn rất rẻ.

Diệp Gia cầm nạng ngồi lên xe bò, một xe ngói trở về. Nhắc mới nhớ, lão hán này cũng quen biết với Diệp Gia. Khoảng thời gian này Diệp Gia chạy lên trấn trong thôn, phần lớn đều thuê xe của ông ta. Thường xuyên qua lại hai người cũng làm quen.

Trên đường chở ngói, Diệp Gia thuận miệng nói muốn tìm người sửa nóc nhà.

Lão hán nghe vậy, xoa xoa đôi bàn tay, ngập ngừng hơn nửa ngày mới nói nhà mình có con trai có thể chịu được cực khổ. Rất khỏe, làm bùn quấy tương đều biết, leo cao xuống thấp cũng nhanh nhẹn, tay chân chịu khó còn rất nghe lời, hỏi Diệp Gia công việc này có thể để tiểu nhi tử của ông ta làm hay không.

Diệp Gia và lão hán cũng coi như là người quen biết cũ. Lão hán không nhiều lời, nhưng làm người rất thành thật. Người đen gầy, còng lưng, y phục rách tung tóe ăn mặc có chút bẩn thỉu.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp