Con Đường Làm Giàu Từ Mỹ Thức Của Vợ Cả Thế Tử Gia

Chương 19


2 tháng

trướctiếp

Nhưng chủ ý của con dâu rất lớn, Dư thị cũng không dám nói. Ngược lại Nhuy Tả Nhi ôm tiểu mã ngồi ở bên cạnh Diệp Gia, tò mò nhìn chằm chằm.

Có câu nói gió chiều nào theo chiều ấy, Diệp Gia làm cơm mấy lần đã hoàn toàn chinh phục được Nhuy Tả Nhi cất tiếng khóc chào đời hai nắm rưỡi cũng đã bị đồ ăn chưa chín kỹ của Dư thị tra tấn hơn một năm. Bây giờ cô bé thấy Diệp Gia làm cái gì cũng ngon, trông ngóng hỏi nàng: "Thẩm nương giữa trưa có món gì ngon à!"

Tiểu hài tử tiến bộ rất nhanh, vài ngày trước còn nói lắp bắp, vì ăn, nói cũng nói trôi chảy.

"Đúng, món ngon!" Diệp Gia đổ nước sạch vào trong thùng, lại đi cầm một nắm bột mì lớn và một bát bột mì nhỏ. Bột mì trắng bóng dính trên đại tràng, khiến Dư thị đau lòng.

"Gia nương, con đang làm gì vậy!" Không phải vì Dư thị đau lòng sao? Trong nhà tổng cộng có năm mươi cân bột mì, nhà mình ăn cộng với việc làm bánh bột ngô bán, vốn đã không đủ. nha đầu này làm sao có thể chà đạp đồ tốt như thế! Đau lòng đến mức tim giật giật, Dư thị cũng phải buông bàn chải xuống đứng lên: "Bột mì tốt như thế, làm sao con lại lấy ra vò thứ này..."

"Bột mì không đủ ta sẽ mua thêm." Diệp Gia chịu thiệt cái gì cũng sẽ không để miệng chịu thiệt. Sống ở nơi quỷ quái như thế này, không nghĩ đến ăn ngon, làm người cũng không chịu đựng nổi. Nàng nhìn Dư thị như vậy bất lực, sợ nghèo: "Nếu như ngon, không chừng thứ này còn có thể bán cùng với bánh bột ngô."

Chuyện mới lạ này, thứ như đại tràng còn có thể có người mua?

"Đợi tạm đến giữa trưa nếm thử xem." Những lời khác Diệp Gia nói cũng vô dụng, làm được đồ rồi nói sau.

"Được..." Dư thị nghe thấy lại là nàng suy nghĩ chủ ý kiếm tiền, lập tức không nói nữa. Lần một lần hai, bà ấy coi như cũng hiểu. Mặc dù con dâu làm việc kỳ quái, nhưng lần nào dường như cũng có trật tự giữa sự hỗn loạn, khiến cho người ta không phân biệt rõ ràng là làm bậy hay là nghiêm túc. Bà ấy liếc nhìn tiểu tôn nữ mới ngày đã được nuôi dưỡng có tinh thần hơn nhiều, nghĩ lại đè nén điểm chất vấn này xuống.

Tiểu tôn nữ để bà ấy nuôi ốm yếu giống như mèo con. Mình không có bản lĩnh nuôi gia đình thì đừng quơ tay múa chân lung tung là được.

Chu Cảnh Sâm ngồi ở góc tường không nói tiếng nào quan sát, ánh mắt rơi xuống người Diệp Gia đang ngồi xổm trên mặt đất cẩn thận xoa nắn đại tràng. Thời tiết dần dần ấm lên, không có gió, ánh nắng ấm áp chiếu lên người nữ tử. Nữ tử tuổi tác không lớn, khoảng mười bảy mười tám. Đôi mắt đen nhánh linh động, trầm tĩnh lại không thiếu vẻ hoạt bát. Mũi cao, môi đỏ...

Mẫu phi nói đúng lắm, đúng là tướng mạo không tầm thường, áo vải thô cũng không giấu được sự xinh đẹp.

Diệp Gia phát giác bị nhìn chăm chú nhạy bén ngẩng đầu. Không nhìn thấy ai thì nghi hoặc nhíu màu. Lại liếc về phía Dư thị, giật mình, ngẩng đầu nhìn về phía bên tường. Nam tử ngồi ở góc tường khép hờ mắt, vẻ mặt trầm tĩnh hờ hững. Ánh nắng chiếu vào mặt của hắn, hàng mi như lông quạ lẳng lặng rũ xuống. Ánh sáng lọt qua khe hở ở lông mi để lại bóng đen xanh dưới mí mắt. ... Vừa rồi chẳng lẽ là hắn đang nhìn nàng? Nàng đâu có bắt nạt Dư thị.

Thích thế nào thì thế ấy.

Diệp Gia bóp đại tràng của heo qua nước sạch một lần, lại nhìn vào trong thùng, đại tràng trắng tính nhìn vẫn rất khả quan.

Thật ra đại trang heo làm món kho sẽ càng ngon hơn, cũng càng có thể bớt mùi. Nhưng Chu gia không có gia vị kho, nàng muốn làm cũng chỉ có thể xào. Hoặc là chiên nướng, nồi chiên lớn thoa chút dầu là có thể chiên ruột già, chấm chút đồ chấm, ăn cũng rất ngon.

Nghĩ như vậy, Diệp Gia cắt đại tràng thành mấy đọa, nấu một lần trước để khử mùi khử tanh. Đúng lúc sữa dê cũng nấu xong, Diệp Gia rót cho mình và tiểu hài nhi một chén. Hai người bưng bát uống xong ở bên ngoài. Để Dư thị và Chu Cảnh Sâm cũng đi rót uống.

Người nhà Chu gia chấp nhận sữa dê cũng rất nhanh, uống mấy ngày đã quen vị, chưa kể, sữa dê đúng là nuôi người.

Đừng nói tiểu hài tử là rõ ràng nhất, ngay cả Dư thị cũng cảm thấy chân tay mình ấm áp hơn nhiều. Nhìn nhi tử thời gian trước gầy đến mức chỉ còn lại bộ xương, bây giờ cũng dần dần có chút thịt. Bà ấy quan sát nhi tử hồi lâu, vốn đã tuấn tú vượt trội bởi vì gầy gò mà hiện ra mấy phần lăng lệ.

Giữa trưa, Diệp Gia chỉ cắt một đoạn đại tràng xào lăn.

Không có ớt, chỉ có thể mua chút thù du ở chợ ngói, để có mùi cay nồng thơm nức. Vốn dĩ Dư thị còn kiêng dè vì thứ này là lòng heo, không thể hạ đũa xuống. Nhìn thấy nhi tử xưa nay tỉ mỉ cẩn thận gắp một đũa nhét vào trong miệng, bà ấy cũng không làm kiêu. Gắp một miếng thả vào trong miệng nhai, chút mùi hôi cơ bản đã bị mùi cây nồng che đậy. Đại tràng heo ở trong miệng càng nhai càng thơm.

Thứ như đại tràng heo, người thích thì thích muốn chết, người không thích thì một miếng cũng không nuốt trôi. Thật sự có thể chấp nhận, vậy thì không phải chuyện một đũa. Dư thị rõ ràng đã sáng mắt lên.

Sau bữa ăn trưa, Dư thị no đến mức không dời nổi bước chân. Chu Cảnh Sâm có lẽ là đã uống cháo đến mức trong miệng nhạt nhẽo, ăn liên tục ba bát cơm. Đĩa đại tràng heo xào lăn kia cũng không còn thừa lại chút nào, hai đĩa thức ăn chay còn lại thì vẫn còn dư một chút, bị Nhuy Tả Nhi làm đồ ăn vặt. Dư thị tay chân chịu khó cầm chén đĩa xuống rửa, Diệp Gia mịt mờ liếc mắt nhìn bụng của Chu Cảnh Sâm, ngước mắt đối diện với hắn.

Nam nhân trầm tĩnh giống như cái bóng hiếm khí lộ ra vẻ lúng túng trên mặt. Bốn mắt nhìn nhau với Diệp Gia, hắn cong cong con mắt lên cười.

Diệp Gia: "..." Người này có phải da mặt dày thêm rồi không?

Buồi chiều không rảnh rỗi.

Vẫn là phân công làm việc, trước tiên Diệp Gia nhào xong bột mì, Dư thị bên kia rửa củ cải xong thì cùng nhau cắt với Chu Cảnh Sâm. Mặc dù khả năng dùng đao của bà ấy không tốt nhưng cắt chậm cũng có thể cắt một chút. Diệp Gia bên kia vì mì vắt xong, bọn hắn bưng từng chậu củ cải sợi tới nhúng nước. Dùng gạc vắt bớt nước sau đó Diệp Gia thêm gia vị điều chỉnh nhân bánh.

Dư thị đúng là không có thiên phú trong việc nấu ăn, làm bánh bột ngô không khó, bà ấy làm mấy cái cũng không được. Đứng ở bên cạnh sợ làm hỏng đồ cái gì cũng không dám đụng, một mình Diệp Gia làm cũng không thể nào làm được nhiều như vậy. Vẫn là Chu Cảnh Sâm gãy chân ngồi ở bên cạnh quan sát, quan sát một lần là học được.

Diệp Gia nhìn thấy tấm tắc lấy làm kỳ lạ, đảo quanh người hắn.

"Sao vậy?" Chu Cảnh Sâm bị nàng vây quanh bật cười, ngẩng đầu, vô tội nhìn về phía nàng.

Diệp Gia tặc lưỡi, rất thẳng thắn ép người làm: "Chàng tiếp tục làm. Hôm nay ta làm một trăm hai mươi cái, chàng làm tám mươi cái."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp