Con Đường Làm Giàu Từ Mỹ Thức Của Vợ Cả Thế Tử Gia

Chương 18


2 tháng

trướctiếp

Hôm nay vui vẻ, bọn hắn cũng nên ăn ngon một chút để ăn mừng. Dư thị hiếm khi không nói gì, con dâu dùng tiền vung tay quá trán, nhưng người có năng lực. người có năng lực tiêu thế nào cũng không quá đáng. Diệp Gia cũng không quan tâm bà ấy nói thầm trong lòng, bảo bà ấy nhanh cất tiền đi. Đừng để ăn cắp trong chợ ngói lấy mất. Mình cầm hai mươi văn đi đến quầy thịt heo bên cạnh mua một miếng thịt.

Đồ tể kia mới ăn mấy cái bánh ở sạp hàng của Diệp Gia, cảm thấy mùi vị không tệ. Cắt thịt cho Diệp Gia còn hỏi nàng ngày mai có làm không. Diệp Gia cười tủm tỉm nói tất nhiên là làm. Khi quay đầu trả tiền, đúng lúc nhìn thấy dưới hàng thịt heo có một thùng lòng lợn.

Thời đại này người ăn nhiều thịt heo béo lên, cuộc sống khổ sở, cuộc sống mọi người đều thiếu chất béo. Thịt trên người dê heo tất nhiên mà nhiều mỡ, ăn một miếng là có thể khiến người ta đỡ thèm. Lòng lợn như thế này không có nhiều người ăn, một là khó xử lý, làm không sạch sẽ, hai là làm không kỹ sẽ rất hôi. Muốn mua cũng không đắt, mười văn tiền là để Diệp Gia xách đi cả thùng.

Khi cày bừa vào vụ xuân, chợ ngói bán rất nhiều đồ. Bán cả hạt giống và mạ.

Một bọc nhỏ là mười mấy văn, vẫn rất đắt. Diệp Gia nghĩ đến mảnh đất trống lớn ở sân sau của Chu gia, mua một bọc nhỏ hạt giống bạch tùng, một bọc hạt giống cỏ tẩy ruột. Lại thêm một bọc củ cải. Làm hơn nửa ngày, Diệp Gia mới biết cỏ tẩy ruột chính là rau hẹ ở thời đại sau. Ở chỗ này gọi là cỏ chung nhũ, khởi dương thảo, có rất nhiều tên, nàng không nhận ra được.

Mùi của rau hẹ mới thật sự thơm, nếu như có thể có rau hẹ, bánh trứng gà rau hẹ nói không chừng còn dễ bán hơn cả bánh củ cải sợi.

Suy nghĩ trong lòng, Dư thị thấy Diệp Gia xách một thùng nước bẩn về như thế ý cười trên mặt cũng phai nhạt. Nhưng lúc này trong lòng bà ấy vẫn đang vui vẻ, nên chịu đựng không nói Diệp Gia. Diệp Gia cũng lười giải thích, ngẫm lại, lại đi đến chỗ lão hán bán dê mua nửa thùng sữa dê.

Mẹ chồng nàng dâu hai người quay về thôn mới vừa qua khỏi giờ tỵ. Mặt trời mọc lên và chào đón ánh sáng ban mai. Cả hai đều rạng rỡ khi về đến nhà.

Diệp Gia và Dư thị hai người hợp lực nhấc bếp nồi về, Nhuy Tả Nhi nện bước chân nhỏ ngắn lao ra từ đông phòng. Bếp chiên vẫn còn bốc mùi dầu, Diệp Gia quay đầu xách thịt và sữa dê xuống. Để Dư thị xách nước tới bên cạnh giếng, mình thì đến bếp nấu sữa dê.

Bổ sung dinh dưỡng cần có một quá trình lâu dài, không phải uống một lần là khỏe. Cho dù hương vị không ngon cả nhà cũng phải kiên trì uống.

Nàng nấu sữa dê, lại bưng cháo ngô đã nấu xong vào sáng sớm ra.

Mỗi người uống một bát, lót dạ trước. Đợi lát nữa làm cơm trưa, đến lúc đó lại làm một bữa ngon để đã cơn thèm. Khi ở nông thôn, con người không tự giác sẽ thư giãn. Giống như ngay cả ăn cơm cũng tự do hơn nhiều so với ngày trước, Trước kia Diệp Gia chưa từng bưng bát chạy khắp nơi lại bưng bát chạy ra sân sau. Vừa húp cháo vừa nhìn chằm chằm vào mảnh đất này suy nghĩ một hồi tìm đàn ông trong thôn đến giúp xới đất.

Chu Canh Sâm trơ mắt nhìn nàng bưng chén sành vừa đi vừa uống, động tác nhã nhặn cùng với cử đi dạo đông dạo tây của nàng vô cùng không hài hòa. Thấy lông mày nàng nhíu chặt, dáng vẻ như đang suy nghĩ vấn đề khó. Rốt cuộc không nhịn được kéo khóe miệng, gọi nàng lại: "Gia nương."

Từ lúc gọi tên của nàng, bây giờ hắn gọi khuê danh của Diệp Gia cũng rất tự nhiên: "Có thể dìu ta ra ngoài ngồi một chút không?"

Diệp Gia bưng bát lại uống một ngụm cháo, nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát. Rồi mới phù phù phù uống hết bát, vén rèm đi vào, nắm cánh tay hắn đỡ lên vai mình, dìu hắn ra ngoài. Nhuy Tả Nhi cố hết sức kéo băng ghế ra, nhìn Diệp Gia nửa ôm tam thúc dừng lại ở góc tường có đầy nắng. Cô bé thở hổn hển, kéo băng ghế qua đó để.

Vừa ấn người ngồi xuống, Chu Cảnh Sâm ngẩng đầu nhìn về phía nàng: "Nàng đang nhìn gì ở sân sau vậy?"

Diệp Gia là sinh viên ngành khoa học tự nhiên, phương diện trồng trọt thứ nàng có kinh nghiệm duy nhất chính là nuôi cây xương rồng cảnh. Bây giờ gặp vấn đề, nếu như nàng tìm người xới đất, những thứ này nên trồng như thế nào? Trong ý tưởng của nàng thì không khó, nhưng ý tưởng là ý tưởng, hiện thực là hiện thực.

"Chàng..." Diệp Gia cau mày dù xét hắn trên dưới: "Biết trồng cây không?"

Chu Cảnh Sâm sững sờ, hắn lập tức hiểu được. Diệp Gia đang muốn trồng cây ở sân sau. Nhiếp chính vương đời trước đã từng chăm sóc hoa cỏ, người ngoài đều đồn đoán hắn tâm tính lạnh lùng, sát nghiệp quá nặng. Hắn cũng từng có hoản cảnh khó khăn này, sau đó thường xuyên tu thiền với đại sư của chùa Bạch Tượng, chăm sóc hoa lan mẫu đơn một thời gian. Khi nhàn hạ chăm sóc tu dưỡng tâm tính, sau đó tìm thú vui, cũng nuôi dưỡng không ít cô nhi.

Thế là gật gật đầu: "Biết một chút."

Đôi mắt của Diệp Gia sáng lên, lập tức cầm tay hắn để lên trên đầu gối.

Diệp Gia hiểu hắn, người hàm súc giống như Chu Cảnh Sâm, nói biết một chút có nghĩa là rất hiểu. Sau đó chỉ thấy nàng đưa tay tiến vào trong lồng ngực của mình, dưới ánh mắt nghẹn họng nhìn trân trối của Chu Cảnh Sâm móc ra ba bọc nhỏ đặt ở trong lòng bàn tay hắn: "Quá tốt rồi! Toàn bộ những chuyện lặt vặt này nhờ cả vào chàng!"

Bàn tay của Chu Cảnh Sâm vẫn còn đang nằm trong lòng bàn tay của con gái người ta: "..."

Diệp thị này, có phải hơi khác với người ở trong trí nhớ không?

Việc buôn bán sáng này khiến Dư thị mở rộng tầm mắt. bà ấy tính toán sổ sách ở trong phòng.

Một buổi sáng bán hơn sáu trăm văn, một tháng sẽ có mười tám lượng bạc. Trừ đi chi phí đồ ăn linh tinh, ít nhất có thể thừa mười ba mười bốn lượng bạc. Không biết nhiều hơn bao nhiêu so với bà ấy thêu hoa không biết ngày đêm!

Không cần Diệp Gia thúc giục, bà ấy ăn cơm xong thì lôi giỏi củ cải kia ra, vô cùng vui vẻ ngồi xổm bên cạnh giết rửa sạch. Nghĩ đến sáng nay cũng không đủ bán, sau đó vẫn còn có rất nhiều người đến hỏi cũng có đồ bán cho người ta, đến mai bán hai trăm cái cũng không thành vấn đề. Trong lòng Dư thị suy nghĩ rất đẹp, vừa rửa vừa ngâm nga giai điệu dân gian. Khiến cho Chu Cảnh Sâm cũng phải liên tục liếc nhiều.

Nhớ lại dáng vẻ lịch sự thanh tao đoan trang của mẫu phi trong trí nhớ, dáng vẻ hoạt bát như vậy lại có rất ít. Không khỏi khiến hắn vui mừng cười một tiếng.

Diệp Gia ăn xong thì lấy thùng lòng lợn kia ra rửa.

Vừa xách ra, mùi xộc thẳng vào mũi. Chu Cảnh Sâm trầm tư ở góc tường khóe mắt liếc qua lại liếc tới. Dư thị tất nhiên cũng không tránh được.

Thời đại này, trừ phi trong nhà thật sự đói, ai lại bán thứ này để ăn. Mùi hôi của phân, có rửa như thế nào cũng không hết, sắc mặt hai người cũng có chút không dễ nhìn.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp