Con Đường Làm Giàu Từ Mỹ Thức Của Vợ Cả Thế Tử Gia

Chương 15


2 tháng

trướctiếp

Vén rèm lên, Dư thị đang ở đông phòng. Chu Cảnh Sâm đang thuyết phục bà ấy đồng ý yêu cầu của Diệp Gia, đưa tiền cho nàng.

Dư thị muốn nói lại thôi, rốt cuộc vẫn chưa hề nói chuyện Diệp Gia kiếm tiền bù vào nhà mẹ đẻ. Ngay từ đầu nhi tử đã không thích Diệp thị, nói xong sợi đời này cũng sẽ không có cháu trai bế.

Diệp Gia nhướng mày, đặt sữa dê vào trong tay Chu Cảnh Sâm: "Uống chút sữa dê, khỏe lại thì làm việc cho ta. Từ nay về sau chuyện nồi và bếp còn phải dựa vào chàng."

Chu Cảnh Sâm: "..."

Ba ngày sau, Diệp Gia dậy từ sớm, muốn đến tiệm thợ rèn trên trấn cầm chảo chiên về.

Trời vừa rạng sáng, hai ngày này cuối cùng cũng ngừng mưa. Trời vẫn còn lạnh. Nàng ngồi xổm xuống bên cạnh giếng đánh răng súc miệng. Dư thị đi bộ ở bên cạnh không chắc trong lòng. Trong nhà chỉ còn thừa một lượng bạc, đưa hết cho Gia nương, nếu nàng cầm đi cho nhà mẹ đẻ thì phải làm sao đây? Thứ hai không cho nhà mẹ đẻ, chuyện buôn bán này của nàng thật sự có thể làm tiếp được sao? Chạy lên trấn mỗi ngày như thế, là thật sự đi xem giá cả thị trường chứ không phải gặp Trình lão nhị trên trấn sao?

Lo lắng nhưng Dư thị lại không thể mở miệng nói.

Diệp Gia thấy dáng vẻ cứ như đang muốn nói lại thôi của bà ấy súc miệng một cái, quay đầu gọi bà ấy: "Nương hôm nay nếu như không có việc gì, thì cùng ta lên trấn đi. Chuyện buôn bán này không thể dựa vào một mình ta được, nương đi phụ ta một tay."

Bước chân Dư thị dừng lại, nhìn nàng do dự. Dư thị là quý nữ được dạy dỗ trong gia đình gia giáo, từ nhỏ đã hiểu nữ tử không thể xuất đầu lộ diện. Những ngày lưu vong có thể làm nhiều nhất chính là đi làm việc thêu hoa trong khuê phòng. Tự nhiên bảo bà ấy đến đầu đường bán đồ ăn, bà ấy thật sự có chút không chịu nổi. Nhưng nghĩ lại, cả nhà đều phải uống gió tây bắc, một nửa lão từ nương như bà ấy đâu còn cần quan tâm đến chút đạo lý quy củ ấy?

Cắn răng một cái, bà ấy vội vàng đi vào trong phòng chải đầu. Thay y phục, ăn một chút bánh củ cải sợi với Diệp Gia.

Nhụy Tả Nhi cũng ngoan, từ trước đến nay Dư thị đi ra ngoài làm việc không thể đưa cô bé đi. Cô bé cũng là một bé gái bị nhốt trong nhà. Nhưng dù sao vẫn còn nhỏ tuổi, mới hai tuổi rưỡi ba tuổi, bị người ta cho một viên kẹo cũng có thể bị lừa đi. Trước đây không xảy ra việc như vậy là vì may mắn, nhưng trông coi trẻ con không thể xem vận may. Thời hiện đại thông tin phát triển như vậy, trẻ con mất tích còn phải tìm một hai chục năm. Ai biết thâm sơn cùng cốc này có tên lừa đảo nào vào thôn lừa người hay không?

Diệp Gia nắm tay nhỏ của tiểu hài nhi, ném vào trong phòng tam thúc của cô bé, cũng không quan tâm người ngồi trên giường chỉ nói với tiểu hài nhi: "Nhuy Tả Nhi, hôm nay tổ mẫu và thẩm nương đều có chuyện phải làm. Ngươi ngoan ngoãn ở nhà trông coi tam thúc. Thẩm nương trở về sẽ làm đồ ăn ngon cho ngươi."

Tam thúc Chu Cảnh Sâm: "..."

Cái đầu nhỏ của Nhụy Tả Nhi gật liên tục, cực kì ngoan: "Được!"

Dứt lời, Diệp Gai quay đầu nhìn về phía người trên giường.

Bốn mắt nhìn nhau, người trên giường hơi ngửa mặt lên, nghi vấn đợi nàng mở miệng.

Chân của Chu Cảnh Sâm vẫn chưa khỏi, người xưa đã nói, thương cân động cốt một trăm ngày. Hắn không chỉ có thương cân động cốt, sức khỏe còn cực kỳ suy yếu.

Khi làm phục dịch ở tây trận. Bởi vì sau khi mưu phản bị lưu vong, thì thiếu ăn uống, còn làm công việc nặng nhọc khổ cực nhất. Ngày được đưa về, người ở tây trận bên kia nghĩ rằng hắn không thể sống sót cũng không có tâm tư muốn thu dọn thi thể của hắn. Bây giờ có thể tỉnh lại, có thể thấy người này thực sự có khát vọng sống mãnh liệt.

"Chàng ở nhà rảnh rỗi chăm sóc mấy con gà một chút." Diệp Gia trầm ngâm một lát, rủ mắt xuống, ra nhiệm vụ cho hắn một cách vô tình: "Đó là tài sản quý giá nhất của gia đình ta ngoại trừ lương thực. Nhất định phải cho ăn tốt."

Yết hầu của Chu Cảnh Sâm trượt lên xuống một lát, do dự gật đầu nhẹ: "... Được."

"Cho ăn như thế nào?"

"Giống như chàng, cho ăn ngô."

Nam nhân: "..."

Diệp Gia gật gật đầu, Dư thị đã đợi ở bên ngoài. Nàng đi ra, mẹ chồng nàng dâu hai người vội vã đi lên trấn.

Lúc này trên trấn có rất nhiều người. Không mưa, trên trấn tất nhiên náo nhiệt hơn. Rất nhiều nông hộ đến từ nông thôn lên trấn mua cày bừa nông cụ cho vụ xuân, cũng có thương nhân từ bên ngoài đến gánh hàng đi khắp hang cùng ngõ hẻm rao hàng.

Diệp Gia và Dư thị hai người chen vào trong đó, ánh mắt liếc nhìn hai bên. Hôm nay có nhiều cửa hàng mở hơn, Diệp Gia phát hiện, Lý Bắc trận vẫn còn chưa có cửa hàng điểm tâm. Có lẽ vì có chợ ngói, cửa hàng mở ra, chỉ có vài khác xem hàng ở bên trong. Dù sao đồ trong cửa hàng tất nhiên sẽ đắt hơn so với chợ ngói. Trừ phi trong chợ ngói không có đồ bọn hắn mới đến cửa hàng xem.

Dư thị có chút sợ người, sợ hãi rụt rè nên đi rất chậm. Diệp Gia đi mấy bước phải dừng bước lại đợi bà ấy.

Khi các nàng đến tiệm thợ rèn, chảo chiên lớn đã được làm xong. Lần trước Diệp gia đã trả tiền công trong một lần, thợ rèn cũng khách sáo với khách sảng khoái giống như nàng. Làm cho Diệp Gia hai cái xẻng sắt giống như xẻng nước không lấy tiền.

Cái xẻng sắt này tất nhiên là chủ ý của Diệp Gia, tại hình cái xẻng này thuận tiện hơn so với cái xẻng trong nhà.

Dư thị ở bên cạnh nhìn, cảm thấy cái xẻng và cái chảo này có hình dáng khác lạ. Nhưng bà ấy đã quen đạo lý ngậm miệng, chuyện bếp lò bà ấy hoàn toàn không biết cũng không chỉ đạo mù. Đi lên trước vừa muốn khiêng chảo lên vai. Diệp Gia lại sợ bà ấy khiêng không nổi, nên khiêng chung với bà ấy. Vừa khiêng vừa nói: "Thiếu cái nắp nồi, tìm thợ đan tre nứa, đan giỏ trúc để bánh."

"Vậy khi nào chúng ta buôn bán?" Dư thị nhìn cái chảo lớn, nghĩ tới bánh củ cải sợi buổi sáng đã ăn. Chưa kể đúng là rất ngon. Đây cũng là nguyên nhân bà ấy không lên tiếng cả một đường. Đồ tốt tất nhiên là bán được: "Gia nương, nếu như nhà ta làm bánh thì bán bao nhiêu văn tiền một cái?"

"Mai sẽ làm, kiếm tiền thì phải làm sớm, càng kéo dài càng không làm tiếp được." Cái chảo này mặc dù nặng, nhưng cũng không phải không khiêng nổi. giơ lên như vậy còn không dễ đi, Diệp Gia định tự mình khiêng: "Mấy ngày trước ta đã lên trấn đi dạo bốn năm lần, bánh của ta định giá sáu văn tiền."

"Sáu văn?" Trái tim Dư thị nhảy một cái, khổ cho tới bây giờ, Dư thị không còn là Cảnh vương phi tùy tiện khen thưởng bí đỏ lúc trước: "Lý Bắc trấn rất nghèo, bách tính ở đây có thể bỏ ra sáu văn để mua bánh sao?"

Nếu là bà ấy, bà ấy cũng không nỡ móc.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp