Sauron ngồi trên ghế lái, thầm quan sát thiếu niên tóc đen ngồi bên cạnh.
Thiếu niên trông rất xinh đẹp, mái tóc đen hơi xoăn, làn da trắng nõn, từ bên cạnh có thể nhìn thấy đường quai hàm thon gọn, hàng mi như lông vũ hơi rủ xuống, dường như chủ nhân của nó đang suy tư về điều gì đó.
Chỉ nhìn vẻ bề ngoài trông cậu giống một cậu ấm được nuông chiều từ bé trong thành Trung Tâm hơn là một đứa trẻ mồ côi được Học viện Quản gia nuôi dưỡng.
Có lẽ nhận thấy ánh mắt của mình, vị quản gia mới hơi nghiêng đầu mỉm cười với hắn, nét mặt không hề biểu lộ một chút gượng gạo nào.
Dường như đối phương không có vẻ gì là có ý định hủy hợp đồng.
Sauron gật đầu với quản gia mới, coi như đáp lại nụ cười của cậu.
Chiếc mặt nạ phòng độc màu đen chập chờn ánh sáng lạnh lẽo của kim loại, che khuất nửa dưới khuôn mặt hắn.
Ở bên cạnh, Á Tiêu tựa lưng vào ghế.
Cậu quay đầu như đang thưởng thức phong cảnh bên ngoài cửa sổ, nhưng thực chất đang nói chuyện với hệ thống trong lòng: [Tứ thúc, người đang lái là Sauron, một trong những cánh tay phải của nhân vật phản diện?]
Trong phe phản diện, chỉ có Sauron ít nói là luôn đeo mặt nạ phòng độc mọi lúc mọi nơi.
[Đúng vậy.] - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Hệ thống 401 đeo kính lão, phân tích biển ý thức một lúc rồi mới gật đầu chắc chắn.
Á Tiêu làm động tác OK với hệ thống ở trong lòng.
Nếu cậu nhớ không lầm thì Sauron là phó quan xui xẻo đầu tiên bị nhóm nhân vật chính xử lý.
Tuy nhiên, chuyện này không liên quan gì đến cậu.
Á Tiêu chỉ cần đảm bảo mình có thể thuận lợi trở thành quản gia của phản diện, ở lại bên cạnh phản diện làm việc, hấp thu giá trị ác ma, thuận lợi mọc cánh là được.
Còn phe phản diện có bao nhiêu người chết thực ra cũng chẳng liên quan gì đến cậu cả.
[Bhutto thật sự là người tốt.]
Á Tiêu thu hồi tầm mắt, cảm thán với hệ thống, Bhutto đã giúp bọn họ rất nhiều việc.
Hệ thống cũng rất hài lòng.
Tiến triển còn thuận lợi hơn so với dự kiến, ký chủ cuối cùng đã trở thành quản gia của phản diện.
Trong nguyên tác, Bhutto là quản gia thứ tư của nguyên soái căn cứ số sáu, cũng chính là nhân vật phản diện.
Lần này ký chủ có thể trở thành quản gia của nguyên soái cũng nhờ giao dịch tối qua.
[Á Tiêu] trao cho [Bhutto] một thân phận hoàn toàn mới, ngược lại, sự tồn tại của [Bhutto] sẽ bị [Á Tiêu] thay thế.
[Ký chủ, cậu cảm thấy thế nào rồi?]
Hệ thống có chút lo lắng, giao dịch ngang giá là thiên phú của ác ma, nhưng giao dịch liên quan đến quy tắc, chỉ có ác ma cấp vương mới có khả năng thực hiện.
Tuy cơ thể Á Tiêu mang dòng máu của ác ma cấp vương, nhưng cậu vẫn chỉ là một ác ma cấp trung chưa mọc cánh, cưỡng ép tiến hành giao dịch liên quan đến quy tắc sẽ tiêu hao rất nhiều ma lực và tinh lực.
[Vẫn ổn.]
Tinh thần của Á Tiêu đã khôi phục được một nửa, chỉ là ma lực có thể điều động vẫn còn hạn chế.
Nếu sau khi sử dụng giao dịch ngang giá, không xóa đi ký ức của Bhutto thì ma lực của cậu sẽ không hao tổn nghiêm trọng tới vậy.
Xem ra liên tiếp sử dụng hai loại thiên phú ở thế giới này vẫn hơi quá sức, Á Tiêu trầm ngâm suy nghĩ.
[Phải nhanh chóng kiếm được ma lực.]
Hệ thống biết rõ ma lực của ký chủ hẳn là không nhiều, nhưng hiện tại ở thế giới không có ma lực này, muốn khôi phục ma lực chỉ có thể hấp thu giá trị ác ma bên cạnh phản diện.
Á Tiêu ừ một tiếng trong lòng. Nghe nói phản diện là một người rất phiền phức, muốn ở lại bên cạnh thì ngoại trừ làm việc còn phải tốn thêm chút công sức.
[Tứ thúc, chú đi nghỉ ngơi trước đi!]
Hệ thống là một hệ thống cũ kỹ đáng lẽ phải được nghỉ hưu từ lâu rồi, thời gian có thể hoạt động trong một ngày không dài nên Á Tiêu cũng không nỡ để nó vất vả quá.
[Được, ký chủ phải chú ý an toàn đấy.]
Hệ thống quả thực không chịu nổi nữa, sau khi mở AI trực ban và trung tâm thương mại hệ thống lên thì tạm thời rơi vào giấc ngủ.
Trên đoạn đường còn lại, Á Tiêu không còn nói chuyện với hệ thống nữa, thỉnh thoảng cậu sẽ chủ động lên tiếng hỏi Sauron về những việc liên quan đến căn cứ.
Bhutto lớn lên trong thành Trung Tâm an toàn từ nhỏ.
Nói thật thì ngay cả căn cứ tuyến hai cậu ta cũng chưa từng đến chứ đừng nói gì căn cứ ở biên giới nguy hiểm. Sau khi Á Tiêu thay thế sự tồn tại của Bhutto, do ảnh hưởng của quy tắc, Sauron không hề bất ngờ trước một số câu hỏi của đối phương.
Đương nhiên, điều hắn không biết là Á Tiêu khác với quản gia Bhutto. Cậu mới đến thế giới này chưa đầy nửa tháng, ngay cả thành Trung Tâm cậu còn chưa quen thuộc nói chi đến căn cứ.
Mặt trời ngả về tây. Nhân lúc nhiệt độ chưa kịp hạ nhanh chóng, khí cụ bay cuối cùng cũng tiến vào đường biên giới của căn cứ số sáu, từ từ hạ cánh xuống bến đỗ.
Trong phạm vi căn cứ số sáu, không được phép sử dụng khí cụ bay khi không có trường hợp đặc biệt.
Lúc hai người bước ra khỏi bến đỗ, Meister, một phó quan khác của phản diện đã đợi ở ngoài một lúc lâu.
"Vất vả cho hai người rồi!"
Khác với Sauron trầm tính ít nói, Meister cũng là phó quan nhưng lại là người rất nhiệt tình.
Y đeo một chiếc kính gọng vàng, trên mặt nở một nụ cười tủm tỉm. Khi giơ tay định ôm Sauron, dù bị từ chối cũng không hề thay đổi sắc mặt, y thân thiện nói với Á Tiêu: "Tiếp theo để ta đưa cậu đến chỗ ở của nguyên soái."
Á Tiêu cũng mỉm cười: "Vâng."
Thấy vậy, Meister khẽ sững người một cái, nhưng phản ứng rất nhỏ không ai để ý đến, sau đó nhanh chóng treo lên nụ cười, phất tay với Sauron vẫn luôn đứng bên cạnh: "Tài liệu bên tổng bộ vẫn chưa phê duyệt xong, em sang đó đi."
Sauron bị sai khiến cũng không nói gì, hắn nhấc chân định rời đi, trước khi đi hình như chợt nhớ ra điều gì đó, quay đầu lại gật đầu một cái với Á Tiêu.
"Tạm biệt."
Á Tiêu đáp lại một câu.
Meister lại cảm thấy hơi bất ngờ, hình như Sauron khá có thiện cảm với vị quản gia mới?
"Vậy chúng ta đi thôi?"
Meister cười với Á Tiêu, chủ động dẫn đường phía trước.
"Vâng."
Á Tiêu cong mắt, xách vali da theo sau.
Chiếc xe huyền phù đỗ lơ lửng bên đường có đường nét mượt mà, lớp vỏ ngoài màu bạc trắng cứng như sắt, xe huyền phù cách mặt đất gần một mét, tốc độ di chuyển không quá nhanh.
Trên đường đi, Á Tiêu không hề hối thúc, cậu ngồi trong xe huyền phù tò mò nhìn ra ngoài cửa sổ.
Căn cứ số sáu khác với thành Trung Tâm.
Không chỉ là thiết bị an ninh xung quanh nghiêm ngặt hơn, mà phần lớn mọi người trên đường đều mặc quân phục màu đen, trong đó có một số người ăn mặc rất kỳ quái.
Có người che kín cả khuôn mặt, có người thì đeo rọ mõm, có người thì đeo tai nghe cách âm, còn có người quấn chặt bản thân lại. So với những con người bình thường, bầu không khí xung quanh những con người này rất nặng nề và ngưng trọng, dường như cố ý giữ một khoảng cách nhất định với người khác.
Sauron, người mà Á Tiêu vừa gặp cách đây không lâu, cũng đeo mặt nạ phòng độc giống như vậy.
Theo thông tin trong sách, tất cả bọn họ đều thuộc về một nhóm người mắc bệnh do chém giết trùng ma dẫn đến rối loạn hệ thống cảm quan, gây ra chứng bệnh ô nhiễm tinh thần.
Những người này được gọi là [Cấm kỵ giả] .
Trên người người bệnh sẽ xuất hiện một số cấm kỵ, một khi vi phạm cấm kỵ thì bọn họ sẽ mất đi lý trí.
Nếu không được điều trị kịp thời, người mất khống chế cuối cùng sẽ vượt qua ngưỡng cửa nào đó rồi biến thành quái vật điên cuồng chỉ có thể bị tiêu diệt. Đương nhiên, ngay cả khi bọn họ được điều trị khôi phục lý trí, việc mất khống chế gây ra tổn thương cho cơ thể cũng không cách nào khắc phục được.
Đây là lời nguyền dành cho anh hùng.
Á Tiêu biết phản diện cũng là một thành viên của Cấm kỵ giả, hay nói cách khác, phản diện là người phiền phức nhất trong số đó, phiền đến mức hiện tại vẫn chưa có ai có thể ghi chép hết tất cả cấm kỵ của anh.
Rất khó để trở thành quản gia của phản diện. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Ít nhất là trong nguyên tác, bao gồm cả Bhutto thì kết cục của bốn vị quản gia đều không có gì tốt đẹp.
Á Tiêu nhìn những người đi đường bên ngoài cửa sổ, sửa lại cách nói vừa rồi, không phải phản diện mất khống chế giết chết bốn người đó mà là về cơ bản, quản gia nào đã từng chứng kiến phản diện mất khống chế thì đều không muốn tiếp tục làm việc bên cạnh anh nữa.
Phản diện càng không cho phép bọn họ ở lại.
Muốn ở lại bên cạnh nhân vật phản diện để làm việc thì phải tận tâm ngăn chặn phản diện mất khống chế hết mức có thể, cố gắng tránh vi phạm cấm kỵ của ngài ấy.
Lúc Á Tiêu đang suy nghĩ miên man thì Meister bên cạnh cũng đang âm thầm quan sát cậu.
Quản gia mới trông còn khá trẻ và cũng xinh đẹp hơn trong hồ sơ, tuy rằng vẫn còn là một thiếu niên, nhưng kinh nghiệm làm quản gia của đối phương lại rất phong phú.
Hiện nay vẫn chưa có nhiều phương pháp để điều trị cho Cấm kỵ giả, ngoài điều trị bằng thuốc ra thì có một vài Cấm kỵ giả sẽ lựa chọn thuê quản gia chuyên nghiệp để bọn họ hỗ trợ, tránh vi phạm cấm kỵ dẫn đến mất khống chế.
Kể từ khi ba vị quản gia của nguyên soái liên tiếp bị trùng ma giết chết, dù bọn họ có chèn ép tin tức thế nào thì vẫn luôn có một số lời đồn truyền ra.
Điều này khiến bọn họ gặp không ít trở ngại khi tuyển dụng quản gia cho nguyên soái.
Đặc biệt là quản gia mới vốn nên xuất hiện trong cuộc họp ngày hôm qua lại không đến, Meister lập tức đoán ra có lẽ đối phương đã nghe được những lời đồn đại kia.
Tuy nhiên, nhìn trạng thái thả lỏng của đối phương hiện tại, hẳn là Á Tiêu không có ý định hủy hợp đồng nhỉ?
Về mặt cá nhân, đương nhiên là Meister không hy vọng hợp đồng bị hủy. Cuộc gặp mặt vào mùa xuân sắp diễn ra rồi, nguyên soái cần một quản gia ăn ý hợp tác, chứ không phải thường xuyên thay đổi quản gia.
Meister suy nghĩ một chút, làm bộ dò hỏi Á Tiêu một cách tự nhiên: "Căn cứ số sáu là nơi gần tiền tuyến nhất, so với thành Trung Tâm thì có lẽ điều kiện sẽ kém hơn một chút."
"Vậy sao?"
Á Tiêu ngẩn người, cậu không hứng thú lắm với những thứ này, trong mắt cậu những thứ này đều giống nhau, không có gì khác biệt, cậu ngoan ngoãn đáp: "Tôi cảm thấy như nhau cả."
Khác với Sauron ít nói, Meister là người tinh ranh. Y đã làm phó quan nhiều năm như vậy nên chỉ cần nghe là y có thể phân biệt được đâu là thật đâu là giả. Rõ ràng Á Tiêu không phải đang cố ý nịnh nọt mà thật lòng nghĩ như vậy.
Nghe vậy Meister mỉm cười, có lẽ đối phương thật sự không định hủy hợp đồng. Nếu muốn hủy hợp đồng thì khi nghe câu hỏi vừa rồi, ít nhiều gì cũng sẽ bộc lộ chút thái độ.
Chiếc xe huyền phù dần dần tăng tốc.
Á Tiêu không nhìn ra ngoài cửa sổ nữa. Ngoại trừ những Cấm kỵ giả kia, đối với ác ma, căn cứ số sáu và thành Trung Tâm thật sự không khác biệt lắm, nhìn lâu cũng sẽ chán.
Đúng lúc Á Tiêu đang cảm thấy nhàm chán, Meister lại căng thẳng không ngừng, hay nói cách khác là càng đến gần biệt thự của nguyên soái, trái tim y càng treo lên cao.
Ba người quản gia trước đều là những người rất ưu tú, số lượng Cấm kỵ giả mà bọn họ từng phục vụ không ít, vậy mà bọn họ vẫn rất sợ hãi nguyên soái. Có lẽ từ lần đầu tiên bước chân vào nơi ở của nguyên soái, kết cục của bọn họ đã được định sẵn từ trước rồi.
Biệt thự của nguyên soái nằm ở vùng ngoại ô phía đông dựa vào núi, xe huyền phù phải đi vòng qua đường núi mới đến được đích.
Lúc này trời đã tối đen, gió núi lạnh lẽo, xung quanh hoang vu vắng vẻ, biệt thự đứng sừng sững trên đỉnh núi toát ra vẻ âm u kỳ lạ. Gốc cây khô trước cửa có rất nhiều hốc cây, giống như những con quái vật há miệng méo mó kêu gào. Bên trong biệt thự tối đen như mực, ánh đèn của xe huyền phù chiếu vào bức tranh tường bên ngoài với những họa tiết kỳ quái, toát ra vẻ quỷ dị khó hiểu.
Nơi này không giống biệt thự để ở mà giống nơi đã từng xảy ra án mạng trong các bộ phim kinh dị hơn, tĩnh lặng đến nỗi toát ra vẻ tà môn và kỳ dị.
Lần đầu tiên nhìn thấy tòa biệt thự này, Meister cũng cảm thấy thấy sởn tóc gáy.
Y dừng xe, quay đầu định an ủi Á Tiêu: "Đây là sở thích cá nhân của nguyên soái, đừng…" sợ hãi.
Lời còn chưa dứt, y đã bắt gặp một đôi mắt xanh lam sáng long lanh.
Meister bị đôi mắt sáng ngời này làm cho sững sờ.
Tiếp đó y liền nhìn thấy thiếu niên tóc đen với khuôn mặt tinh xảo nhìn chằm chằm vào biệt thự trước mặt qua cửa kính xe, kích động nói năng lộn xộn: "Tôi thật sự… thật sự có thể ở đây ư? Nơi này đẹp quá, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy biệt thự khiến người ta rung động như vậy ở thế giới này!"
Thiếu niên kích động đến mức tai đỏ bừng.
Meister: …???
Đẹp, rung động, nơi này hả?