"Tiểu Sóc nhìn chằm chằm bức tranh kia, ta đã gặp qua hai lần. Lần đầu tiên sắc mặt y đỏ thẫm, chẳng dám nhìn ta.”
Bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy tay cầm ấm trà, thân ấm nghiêng, nước trà rót vào trong chén, mặt nước gợn sóng, phản chiếu bóng người mơ hồ dao động. Hơi nóng bốc lên, hương trà thơm ngát.
"Về phần lần thứ hai..."
Mấy ngày trước, khi Lâm Ngọc Nhi xuống lầu, thấy mấy vị khách nhân hướng về phía bóng lưng một người chỉ trỏ. Bóng lưng kia không phải ai khác, chính là Kỳ Sóc. Lâm Ngọc Nhi có chút kinh ngạc. Người tùy tùng luôn đi theo phía sau Kỳ Diễn An, khuôn mặt của y đối với Lâm Ngọc Nhi mà nói luôn không rõ ràng. Thứ nhất là, phàm là người ở bên cạnh Kỳ Diễn An, vô luận nam nữ, đều không tránh khỏi mất hết màu sắc, như nước trong không có tư vị gì. Thứ hai là, y luôn sợ hãi, cứ như Linh Hi Lâu là động bàn tơ, khắp nơi đều là yêu tinh ăn thịt người. Vừa vào Linh Hi Lâu, cho tới bây giờ y chưa từng dám nhìn lên, căng thẳng đến mức ngay cả ánh mắt cũng không biết nên đặt ở nơi nào mới tốt, hận không thể dùng khăn vải bịt mắt lại.
Mà Kỳ Sóc "e ngại" Linh Hi Lâu đã đứng ở đó hai lần, nhìn chăm chú vào bức họa kia thật lâu.
Lâm Ngọc Nhi đi tới trước mặt, cười nhìn thoáng qua mỹ nhân trên bức tranh kia, nói: "Thích tranh của thiếu gia nhà ngươi như vậy sao? Ngươi có nhận ra thiếu gia nhà ngươi vẽ ai không..."
Lời còn chưa dứt, quay đầu đi, một khắc nhìn thấy Kỳ Sóc, Lâm Ngọc Nhi thậm chí còn quên mình muốn nói cái gì đó.
Kỳ Sóc không lùi lại cũng không tránh né. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy y trông như thế nào. Y rất trắng, sạch sẽ thanh tú, có vẻ được bảo vệ rất tốt, thiện lương hồn nhiên. Đôi mắt đen láy to tròn, lẽ ra là một đôi mắt không biết thế sự, nhưng lại đượm vẻ u buồn, giống như ngậm một dòng suối, trong nháy mắt sẽ rơi lệ.
"Thiếu gia vẽ chính là..." Y do dự, cuối cùng vẫn lắc đầu, "... Ta không biết. ”
Đứa nhỏ này thật ngốc, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra đang nói dối. Lâm Ngọc Nhi nghĩ thầm.
"Ta phải đi rồi." Một lát sau như nhớ tới chuyện gì đó, đối với Lâm Ngọc Nhi tất cung tất kính nói, "Đa tạ người đối xử tốt với thiếu gia nhà ta. ”
Kỳ Sóc đang định rời đi, Lâm Ngọc Nhi mềm lòng gọi y lại, hỏi: "Ngươi…. không sao chứ? Nếu ngươi có vấn đề gì thì hãy nói cho ta biết, có lẽ ta có thể giải thích cho ngươi một hai điều."
Kỳ Sóc cúi đầu không nói gì, một lúc lâu sau, vành mắt đỏ bừng không rời nhìn bức tranh: "Ta phải đi rất xa, ta sắp phải xa cách người ta yêu rồi. ”
"Nếu ngươi không muốn đi thì nói chuyện với thiếu gia nhà ngươi đi. Thiếu gia nhà ngươi là người thông tình đạt lý, sẽ giúp ngươi cầu tình với lão gia nhà ngươi.. ”
"Không phải...Ta..." Kỳ Sóc rũ mắt, "Cho dù ta ở đây, người ấy cũng cách ta rất xa, ta không thể với tới..."
"Một người ở ngoài tầm với. Thật là bất lực..."Lâm Ngọc Nhi không biết tại sao lại nhớ tới Kỳ Diễn An, thiếu niên lang ở kinh thành thần thái bay bổng kia.
Lâm Ngọc Nhi thở dài nói: "Người ngoài tầm với tựa như mặt trời mọc, bởi vì hắn chói mắt mới yêu hắn. ”
"Không... Nói ngược lại..."
Lâm Ngọc Nhi kinh ngạc nhìn thoáng qua Kỳ Sóc. Kỳ Sóc rất ít khi nói "Không", những lời này khi thốt ra, cũng làm cho chính y hoảng sợ.
"Ta.... Ta… Không phải vì người ấy chói mắt mới thích. ”
"Bởi vì là người ấy, cho nên mới chói mắt."
Kỳ Sóc nói xong, ánh mắt lại một lần nữa dừng lại trên bức tranh kia, đáy mắt tràn đầy bi thương và quyến luyến, tình cảm nồng đậm làm cho Lâm Ngọc Nhi cảm thấy khó hiểu.
Sao ngươi lại cứ nhìn bức tranh đó thế?
Chẳng lẽ không phải y đang nhìn tranh, mà là đang nhìn một người.
Lâm Ngọc Nhi ngạc nhiên.
"Ta bảo y cầm tranh đi, " Lâm Ngọc Nhi nói, " Yêu như vậy, chỉ sợ y gánh vác không nổi, sẽ rất khổ sở. ”
"Tương kiến tranh như bất kiến,
Hữu tình hoàn tự vô tình."
(Gặp gỡ chẳng bằng đừng gặp,
Hữu tình lại hoá thờ ơ.)
Tây Giang Nguyệt Giai Nhân - Tư Mã Quang
Kỳ Diễn An dắt ngựa đi trên con phố dài, trước khi rời đi, những lời đầy ẩn ý của Lâm Ngọc Nhi vẫn còn văng vẳng bên tai. Trong lòng Kỳ Diễn An trống rỗng, cứ như là một bộ phận cơ thể mình để lại cho Kỳ Sóc bị Kỳ Sóc mang đi rồi.
Tình cảm nhiều năm như vậy, ngay cả cáo biệt cũng keo kiệt.
Rõ ràng nói sẽ chờ ta trở về.
Sợ ta cản ngươi ra ngoài, không nói một tiếng quay đầu đã đi ngay.
Kỳ Diễn An đi dạo không mục đích, như một linh hồn vất vưởng, một cái xác biết đi.
Bả vai đụng phải mấy người, mơ hồ nghe được có người gọi "An thiếu gia", còn bị một người ngồi xổm ở góc tường chặn đường đi.
Kỳ Diễn An dừng bước. Người trước mặt ăn mặc rách rưới, lấm lem bùn đất, chân đi đôi giày rơm thủng lỗ chỗ. Kỳ Diễn An bừng tỉnh nghĩ mình đã xuyên qua tầng tầng lớp lớp trở về những ngày mưa nhiều năm trước. Đáng tiếc là khi người ăn xin nhỏ bé đang cúi rạp người trên mặt đất ngẩng đầu nhìn hắn, Kỳ Diễn An tỉnh lại. Đôi mắt kia không phải mắt Kỳ Sóc, không có ai là Kỳ Sóc. Kỳ Sóc cũng không quay đầu lại mà đi.
"Hòa thân chưa được mấy năm, Man Tử lại không an phận, mấy ngày nay trên đường không ít lưu dân, đuổi cũng không đi."
"Nhìn cái gì mà nhìn, thật là xui xẻo."
Người đến người đi, tiếng nói chuyện ồn ào.
Kỳ Diễn An chậm rãi cúi người đặt một thỏi bạc vào tay người ăn xin.
"Ăn cơm ngon, thay quần áo sạch sẽ, tìm việc."
Kỳ Diễn An ngẩn người trở về phủ, quỳ trước cửa phòng Kỳ Chính Tắc không dậy.
Kỳ Chính Tắc bảo Kỳ phu nhân không cần quản hắn, quay đầu lớn tiếng quát lớn Kỳ Diễn An: "Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?"
Kỳ Diễn An nhìn Kỳ Chính Tắc thật sâu, gằn từng chữ nói: "Cầu phụ thân cho phép ta tòng quân. ”
Ánh nắng mặt trời chiếu sáng, không một giọt mưa. Một ngày một đêm sau, sáng sớm, Kỳ Chính Tắc giả vờ như không nhìn thấy đi qua cửa, không đi được mấy bước, lại xoay người trở về, một cước đá vào vai Kỳ Diễn An. Kỳ Diễn An cứng rắn chịu đựng một cước này, cắn chặt đôi môi khô nứt, sắc mặt không thay đổi, rên cũng không rên một tiếng.
Kỳ Chính Tắc trong cơn thịnh nộ lại đá thêm một cái hết sức hung ác.
" Ngươi vào đây"
Kỳ Diễn An quỳ thật lâu chân mỏi nhừ đau nhức, cố gắng đứng thẳng tắp. Vừa vào phòng, hắn đã cảm giác được có một mùi thuốc Đông y không quá quen thuộc. Hắn hơi nhíu mày, lúc này, Kỳ Chính Tắc lớn tiếng chất vấn hắn: "Ngươi cũng không còn là tiểu hài tử, thành gia lập nghiệp không tốt à? Lúc này ngươi nhất định phải chạy đi tòng quân? Vì sao ngươi lại cảm thấy ta sẽ cho ngươi đi vào lúc này?"
"Đầu tiên có quốc gia rồi mới có gia đình. Nhi tử từ nhỏ tập võ đọc binh pháp, ngần ấy năm không chỉ tự vệ mà còn thể hiện tham vọng có thể dùng binh khí. Nhi tử cũng có một lòng nhiệt huyết, không muốn làm một tên thiếu gia ăn chơi tầm thường! Nhi tử không có cách nào làm ngơ trước những lưu dân trên đường phố! ”
Bụi đất bay ngựa trở về, một ngày một đêm dầu gạo không vào,tiều tụy hốc hác, mắt trắng đầy tơ máu nhưng lại sáng ngời, ánh mắt cương nghị hơn bao giờ hết.
Ánh mắt này không thể nghi ngờ chọc giận Kỳ Chính Tắc: "Không nói tới việc ngươi đang đánh giá quá cao năng lực của mình! Ngươi nghĩ ngươi là người gì mà được những người xung quanh nâng đỡ? Thêm một ngươi là có thể san bằng được man di? Còn nữa, ngươi đừng tưởng rằng ngươi nói đường hoàng như vậy, ta cũng không biết ngươi có tư tâm gì, làm những chuyện xấu xa gì! ”
Chuyện xấu xa? Kỳ Diễn An khẽ nhíu mày. Chờ hắn hiểu được ý Kỳ Chính Tắc, mặc dù cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng cũng hợp tình hợp lý.
"Ngài quả nhiên biết rồi. Nếu không ngài cũng sẽ không vội vàng gửi Tiểu Sóc đến Giang Nam như vậy, cũng không đến mức chưa kịp thương lượng với ta đã ép ta cưới Hứa Uẩn Ngọc. Ta cầu xin ngài cho phép ta tòng quân, thật sự là có tư tâm. Ta sắp đi lính, nhà họ Hứa sợ phải cân nhắc lại việc gả con gái cho ta." Nói xong, Kỳ Diễn An lộ ra nụ cười châm chọc. Nếu Kỳ Diễn An tòng quân, không nói đến quanh năm chinh chiến bên ngoài, chuyện trong nhà cũng không trông cậy vào được, ngay cả sống hay chết cũng khó nói. Có thể gây dựng tên tuổi hoặc có được một nửa chức quan chính thức đương nhiên cũng sẽ thơm lây theo, nhưng Nếu Kỳ Diễn An xảy ra chuyện gì, Hứa Uẩn Ngọc chẳng phải sẽ thành goá phụ sao?
"Ngươi là đứa con bất hiếu!" Kỳ Chính Tắc tức giận đến mức lục tung cả phòng tìm một vũ khí, nhưng tiếc là không tìm thấy cái nào, không biết có phải do Kỳ phu nhân giấu không. Lão liếc mắt nhìn Kỳ Diễn An đang quỳ trên mặt đất, trong lúc giật mình cũng quên giáo huấn hắn. Đứa bé năm đó lão cầm chổi lông gà đuổi theo khắp cả sân dường như trong nháy mắt đã trưởng thành một thanh niên cao lớn, cường tráng. Kỳ Diễn An đã lớn như vậy, lão làm sao có thể không già chứ?
Kỳ Chính Tắc trầm mặt ngồi xuống. Lão nhìn hai đứa trẻ lớn lên, từng người quỳ xuống trước mặt lão lão, cầu lão thành toàn.
Ngàn lời vạn chữ, đến bên miệng chỉ còn lại một tiếng than thở.
"Cưới con gái Hứa gia, đến tột cùng có cái gì không tốt? Sống một cuộc sống an ổn, sao ngươi lại bất mãn như vậy hả?"
"Phụ thân… nàng ấy không phải là người trong lòng ta." Giọng nói Kỳ Diễn An run rẩy, có vài phần cầu xin, " Ta cho rằng ngài hiểu rồi, ta thật sự không thể qua loa tiếp nhận một hôn ước mà ta căn bản không tự nguyện. ”
" Ta biết gì?" Kỳ Chính Tắc mỉa mai vặn lại, "Theo ta thấy, nó cũng không giống người trong lòng ngươi. Nếu như ngươi thật sự có thể có chút bản lĩnh, sẽ giúp nó an tâm hơn, lúc nó quyết tâm muốn đi, cũng sẽ không tạ ta giúp đỡ nó. ”
Kỳ Diễn An giống như nghẹn ở trong cổ họng, môi mỏng trắng bệch khẽ run. Hắn không hề biện giải, thật lâu sau mới chậm rãi phun ra một câu: "Ta biết."
" Ta sẽ không đi tìm y nữa. Ta đợi y cho đến khi y muốn gặp ta. ”
Trong phòng im lặng.
"Tiền triều có một tướng quân, nghe nói hắn có một vị nam thê..." Kỳ Chính Tắc lẩm bẩm, ánh mắt trầm tư hoảng hốt, bộ dáng như có điều suy nghĩ.
Kỳ Diễn An trước kia nghe qua câu chuyện này, câu chuyện này có rất nhiều phiên bản, lưu truyền rất rộng rãi trên phố. Nói là một tướng quân ở bên ngoài chinh chiến, cứu một thế gia công tử bởi vì tộc nhân phạm sai lầm mà bị liên lụy, sau đó cứ giống như là bị ma xui quỷ khiến muốn thề non hẹn biển cùng với công tử nghèo túng, bất kể tướng quân đi đâu, đều phải mang theo công tử này. Rất nhiều năm sau, tướng quân giải ngũ về quê, hàng xóm nghe nói đều muốn nhìn thấy tướng mạo của vị công tử, đến tột cùng tướng mạo như thế nào mới có thể mê hoặc tướng quân đến thần hồn điên đảo, vì thế luôn có người ở cửa chờ thời cơ nhìn trộm. Công tử sợ người lạ, bị quấy rầy, vì thế tướng quân bèn xây cho y một gian phòng trên núi, hai người ẩn cư trong núi rừng. Về phần công tử đến tột cùng diện mạo như thế nào, được lưu truyền rộng rãi nhất, cũng làm cho câu chuyện này thêm vài phần màu sắc kịch tính, chính là công tử kia thật ra là một con hồ ly mị hoặc người khác. Cách nói này xuất phát từ một tiểu nhị làm tạp vụ trong quán rượu, tiểu nhị nói trước khi hai người chuyển lên núi, gã từng trèo lên cây hòe bên cạnh nhà tướng quân, tận mắt nhìn thấy công tử biến thành bạch hồ ly vẫy đuôi. Nhưng mà, Kỳ Diễn An cũng không tin mấy lời đồn lập dị này cho lắm, theo hắn thấy cách nói này chẳng qua là vì kể vài câu chuyện mọi người thích nghe để dễ bán rượu mà thôi, so với lập luận này, hắn càng tin lời nói của một đứa trẻ trèo cây khác. Đứa trẻ nói, "Công tử đó trông không khác gì người bình thường. Y và tướng quân nhìn qua chẳng khác cha mẹ ta là bao."
Không ăn uống nghỉ ngơi, phản ứng cũng không nhạy bén, các giác quan cũng đờ đẫn. Kỳ Diễn An đang thất thần, Kỳ Chính Tắc đột nhiên mắng: "Ngươi đừng ở đây chướng mắt ta nữa, cút ra ngoài. ”
Trong tiếng quát lớn, Kỳ Diễn An hiểu được ý của Kỳ Chính Tắc. Cha... thỏa hiệp. Một lúc lâu sau, Kỳ Diễn An nặng nề dập đầu mấy cái, vang lên tiếng " bịch bịch".
"Nhi tử bất hiếu, tạ phụ thân thành toàn."
Hắn lảo đảo bước ra khỏi cửa. hồi lâu, trong phòng truyền đến tiếng ho khan kịch liệt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT