Kỳ Diễn An lẩm bà lẩm bẩm nói: "Khi đó y nhát gan lắm, rất sợ sấm, còn rất thích khóc. Nhưng một quỷ khóc vừa gầy vừa nhỏ như vậy lại cứu ta. ”

Trương Ngọc cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, càng thêm tò mò: "Thiếu phu nhân còn cứu mạng thiếu gia? ”

"Trời mưa to, chúng ta trốn trong hang động. Sau đó, bằng cách nào đó, ta bắt đầu bị sốt. Nói đến cũng kỳ quái, tuy rằng thỉnh thoảng ta hay sinh chút bệnh nhỏ, nhưng chưa có lần nào ta ốm kinh khủng như lần đó. Y sợ dữ lắm, ta còn muốn cậy mạnh an ủi y, nhưng cơn sốt quá nặng khiến ta mê man ngủ thiếp đi. Vừa mở mắt ra đã thấy y canh giữ bên cạnh ta, ánh mắt ngập nước, giống như muốn khóc, không biết lấy đâu ra nước mà cho ta uống. Lúc đó y gầy lắm, gầy tới mức làm người ta đau lòng, lại nửa cõng nữa đỡ một người cao hơn y, mạnh hơn y về nhà. Lúc đại phu đến khám bệnh cho ta, cả người y đầy bùn đất đứng ở một bên, sợ ta bị làm sao. Xưa thật là xưa ta nhìn y như nhìn một chú chó con mới vài tháng tuổi, nhưng ngươi nói xem, một con chó con mới vài tháng tuổi có nhiều sức mạnh như thế không?

Trương Ngọc nhất thời nói không nên lời. Lần đầu tiên gặp Kỳ Diễn An, coi hắn là quý công tử đại thiếu gia phong hoa vô song, trong lòng còn cân nhắc thiếu gia nhà nào có thể chịu được tội này của lò gốm, không qua mấy ngày nhất định sẽ bỏ chạy. Về sau phát hiện Kỳ Diễn An không chỉ không chạy, còn chịu khổ chịu cực không có thói quen xấu của công tử ca nhi, làm y đúc công việc nung gốm, bất giác cũng bội phục hắn. Hiện tại nghe hắn nói về thiếu phu nhân, nói ra từng câu từng chữ, mặt mày khóe môi đều hiện lên vẻ dịu dàng. Trương Ngọc sững sờ, có cái bộ da phong lưu nhưng tiểu tử này vẫn có tình cảm mà.

Trương Ngọc nói: "Ta thấy An thiếu gia rất yêu thương thiếu phu nhân. ”

Kỳ Diễn An không nói gì, giống như rơi vào hồi ức trong quá khứ.

Trương Ngọc suy nghĩ một chút, không nhịn được đặt câu hỏi: "An thiếu gia xem ra là muốn tự tay nung bình hoa trăng tròn làm quà cho thiếu phu nhân. Nhưng tại ngài phải nung một chiếc bình? Cho dù là vẽ một con diều hoa trăng tròn, thiếu phu nhân để ý thiếu gia như vậy, nhất định sẽ coi như trân bảo. ”

Khóe miệng Kỳ Diễn An nhếch lên ý cười: "Lúc đó ta bị bệnh, y sợ hãi. Tết Thượng Nguyên năm sau, đêm xuống ta và y lén lút đi ra ngoài, ngắm đèn đoán câu đố. Những người đoán một số lượng nhất định của câu đố đèn có thể viết tâm nguyện của họ trên một mảnh vải. Y đã chọn một dải vải bình màu xanh viết: Chúc thiếu gia không bệnh không tai, bình an và khỏe mạnh. Chuyện này năm nào cũng đúng. Y còn không biết thật ra ta biết năm nào y viết cái gì,làm cái bình hoa này, cũng là muốn nói cho y biết."

Trong lòng Trương Ngọc hiểu rõ. Bình hoa chính là đồng âm với Bình an.

(Đồng âm chữ Píng - Bình)

"Con người cả đời cầu không ít việc. Hầu hết mọi người sẽ ưu tiên cho bản thân, chỉ riêng dục niệm của mình cũng không thể được thỏa mãn, làm sao còn có phần của người khác đây? Có thể nhớ đến người khác là rất ít. Mà trong số rất ít người này, lại có mấy người có thể trải qua nhiều năm đều chỉ nhớ thương một người một chuyện đây? ”

Nhưng vừa hay có người thuần túy như vậy, toàn tâm toàn ý chỉ nghĩ đến hắn.

Trương Ngọc không khỏi nói: "An thiếu gia và thiếu phu nhân. Thật sự là rất yêu nhau nha. ”

"Yêu...." Kỳ Diễn An tinh tế thưởng thức một chữ này, ánh mắt dừng trên bình hoa còn chưa hoàn thành. Những lời muốn nói với Kỳ Sóc như hoá thành mực trên đầu bút, từng nét từng nét phác họa ra trên thân bình.

Hắn quả thật muốn yêu đương với Kỳ Sóc.

"Lão gia..." Giọng nói Kỳ Sóc run rẩy, hai chân sắp không chống đỡ nổi, lảo đảo vài bước, quỳ xuống trước mặt Kỳ Chính Tắc bịch một tiếng.

Kỳ Chính Tắc nhìn chăm chú y hồi lâu, rốt cục mệt mỏi nhắm mắt lại, thở dài một tiếng: "Ngươi phải đi con đường của chính mình, người đưa ra lựa chọn vẫn là ngươi, ta chẳng qua chỉ cho ngươi thêm một con đường mà thôi. ”

Kỳ phủ đầy ắp những ký ức trưởng thành của y. Dưới bồn hoa có một bầy kiến, khi còn nhỏ y và thiếu gia thường ngồi xổm ở một bên, nhìn đàn kiến nho nhỏ vận chuyển thức ăn dư thừa. Lại đến mùa hoa kim ngân nở, khi còn bé y thường đặt hoa kim ngân mình hái bên cửa sổ thiếu gia, chỉ bởi vì thiếu gia nói một câu thích. Sau đó, thiếu gia nói đơn giản sẽ trồng cây kim ngân trong sân, vì vậy y và thiếu gia cùng nhau trồng cây kim ngân. Lúc xới đất, mồ hôi trên mặt thiếu gia sáng lấp lánh, rất đẹp. Mỗi một nơi tường viện thiếu gia đều đã trèo qua, thiếu gia trèo tường lên giống như có cánh, thoải mái tùy ý không cần tốn nhiều sức. Mà y vừa cồng kềnh vừa nặng, giống như ngỗng ngốc ngỗng không bay nổi, mỗi lần thiếu gia lôi kéo y trèo tường đều phải mất rất nhiều công sức. Nhưng mà cũng may, áo bào của thiếu gia thi thoảng bị cành cây cắt rách, y sẽ khâu lại y phục cho thiếu gia, nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy dấu vết. Y đối với thiếu gia mà nói vẫn có chút tác dụng, điều này làm y cảm thấy mừng rỡ. Thiếu gia nói cần y trợ giúp luyện tập, thiếu gia còn nói y làm rất tốt. Y lại giúp được thiếu gia.

Nhưng… Giờ y lại muốn nhìn thấy vợ chồng thiếu gia ân ái. Có lẽ không bao lâu nữa, thiếu phu nhân sẽ mang thai con của thiếu gia. Họ là một gia đình thực sự.

Thiếu gia không cần y nữa.

"Sau này tiểu thư nhà ta, cũng là chủ tử của ngươi."

Lời nói của Liên nhi vẫn còn văng vẳng ở bên tai, Kỳ Sóc không biết cảm giác đau đớn bắt đầu từ đâu, nhưng cả người đau lắm.

Kỳ Sóc nặng nề dập đầu ba cái trên mặt đất. Trán đau, nhưng không nhiều bằng đau lòng.

"Đa tạ... Lão gia giúp đỡ..." Nói ra miệng, từng chữ như dùng lưỡi dao sắc bén cắt vào da thịt, " Đợi ta dặn dò xong công việc ở đây, sẽ mau chóng…rời đi."

Lòng bàn tay hay mu bàn tay cũng đều là thịt, nhìn đứa bè từ từ trưởng thành, Kỳ Chính Tắc không đành lòng: "Không đợi An Nhi trở về, nói lời tạm biệt với nó à? ”

"Không được, " Trong mắt Kỳ Sóc lóe lên nước mắt, cố gắng không cho nước mắt trào ra, "Nhìn thấy thiếu gia, ta không đành lòng rời đi…"

Nhiều ngày sau khi Kỳ Diễn An về nhà, Kỳ Sóc đã sớm không thấy bóng người, ngay cả diều vẽ cho y mấy năm cũng mang đi. Dấu vết đều được dọn sạch sẽ, chỉ sợ lưu lại thứ gì sẽ gây thêm phiền phức cho người ta.

Đúng vào giữa trưa, nắng nóng gay gắt, Kỳ Diễn An đứng dưới ánh mặt trời, cảm giác lạnh lẽo bao trùm toàn thân. Trong tay cầm một cái bình hoa vẽ hoa kim ngân và trăng tròn, nghiễm nhiên trở thành châm chọc lớn nhất.

Kỳ Sóc cũng không còn nữa, hắn sẽ cùng ai trải qua đêm trăng tròn?

Trước khi rời đi, sự bịn rịn của Kỳ Sóc vẫn còn trước mắt. Kỳ Diễn An không thể tin được Kỳ Sóc lại thật sự có thể cứ như vậy không nói một tiếng mà rời đi. Hắn nhanh chóng thúc roi chạy tới Cảnh Tường Trai, tiểu nhị trong tiệm thấy sắc mặt hắn không tốt, quả thực hoảng sợ.

"Kỳ Sóc đã đi đâu?"

"A... Cảnh Tường Trai bên Giang Nam thiếu nhân viên, Tiểu Sóc tới Giang Nam. ”

Kỳ Diễn An không nói hai lời xoay người muốn đi, tiểu nhị lại tiến lên, vẻ mặt tràn đầy vui mừng: "Chúc mừng thiếu gia! ”

Kỳ Diễn An dừng lại, ánh mắt tàn nhẫn: "Chúc mừng ta cái gì? ”

Tiểu nhị không hiểu ra sao, sững sờ tại chỗ: "Chính là... Chúc mừng chuyện tốt của thiếu gia và tiểu thư Hứa gia sắp tới đó.."

Kỳ Diễn An lần này cuối cùng cũng biết chuyện gì đã xảy ra, tựa như đã hiểu rõ mọi chuyện. Hắn vừa mới từ lò nung phong trần mệt mỏi chạy về, một thân y bào dính đầy tro bụi, còn chưa kịp thay giặt đã xoay người lên ngựa, dự định đi thẳng đến Giang Nam.

Chạy ngựa như bay, Kỳ Diễn An một lòng nhớ nhung Kỳ Sóc, tâm niệm duy nhất chính là muốn lập tức nhìn thấy y. Người đuổi theo sau mông ngựa la hét, chạy gần một dặm, Kỳ Diễn An mới mơ hồ nghe ra có người đang gọi mình.

" Ai ôi, An thiếu gia..." Người nọ thở hồng hộc đuổi theo.

"Chuyện gì?" Trên mặt Kỳ Diễn An đều viết 5 chữ nôn nóng không kiên nhẫn.

Người nọ nói: "Tiểu…tiểu nhân được Lâm Ngọc Nhi ở Linh Hi Lâu phó thác tới tìm thiếu gia, hoa khôi nhà ta có chuyện trọng yếu muốn nói cho thiếu gia biết. ”

Kỳ Diễn An nói: "Ta có việc gấp, không thể nào tới chỗ hẹn được, phiền xin nói cho Ngọc nhi cô nương một tiếng, chờ ta hồi kinh sẽ đi bái phỏng. "Dứt lời, lại chuẩn bị lên đường.

Người nọ vội vã hét lên: "Chuyện quan trọng này có liên quanddến người ở bên cạnh ngài!Hình như tên là…Tiểu Sóc? ”

Kỳ Diễn An dừng hình mấy giây, quay đầu ngựa đi thẳng đến Linh Hi lâu.

Lâm Ngọc Nhi đã từng gặp một Kỳ Diễn An tràn đầy năng lượng, gặp qua một Kỳ Diễn An phong quang vô hạn ở trước mặt người khác, khiến người ta phải hâm mộ. Nhưng đây là lần đầu tiên nàng gặp Kỳ Diễn An đầu bù tóc rối như vậy, mặc dù vậy, hắn vẫn là thiếu niên lang làm mê lòng người.

Lâm Ngọc Nhi biết hắn sốt ruột, cũng không lòng vòng, đi thẳng vào vấn đề nói: "Tiểu Sóc trước khi đi đã tới nơi này. ”

Còn chưa đợi Kỳ Diễn An hỏi, Lâm Ngọc Nhi bèn mở miệng nói: "An thiếu gia tới vội vàng, sợ là không chú ý đến Linh Hi Lâu thiếu bức họa nào nhỉ. Một bức tranh An thiếu gia vẽ cho Linh Hi Lâu, được Tiểu Sóc mang đi rồi. ”

Kỳ Diễn An vừa vào cửa đã có thái độ khác thường, không phải nhàn nhã mà là vội vàng, ngồi mà như có kim châm dưới mông. Sau khi nghe những lời Lâm Ngọc Nhi nói, sự thiếu kiên nhẫn trên mặt dần phai nhạt, giống như đang suy tư cái gì đó. Lâm Ngọc Nhi cười khổ, quả nhiên là như thế. Nàng đương nhiên không nghĩ rằng mình là người đặc biệt nhất trong lòng Kỳ Diễn An, chỉ là mấy năm trước lần đầu gặp nhau trên đài cao, nàng không ngừng ảo tưởng, thiếu niên lang vẩy mực vẽ tranh này cuối cùng sẽ say nằm ở nơi ôn nhu hương nào.

Chỉ là không nghĩ tới lại là Kỳ Sóc.

"An thiếu gia hiện tại, chịu nghe ta nói một chút về Tiểu Sóc không"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play