Tiệc rượu ở Thiều Hoa điện bày rất nhiều chỗ, những người ngồi trong chủ điện đều là quyền quý đương triều hoặc là hoàng thân quốc thích. Dung Đường là thế tử Ninh Tuyên Vương, đương nhiên nên đi đến chủ điện.

Cũng may mặc dù quan viên đã ngồi xuống nhưng Đế hậu vẫn chưa có mặt, bọn họ lẻn vào từ cửa hông, mò mẫm tìm chỗ ngồi rồi ngồi xuống, "ba" một cái, một cái quạt gấp ngọc khép lại dưới mặt bàn.

Dung Đường ngẩn người, vô thức ngẩng đầu lên thì nhìn thấy đôi mắt hoa đào đang cười híp lại của Kha Hồng Tuyết.

Kha thiếu phó thu hồi quạt xếp, lại chậm rãi mở ra vào mùa đông giá rét, che nửa khuôn mặt lại, nửa người nghiêng về phía Dung Đường nhỏ giọng chế nhạo nói: "Thế tử gia, mặc dù tham vui tốt, nhưng vẫn phải chú ý địa điểm nhiều một chút. Nếu thích vườn mai, tại hạ còn có một thôn trang ở kinh đô và vùng lân cận, bên trong trồng nửa mẫu mai vàng, qua năm sau ngươi và Thế tử phi có thể tận tình du ngoạn.”

Dung Đường bị hắn nói mà ngẩn ra, Mộc Cảnh Tự từ bên cạnh đi tới, cụp mắt liếc Kha Hồng Tuyết một cái, im lặng không lên tiếng dùng tay áo nhẹ nhàng quét qua, một cánh hoa mai mùa đông lập tức rơi xuống trước mắt Dung Đường, y vô thức đưa tay nhận lấy.

Dung Đường: "......”

Y ngơ ngác nhìn chăm chú vào cánh hoa trong lòng bàn tay, sau đó nhận ra lời bên ngoài của Kha Hồng Tuyết là có ý gì.

[Hắn nói cậu dã chiến.] Hệ thống vận dụng linh hoạt, đúng lúc làm quan phiên dịch.

Dung Đường: "..." Hủy diệt đi.

Túc Hoài Cảnh khoan thai đến chậm, rốt cục ngồi xuống ở bên cạnh, thuận tay châm một chén trà đưa sang, cười nói: "Đang tán gẫu cái gì đó?"

Dung Đường thoáng chốc tìm được cái miệng có thể biểu đạt cảm xúc, hung hăng trừng Túc Hoài Cảnh một cái, ánh mắt kia hung dữ như muốn ăn thịt người.

Túc Hoài Cảnh chớp chớp mắt, muốn cười nhưng lại không dám, cuối cùng biểu cảm trở nên siêu cấp ngoan, rút ra một cái khăn từ trong ống tay áo, đưa cho Dung Đường: "Đường Đường, lau miệng.”

Kha Hồng Tuyết lập tức bộc phát ra một trận cười, chọc cho mấy tên ăn chơi trác táng ngồi bên cạnh đều không hẹn mà cùng nhìn sang hắn, hơi lộ vẻ tò mò.

Giữa bọn họ có vài người là thư đồng của hoàng tử, Kha Hồng Tuyết quay đầu khoát tay, cười nói: " Không có gì đâu.”

Dung Đường thiếu chút nữa vùi đầu xuống dưới bàn, nhận lấy khăn tay Túc Hoài Cảnh đưa tới, hung hăng lau miệng.

Động tác kia chẳng hề dịu dàng, thậm chí cực kỳ thô bạo. Túc Hoài Cảnh ở một bên nhìn thấy lông mày nhướng lên, nhiều lần muốn bắt đầu đoạt khăn lau cho Đường Đường, nhưng liếc mắt thoáng nhìn vành tai đỏ ngầu của y, cuối cùng vẫn từ bỏ.

Cũng không thể khiến Đường Đường xấu hổ.

Túc đại nhân vật phản diện yên lặng thở dài, nâng chén trà lên nhấp ngụm trà, ép buộc chính mình không nhìn đôi môi Dung Đường càng lau càng sưng đỏ ẩm ướt.

Dung Đường cảm thấy xấu hổ, lại không có cách nào giải thích y và Túc Hoài Cảnh chẳng làm gì ngoài đó cả. Dù sao cũng đúng là bản thân bị hắn như phát điên hôn một hồi lâu, có lẽ bây giờ hốc mắt còn đỏ, nói cái gì cũng không có độ tin cậy.

Y oan uổng muốn chết, cảm thấy việc này vẫn phải trách Thịnh Thừa Lệ.

Từ nam chính không người hiệp trợ ra khỏi lãnh cung trước, rồi đến Nguyệt Dung rơi xuống nước ở hội Chiết Hoa, cùng với thức ăn ngon trước cung yến lần này. Cho dù Dung Đường không muốn thừa nhận, trong lòng cũng mơ hồ hiện ra mấy suy đoán.

Thịnh Thừa Lệ sống lại, hoặc là bên người Thịnh Thừa Lệ lại có trợ lực chưa từng có trong nguyên tác, thế cho nên gã mới nắm giữ sâu thế cục trong kinh, thậm chí ngay cả khẩu vị Dung Đường như thế nào cũng biết được rõ ràng.

Nếu là điều trước…

Dung Đường hạ quyết tâm, sự xấu hổ và tức giận khi bị Túc Hoài Cảnh ép vào gốc cây đã lui xuống, lúc này chỉ cảm thấy trống trải bình yên.

Thật ra y không có rất muốn gi ết chết Thịnh Thừa Lệ.

Y cảm thấy nam chính của thiên đạo là một con sói mắt trắng, nhưng chuyện làm hai đời trước dù sao cũng không liên quan tới Thịnh Thừa Lệ đời này, có thù thì phải báo tại chỗ mới sảng khoái.

Bởi vì đời thứ hai phản bội cùng ám sát, mà lại trả thù Thịnh Thừa Lệ ở đời thứ ba, Dung Đường cảm thấy hành vi này không hay cho lắm.

Coi như là bản thân không có trí nhớ, đối phương cũng không biết tại sao người khác lại chán ghét và hận mình nhiều tới như vậy.

Dung Đường không thích, chủ động rời xa, cả đời này cũng không tiếp cận gã dẫm vào vết xe đổ là được rồi, sở dĩ đồng ý với Túc Hoài Cảnh muốn tự mình động thủ giết Thịnh Thừa Lệ, đó thuần túy là bởi vì người làm chuyện này không thể là Túc Hoài Cảnh. Dung Đường không muốn nhìn thấy tất cả tính mệnh của Hoài Cảnh và người trong thiên hạ đều buộc ở trên người một nam chính đức không xứng với vị.

Nhưng nếu Thịnh Thừa Lệ có trí nhớ thì sao?

Hắn có được trí nhớ hoàn chỉnh hai đời trước thì sao?

Dung Đường nheo mắt, cảm thấy so với khả năng thứ hai, Thiên Đạo trực tiếp cho nam chính trí nhớ càng tiện lợi hơn.

Nhưng ký ức này đến tột cùng hoàn toàn đầy đủ hay không? Là hoàn chỉnh, hay là một đời đơn độc trước đó, thậm chí là một đoạn ngắn trước một thời điểm nào đó?

Dung Đường cầm chén trà, ngón tay bất giác siết chặt, tầm mắt đảo về phía Túc Hoài Cảnh, đối phương đang tùy ý trò chuyện với Kha Hồng Tuyết.

Y quay đi, nuốt một ngụm nước trà.

Nếu như là hoàn chỉnh, Thịnh Thừa Lệ không thể bình an vô sự sống đến năm Khánh Chính thứ mười hai.

Nam chính có được trí nhớ hai đời, biết được thân phận của Túc Hoài Cảnh.

Đó là một quả bom nổ đúng giờ vừa chạm vào sẽ nổ.

Y không thể để cho những nhân tố không xác định này vây quanh người Túc Hoài Cảnh mãi được.

[Ký chủ, cậu định làm gì?] Hệ thống lên tiếng hỏi y, giọng điệu không phập phồng, giống như Thịnh Thừa Lệ không phải là nam chính nó cần phụ tá.

Dung Đường giật mình, hỏi như tự nhiên: "Sao gã lại đưa cho ta một bàn thức ăn kia?]

Hệ thống: [Ám chỉ hoặc lôi kéo.]

“Mi nói đúng. "Dung Đường nói," Đời này ta và gã ngoại trừ gặp mặt vội vàng ở hội Chiết Hoa thì không có lần nào xuất hiện cùng nhau, gã muốn biết sở thích của ta thì rất khó biết được.”

[Nhưng gã lại cố tình chuẩn bị một bàn toàn vị cay.]

Dung Đường châm biếm bổ sung: "Không chỉ đúng khẩu vị của ta, mà còn đúng lúc ta đói bụng suốt cả một ngày sắp không chịu nổi. Đói rét no ấm, người lúc cực đói và cực lạnh, mặc kệ là ai đưa tới một miếng ăn, một miếng than lửa thì đều sẽ nhớ kỹ đối phương thật lâu thật lâu.”

Hệ thống trầm mặc hai giây, nói: [Đây là lời nói ban đầu của cậu]

Dung Đường mười chín tuổi, dạy Thịnh Thừa Lệ mười lăm tuổi nói chuyện, dạy gã  thu mua lòng người trong lãnh cung như thế nào, thủ đoạn lôi kéo thái giám ra sao.

“Nhưng chút thủ đoạn này dùng trên người ta, có phải hơi coi thường ta không? "Dung Đường khe khẽ thở dài.

Hệ thống không nói gì, nó suy tư một lát, không hiểu sao muốn phụ họa kết luận của Dung Đường, nhưng lý trí lại biết thật ra còn có khả năng khác.

Bởi vì rõ ràng Dung Đường cưng chiều dung túng gã, cho nên cảm thấy mình chỉ cần thoáng lấy lòng, hơi biểu lộ một chút thân phận và tình cảm trong quá khứ, Dung Đường sẽ nhận lấy "ý tốt" của gã, ngược lại đi phụ tá đối tượng vốn nên phụ tá.

Đây là hệ thống căn cứ vào thiết lập của nam chính trong《 Hành trình của đế vương》 lý giải và nhận thức ở chung hai đời, cho ra đáp án thực tế phù hợp nhất.

Dù là nó không muốn thừa nhận, cũng không thể không thừa nhận, Thịnh Thừa Lệ cũng không phải là một nam chính thông minh.

Chút thủ đoạn này của gã, vụng về lại thô ráp, không hề mưu tính sâu xa như khi gã hại chết Nguyệt Dung ở Phù Viên.

Tại sao?

Bởi vì cảm thấy Dung Đường vĩnh viễn sẽ không phản bội gã hay sao?

Bởi vì cảm thấy Đường Đường sẽ mãi đứng ở bên cạnh gã ư?

Hệ thống im lặng hồi lâu, cuối cùng nói: "Ký chủ, tôi cảm thấy trí nhớ của gã không hoàn chỉnh.”

Dung Đường cong cong mắt, nhẹ nhàng cười: " Ta cũng cảm thấy vậy.”

"Lấy tính tình cũng như lòng dạ của Thịnh Thừa Lệ, nếu có được toàn bộ trí nhớ hai đời, thì sẽ nghĩ biện pháp giết ta ở hội Chiết Hoa, sao lại thả ta sống đến bây giờ?"

Nhưng là không hoàn chỉnh, lại đến tột cùng không hoàn chỉnh tới trình độ nào?

Có biết thân phận Túc Hoài Cảnh hay không?

Là vẫn luôn không hoàn chỉnh, hay là sẽ chậm rãi khôi phục từng chút một?

Như hai đời trước không dám cược Túc Hoài Cảnh có bao nhiêu thủ đoạn không muốn người khác biết, Dung Đường đời này cũng không dám cược Thịnh Thừa Lệ làm nam chính của thế giới này sẽ đạt được bao nhiêu ưu đãi của thiên đạo.

“Vẫn phải gặp mặt một lần ha. " Y nhẹ giọng nói, đôi mắt xuyên qua đám đông ngồi nghiêm chỉnh, dừng ở một bên khác chủ điện nên để cho phi tần của hoàng tử ngồi xuống.

“Đường Đường đang suy nghĩ gì đó? "Túc Hoài Cảnh theo ánh mắt của y nhìn về phía trước, không nhẹ không nặng hỏi một câu như vậy.

Dung Đường hơi dừng lại, quay đầu, liếc nhìn hắn.

Túc Hoài Cảnh cũng xoay lại, ý cười bên khoé môi không thay đổi chút nào: "Không thể nói cho ta biết sao?”

Trong phút chốc Dung Đường trở nên tức giận, tức giận lớn tiếng: "Không phải bảo ta nói cái gì cũng là lừa ngươi sao? Nói cho ngươi biết làm cái gì?”

Hệ thống nhìn thấy toàn bộ quá trình, thức thời lại đi ngủ đông.

Khi nói tới chính sự ký chủ nhà mình có lý trí và trấn định tuyệt đối, nó chưa từng ở cùng ký chủ khác, nhưng cũng cảm thấy đại khái không có ai tốt hơn Đường Đường càng làm càng khiến cho người ta bớt lo. Nhưng vừa đụng tới Túc Hoài Cảnh, chút lý trí kia của Dung Đường liền mất đi bóng dáng tăm hơi, rất là dễ dàng xử lý theo cảm tính.

Như vậy thật ra cũng tốt, bởi vì một ký chủ có lý trí tuyệt đối đôi khi sẽ khiến hệ thống cho rằng y là một cỗ máy vô cảm, có cùng nguồn gốc với mình, được cấu thành từ dữ liệu, duy trì sự ổn định của thế giới, ngồi ở trên đài cao, mặt mang thương xót nhìn về phía nhân gian này.

Kha Hồng Tuyết kéo y tới thế giới ngũ sắc sặc sỡ, Túc Hoài Cảnh lại lấy thuốc nhuộm cho y, vì thế Dung Đường lúc này mới có hỉ nộ ái ố.

Hệ thống cảm thấy vui mừng, tuy rằng nó nhìn Túc Hoài Cảnh là cảm thấy rất phiền!

Đây không phải đại nhân vật phản diện, đây hẳn là nam hồ ly tinh!

Phù!

Hệ thống nhỏ mắng chửi đ ĩnh đạc xong chạy đi ngủ đông, Dung Đường liếc Túc Hoài Cảnh một cái, lại quay đi, không muốn để ý tới hắn.

Miệng đau tới mức nói chuyện cũng thấy phiền, nhìn thấy người khởi xướng lại càng phiền!

Tư Lễ thái giám tuyên cáo ở ngoài điện, mọi người đứng dậy, sau đó quỳ xuống đất, hô to "Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn tuế", Túc Hoài Cảnh nở một nụ cười không rõ ý, đầu gối mình chạm đất, lại mượn cái bàn che chắn, lẳng lặng mà lót bàn tay ở dưới đầu gối Dung Đường, không cho y thật sự quỳ xuống.

Dung Đường hơi ngẩn ra, quay đầu dùng ánh mắt hỏi Túc Hoài Cảnh, người sau im lặng trả lời một câu: "Lão không xứng để ngươi quỳ.”

Trong lòng Dung Đường run lên, bốn phía yên tĩnh không tiếng động, chỉ có tiếng bước chân Đế hậu dắt tay đi vào chính điện, quan lớn quyền quý khắp thiên hạ tề tụ một chỗ, lòng tràn đầy thành kính nghênh đón Hoàng đế bệ hạ chí cao vô thượng của Đại Ngu.

Mà một góc Thiều Hoa điện, bốn vị công tử quỳ song song không một lòng thành, không một ai mong lão vạn tuế.

Trên đài cao vương miện và áo bào trải xuống, đế vương trầm giọng nói: "Bình thân.”

Bốn phía lại cùng nhau nói: "Tạ bệ hạ!”

Sau đó đều tự đứng dậy, ngồi xuống, Dung Đường ngước mắt nhìn, trông thấy sinh tử của vô số người.

Túc Hoài Cảnh vỗ vỗ bụi dính trên áo choàng, cười hỏi: "Đường Đường thích xem kịch không?”

“Sắp mở màn rồi. " Hắn nói.

Tác giả có lời mún nói:

Có độc giả không rõ ràng lắm vì sao chương trước Hoài Cảnh biết Đường Đường từng dạy Thịnh Thừa Lệ, chương 81 có viết nha, Đường Đường thông qua mộng, hơi nói một chút kinh nghiệm hai đời trước, cho nên nhắc tới điểm này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play