Một bàn thức ăn, Dung Đường chỉ uống nửa bát canh, ăn mấy miếng thịt ngỗng hầm mềm nhũn.
Một đũa y cũng không dám đụng vào cái đầu thỏ bị chia ra giống như thổi một ngụm tiên khí là có thể sống lại kia. Về phần hai món ăn khác, đầu tiên không nói Dung Đường còn có khẩu vị ăn hay không khi vừa nghĩ tới đây là đồ Thịnh Thừa Lệ tặng. Y chỉ thử dò xét liếc đ ĩa thức ăn một cái, Túc Hoài Cảnh sẽ cười như có như không nhìn sang ấm áp hỏi: "Đường Đường muốn ăn không?"
Ăn cái rắm!
Tất cả đều cay!
Y muốn ăn Túc Hoài Cảnh cũng không cho y ăn!
Thậm chí Dung Đường còn nghi ngờ, nếu không phải còn nhìn thấy canh ngỗng và cơm, thì căn bản Túc Hoài Cảnh sẽ không cho phép mấy đ ĩa thức ăn này lên bàn của bọn họ.
Dung Đường lập tức lắc đầu như trống bỏi, ngoan ngoãn uống canh, dịu dàng nói: "Không muốn ăn.”
Túc Hoài Cảnh lại nhìn y vài lần, nhưng lần này không hỏi y rốt cuộc có phải không muốn ăn thật hay không, dù sao hỏi hay không đều như vậy, quyết định cuối cùng của hắn cũng sẽ không thay đổi.
Tặng cho người bệnh một bàn toàn đồ cay, nên nói như thế nào về Ngũ điện hạ đây?
Túc Hoài Cảnh không ngừng muốn cười, khóe môi cong lại hiện ra chút lạnh lùng.
Chính Đường Đường đã nói mình dạy Thịnh Thừa Lệ tứ thư ngũ kinh, binh pháp mưu lược, thậm chí đế vương thuật, lấy hiểu biết của hắn đối với Đường Đường, với trí tuệ của y, nếu dụng tâm đi dạy một người thì chắc chắn không thể nào không dạy được.
Nếu bàn món ăn Thịnh Thừa Lệ mang đến này không phải là ngẫu nhiên thì chỉ có thể nói - -
Gã thật sự không dụng tâm.
Muốn lấy lòng, muốn cân bằng quyền lực, muốn lập tâm kế tấn công vào người khác, chứ căn bản không quan tâm Dung Đường thích ăn cay nhưng có thể ăn cay nhiều như vậy hay không.
Rõ ràng quy phục như thế, Túc Hoài Cảnh không khỏi nghĩ, gã chỉ đối với Đường Đường như vậy, hay là đối với những người khác đều như vậy?
Bởi vì biết Dung Đường vẫn dung túng gã, cho nên mới không dụng tâm với y? Một chút ân huệ nhỏ cũng cảm thấy đối phương sẽ thuận theo gã hay sao?
Túc Hoài Cảnh cụp mắt, cạo sạch sẽ một miếng thịt cuối cùng có thể ăn trong hốc mắt con thỏ, ghép xương sọ lại, mỉm cười hỏi Dung Đường đang uống nửa bát canh: "Ăn no chưa?"
Dung Đường vội vàng gật đầu: "No rồi!”
“Vậy là tốt rồi. "Túc Hoài Cảnh cười, quay đầu nhìn lướt qua một vòng, vẫy tay gọi Dung Tranh.
Lúc Dung Tranh đến bên này còn có chút nghi hoặc, đứng thẳng hai chân cúi đầu hỏi: "Trưởng tẩu có gì dặn dò?”
Túc Hoài Cảnh: "Đói bụng không?”
Dung Tranh: "...?”
“Ăn mấy món này đi, đừng lãng phí khổ tâm của Ngũ điện hạ. "Giọng Túc Hoài Cảnh không nhẹ không nặng, vừa vặn có thể truyền khắp một vòng nhỏ xung quanh.
Vì thế các vị đệ tử thế gia vừa rồi không nghe rõ thái giám kia nhỏ giọng nói cái gì, bây giờ xem như hiểu được hết.
Bọn họ ở đây đói bụng chờ cung yến khai tiệc, Ngũ hoàng tử lại sai người đặc biệt đưa một bàn đồ ăn ngon đến cho thế tử Ninh Tuyên Vương, tuyệt không để ý hành động này sẽ khiến cho các vương tôn quyền quý khác không vui.
Túc Hoài Cảnh nói xong đứng lên, một tay bưng đ ĩa thịt thỏ lên, một tay nắm cổ tay gầy gò của Dung Đường, nhẹ nhàng bỏ lại một câu: "Ta dẫn huynh trưởng ngươi ra ngoài tiêu thực, nếu một mình ngươi ăn không vào thì chia cho bằng hữu, mọi người hẳn là đều đói bụng.”
Lời vừa nói ra, mấy người đảng Nhị hoàng tử và giao hảo với Dung Tranh rối rít mặt lộ vẻ vui mừng, ôm quyền với Túc Hoài Cảnh.
Túc Hoài Cảnh gật đầu đáp lễ, thong dong dắt Dung Đường đi ra ngoài điện.
Trong hoàng cung nuôi vài con chó, phần lớn đều là do các cung chủ tử nuôi, Túc Hoài Cảnh đón ánh trăng đi qua tường hành cung, thấy một con chó sói thè lưỡi về phía bọn họ từ xa, bước chân thoáng dừng lại, cười đi về phía trước vài bước, thuận tay đặt đ ĩa đựng thịt thỏ ở chân tường, mặc cho con chó kia cúi đầu hưởng dụng.
Dung Đường trợn tròn mắt.
Túc Hoài Cảnh chú ý tới thần sắc của y, mặt mày khiến người ta rùng mình, không mặn không nhạt hỏi: "Đường Đường muốn ăn à?”
“Không phải! "Dung Đường lập tức lắc đầu phủ nhận, ánh mắt dán chặt vào con chó sói kia.
Hoặc là nói, trên người tiểu chủ tử trong cung này.
Thậm chí con bạch hổ kia, nếu không phải bản thân Nhân Thọ đế yêu thích thì sợ cũng sẽ không hiến được dễ dàng như vậy.
Trong hoàng cung Đại Ngu có một vườn thú, chuyên nuôi những "thú cưng" mà Nhân Thọ Đế yêu thích nhốt ở trong đó, hàng năm đều có sự kiện cung nhân tiến đến cho ăn lại bị mãnh thú cắn chết xảy ra.
Mà con chó sói mà Túc Hoài Cảnh cho ăn thật ra chính là hậu duệ của một con sói tuyết trong vườn, đến nay đã có mười hai tuổi, là sủng vật duy nhất không phải do Nhân Thọ Đế nuôi dưỡng.
Chủ nhân của nó là Thái hậu nương nương.
Ngay từ lúc tiên đế còn sống, chó con mới sinh ra, cả người trắng như tuyết, phẩm chất rất tốt, cơ thể có sát tính của bầy sói và lòng trung thành của loài chó.
Nhân Thọ đế lúc ấy chỉ là phiên vương, tới kinh thành vì thọ yến của Khánh thái hậu, biểu thị hiếu tâm ân cần nên cố ý tặng con chó sói này cho mẫu thân, thứ nhất nói chuyện bày tỏ tâm tư, thứ hai hộ vệ mẫu thân an toàn.
Con chó sói này đáng giá hơn cả ba bốn thị vệ trong cung, ngoại trừ Thái hậu, đối với ai cũng hung mãnh dị thường.
Thỉnh thoảng nó ra khỏi Thọ Khang cung đi dạo, cung nhân cách xa nó ba trượng sẽ chủ động rời xa, sợ nó nổi giận một cái, nhào tới cắn xé.
Hai đời trước Dung Đường tiến cung xa xa đã nhìn thấy con chó sói này, Thịnh Thừa Lệ nói nó gọi là Tham Thương, nếu có thể giao hảo với nó, coi như nửa chân bước vào cửa Thọ Khang cung.
Nhiệm vụ của hệ thống tương đối tùy tâm, bởi vì lời nói vô tình của nam chính mà đã giao cho Dung Đường nhiệm vụ kết bạn với một con chó.
Dung Đường thì không sợ chó, nhưng Tham Thương lại rất to lớn, toàn thân trắng như tuyết, đôi mắt sâu thẳm, tuy nói là chó nhưng thực ra lại giống một con sói hoang hơn.
Đi tới trước người nó, bị cặp mắt màu nâu vàng kia nhìn chằm chằm, giống như trong đầu đang suy nghĩ cái gì cũng bị nhìn thấu.
Tham Thương cắn người, cũng cắn chết người.
Dung Đường và hệ thống đều đều cố gắng thuyết phục não chủ không làm nhiệm vụ này, nhưng không có kết quả, cuối cùng chỉ nhận được lời hứa sẽ tăng gấp đôi phần thưởng nhiệm vụ.
Hết cách, y vẫn nơm nớp lo sợ mà đi.
Nhưng Tham Thương không để ý tới y, nhìn y một cái, vòng quanh ống quần ngửi ngửi mùi, liền chậm rãi thong thả đi qua một bên.
Dung Đường nhiều lần tiến cung đều quấn lấy nó, cuối cùng quấn đến phiền, mãnh tử nhảy lên bổ nhào vào y, há cái miệng to ở bên cổ Dung Đường nóng lòng muốn thử thật lâu, tựa hồ muốn tìm một điểm yếu cắn một cái là chết. Nhưng cũng có thể nhân loại dưới móng vuốt này quá mức nhỏ yếu, nó lười hạ khẩu, cuối cùng vẫn buông móng vuốt ra tru lên một tiếng cảnh cáo Dung Đường, sau đó lui ra, nhân từ buông tha con mồi này.
Mà Dung Đường đưa tay sờ, một bên cổ y đầy mồ hôi s1nh lý của chính mình, nước bọt từ miệng chó sói chảy ra, nhắc nhở y rằng y chỉ còn cách cái chết một bước.
Hệ thống sợ tới mức điên cuồng cảnh báo trong đầu y, đợi cho Tham Thương vừa đi. Nó ngay cả chào cũng không chào, giấu Dung Đường đi kháng nghị với não chù, kháng nghị hai ba ngày, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang trở về, nói cho Dung Đường biết hủy bỏ nhiệm vụ, cũng tranh thủ cho y được một khoản tiền bồi thường kếch xù!
Bởi vì khoản bồi thường kia, sau này Dung Đường nhìn thấy Tham Thương ở trong cung, tuy rằng khó tránh khỏi sợ hãi nhưng vẫn cảm thấy nó mi thanh mục tú, ngay cả vết sẹo đáng sợ ở chân trước bên trái cũng không còn đáng sợ nữa.
Nhưng không có một lần nào, y nhìn thấy chủ tử này ăn đồ ăn do cung nhân bên ngoài Thọ Khang cung cho.
Nhưng Túc Hoài Cảnh cứ thế tiện tay đặt đ ĩa thức ăn xuống chân tường, chẳng hề dâng lên tôn ti không nói. Tham Thương lại chỉ là ngửi ngửi mùi rồi ăn hết miếng này tới miếng khác, không chút xoi mói.
Dung Đường nuốt một ngụm nước miếng, bất giác lui về phía sau nửa bước, lại một lần nữa tưởng tượng đầu thỏ là chính mình.
Túc Hoài Cảnh bắt lấy tay y: "Đường Đường sợ chó à?”
Dung Đường gật đầu cũng không phải, không gật đầu cũng không phải.
Cho dù ai nhìn thấy một con chó thiếu chút nữa ăn thịt mình, đang vùi đầu ăn ngấu nghiến đều sẽ không kìm được mà sợ hãi.
Nhưng mấy ngày gần đây y đã bại lộ quá nhiều, nếu lại khiến Hoài Cảnh hoài nghi mình và con chó sói này có quen biết cũ, sợ là sẽ suy đoán ra sự thật y sống lại.
Vì thế Dung Đường cứng cổ gật đầu: "Nó quá lớn, ăn có hơi đáng sợ.”
“Vậy sao? "Túc Hoài Cảnh cười cười, ý vị sâu xa nhìn Dung Đường một cái, nhấc chân nhẹ nhàng đá mông Tham Thương.
Chó sói thoáng cái quay đầu lại, đặc biệt hung ác nhìn chằm chằm người tập kích mình.
Túc Hoài Cảnh lại hất cằm: "Ăn qua bên kia.”
Lòng Dung Đường treo ở cổ họng, trở tay nắm Hoài Cảnh cầm lấy tay mình, nghĩ thầm một khi Tham Thương tức giận, y sẽ túm lấy Hoài Cảnh chạy trối chết ngay!
Nhưng tiểu chủ tử mà cả tòa hoàng cung ai cũng không dám chọc chỉ ngước mắt lên, nghi hoặc đối diện với Túc Hoài Cảnh, phảng phất như là không nghe hiểu mệnh lệnh của hắn, lại như là không hiểu bản thân đang ăn ngon tại sao lại phải đổi chỗ, Túc Hoài Cảnh liền kiên nhẫn chỉ xuống phương xa, nói: "Qua bên kia ăn.”
Lần này chó sói nghe hiểu, nhưng vẫn không thể tin, rất là bi thương, ẳng ẳng gâu gâu hai cái, ngậm cái đ ĩa một lần nữa tìm chân tường khác, tiếp tục cúi người xuống ăn đ ĩa đầu thỏ đã không còn lại bao nhiêu kia, còn không quên quay đầu ai oán nhìn Túc Hoài Cảnh vài lần.
Dung Đường khiếp sợ đến mức miệng không khép lại được, sau một lúc lâu, cuối cùng y cũng hoàn hồn: "Các ngươi quen nhau à?”
Túc Hoài Cảnh bật cười, dắt y đi về hướng ít người đến: "Ta nuôi nó hai năm.”
Thái hậu hiện giờ kỳ thật là vợ kế của Minh Tông, không chỉ là mẹ đẻ của Nhân Thọ Đế, mà còn là mẹ cả* của tiên đế.
(Chỗ này là đích mẫu, là mẹ cả trên danh nghĩa, không phải mẹ ruột)
Sinh mẫu tiên đế là Hiếu Nhân Kính hoàng hậu qua đời sớm, Minh Tông liền nâng Dương thị lúc ấy làm quý phi làm hoàng quý phi, qua hai năm nữa phong hoàng hậu, Nhân Thọ đế lúc này mới trở thành đích hoàng tử của tiên đế.
Lúc Tham Thương được đưa vào cung, Túc Hoài Cảnh mới sáu tuổi, Thái hậu thấy hắn đối xử với con chó con này cực kỳ đáng yêu, liền đưa cho Túc Hoài Cảnh, cùng ăn cùng ở suốt hai năm. Thẳng đến khi cung đình gặp biến cố, Tham Thương suýt nữa táng thân trong biển lửa, mới được thái giám cứu ra đưa về Thọ Khang cung, lúc đó chân trái của nó bị thương có thể thấy được xương, nhưng vẫn ăng ẳng bới vào đống lửa.
Dung Đường tiêu hóa chút tin tức này, giật mình nói: "Nó nhận ra ngươi sao?”
Túc Hoài Cảnh: "Nếu ngay cả ta nó cũng không nhận ra, thì thật sự không xứng với huyết mạch tổ tiên nó.”
Phía trước là một tòa cung điện bị phong tỏa không đốt đèn, Túc Hoài Cảnh tùy tiện nhìn thoáng qua rồi lùi bước, dẫn Dung Đường trở về: “Chó sói có thể ngửi được mùi mà con người không ngửi được, năng lực này của tộc sói tuyết càng nổi bật hơn nữa, làm sao mà nó có thể không nhận ra ta cho được?”
Hoán cốt cũng tốt, dịch dung cũng được, tất cả đều là che mắt người, nếu tất cả sinh sinh trong trời đất này đều giấu giếm được, vậy mới ngạc nhiên.
Cho nên lần đầu tiên Hành Phong tiến cung trở về, nói cho hắn biết Tham Thương ở chỗ tối quan sát mình, Túc Hoài Cảnh cũng biết trong xương con chó sói này vẫn có tâm huyết rong ruổi trên thảo nguyên.
Nhưng cũng nhận ra chủ.
Thái hậu không phải chủ nhân của nó, Túc Hoài Cảnh mới đúng.
Túc Hoài Cảnh cười nói: "Cho nên Đường Đường không cần phải sợ nó, cho dù nó cực kỳ đói cũng không dám cắn ngươi.”
“Vì sao? "Dung Đường có suy đoán, nhưng vẫn không kìm được hỏi.
Túc Hoài Cảnh: "Trên người ngươi có mùi của ta, nó sợ cắn ngươi sẽ bị ta trách phạt.”
Dung Đường dừng một lúc lâu, nhớ tới kiếp trước Tham Thương ghé vào trên người mình ngửi nửa ngày, rồi lại thu hồi răng nanh rời đi.
Mùi hương?
Y và Túc Hoài Cảnh hai đời trước không thân cận như vậy.
“Lại thất thần. "Bên người vang lên một tiếng thở dài nhẹ nhàng, Thiều Hoa cung gần ngay trước mắt, trong mắt có thể nhìn thấy là đèn đuốc phồn thịnh, phía sau lại là bóng tối bao la tĩnh mịch, Tham Thương ăn xong thịt thỏ, liếm móng vuốt ở góc tường, chỉ thỉnh thoảng nâng lên một đôi mắt thú nhìn về phía nơi này.
Dung Đường cảm thấy căng thẳng, nhìn về phía Túc Hoài Cảnh, giải thích: "Không thất thần.”
Túc Hoài Cảnh đối diện với y, trầm mặc một lúc lâu, cười nói: "Lừa đảo.”
Dung Đường đỏ mặt, có chút ngượng ngùng khi nói dối bị bắt, phần nhiều là do hơi thở của người trước mặt đột nhiên tới gần phả ra.
Rất giống cảm xúc khi Tham Thương ghé vào trên người y ngửi mùi, chỉ là khi đó là cảnh giác, lúc này thì giống nguy hiểm đánh dấu lãnh địa nào đó hơn.
Túc Hoài Cảnh hỏi: "Đường Đường ăn no rồi, đúng không?”
Dung Đường sững sờ, thiếu chút nữa không theo kịp đề tài hắn nhảy qua hơi suy nghĩ một chút, gật đầu: "No rồi.”
- Nửa bát canh và mấy miếng thịt cũng có thể coi như lấp đầy bụng.
Y đang nói dối, nhưng y cũng không chỉ nói dối một lần, Túc Hoài Cảnh tốt bụng không so đo với y.
Hắn chỉ cúi đầu, ép Dung Đường đến trước một gốc cây mai gần nhất, lưng tựa vào gốc cây, hương mai nở rộ trên đỉnh đầu.
Túc Hoài Cảnh nhẹ nhàng cười: "Đường Đường sẽ không cho rằng, ta hoàn toàn không so đo chứ?”
Cả người Dung Đường cứng đờ, thầm nghĩ quả nhiên vẫn tới!
Bàn thức ăn Thịnh Thừa Lệ đưa tới, chính là vì muốn hại chết y!
Y hoang mang rối loạn, muốn giải thích, Túc Hoài Cảnh lại xoa xoa trên mu bàn tay y, thấp giọng nói: "Thả lỏng, ta cũng không phải người xấu gì.”
“Ngươi nghe ta giải thích... "Dung Đường khô khan nói.
Túc Hoài Cảnh gật đầu như thật: "Ừ, Đường Đường từ từ bịa ra, ta đòi chút tiền lãi mà thôi.”
Nụ hôn dịu dàng xẹt qua bên tai, một đường xuống phía dưới, rơi về phía gò má, đi qua bên cổ, cắn vào yết hầu.
Cung nhân nối đuôi nhau đi ra, tiệc tối rốt cục cũng khai tiệc, bọn họ lại ở dưới tàng cây không người qua lại làm chuyện xấu, bị một con chó sói nhận chủ nhìn thấy toàn bộ quá trình.
Cảm giác đau đớn đánh úp lại, Dung Đường không kiềm chế được r3n rỉ ra tiếng.
Túc Hoài Cảnh cúi đầu cười, ngẩng đầu, hỏi: "Đường Đường biên soạn xong chưa?”
Yết hầu yếu ớt nhất bị ai đó cắn một cái cũng sẽ ch ảy nước mắt, Dung Đường mở to một đôi mắt chứa đầy nước mắt s1nh lý trừng mắt nhìn hắn, im lặng lên án.
Túc Hoài Cảnh tựa hồ nhận ra sai lầm, rất là tự giác nói một câu: "Thật sự là không nên làm đau Đường Đường.”
Thế nhưng một giây sau, nụ hôn liền rơi vào bên mắt, từ mi trượt xuống, liếm từng chút từng chút nước mắt vốn không nên tràn ra.
Chân Dung Đường có hơi mềm nhũn, ngón tay bất giác nắm lấy vỏ cây, Túc Hoài Cảnh lại nói: "Đường Đường đừng bịa nữa, ngươi nói gì ta cũng không tin, dứt khoát đừng nói nữa.”
Còn không đợi Dung Đường phản bác, đôi môi như châm lửa khắp nơi không có mục đích rốt cục tìm được chỗ phù hợp nhất.
Túc Hoài Cảnh ngậm môi Dung Đường, giống như dã thú đánh dấu bạn tình, thanh tuyến khàn khàn lại lười biếng: "Dù sao cũng phải gạt ta, không bằng trực tiếp dỗ ta đi.”
Dù sao Đường Đường dạy Thịnh Thừa Lệ không dạy hắn.
Dù sao giấc mộng của Đường Đường cũng không vào được.
Dù sao khẩu vị của Đường Đường hắn tìm tòi rất lâu mới biết được, Thịnh Thừa Lệ gặp mặt đã thuộc như lòng bàn tay.
Phiền phức.
Còn lâu mới cho Đường Đường nói chuyện, nói cái gì cũng là gạt người.
A......
Dung Đường trừng to mắt, khóe mắt lại chảy ra một hàng nước mắt.
Cho nên ngươi thè lưỡi ra liếm sạch thì có ích gì!?
Chẳng phải ngươi vẫn muốn bắt nạt ta sao!
Khốn kiếp!
Chó nhìn kìa!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT