Phương Hải Ninh nhìn thấy cảnh tượng trước mắt bà ta xiết chặt bàn tay quát :
“ Các người nói dối, ngụy tao một vở kịch lớn như vậy các người có ý gì đây. Viên Minh anh đừng để bị đám người này lừa gạt em là vợ của anh, là người đầu ấp tay gối với anh... Chẳng nhẽ anh không nhận ra sao? ”
Phương Hải Ninh bà ta cứ như một mụ điên hướng về phía Từ lão gia mà gào lớn, một lát sau ông mới từ từ đứng dậy, Từ lão gia nhìn về phía Phương Hải Ninh mà nói :
“ Tại sao lại làm như vậy? Tại sao chứ? Tại sao cô lại khiến cho cô ấy trở nên như vậy? Cô còn tính lừa gạt tôi tới bao giờ nữa đây hả Phương Hải Ninh? Cô có biết không sau khi tôi tìm được vợ mình sau nhiều tháng mất tích tôi đã rất vui mừng, tôi bỏ qua hết không quan tâm tới sự thay đổi của cô. Một mực yêu thương cô vì tôi nghĩ cô là vợ tôi. Mặc cho tôi có phát hiện ra nhưng biểu hiện lạ của cô tôi cũng tự đánh lừa bản thân mình rằng ‘ Vợ mình đã lâu mới trở về nên có chút kỳ lạ mà thôi. Không sao đâu. ’ Sau dần thì cô cũng bình thường tôi cũng đã có thể chấp nhận được, Nhưng Viên Khang nó lại khác tình cảm giữa hai người ngày càng xa cách nó đối với cô là bằng mặt không bằng lòng, nhưng vì tôi thương vợ mình mà quát mắng nó thậm chí ra tay đánh nó. Chỉ vì tôi nghĩ cô còn bị dư âm của vụ tai nạn ảnh hưởng nên tính cách mới có chút thay đổi. Nhưng tại sao cô lại làm như thế này? Tại sao cô lại hãm hại gia đình tôi như vậy?”
Trước sự chất vấn của Từ lão Phương Hải Ninh vẫn không chịu thừa nhận :
“ Viên Minh anh đừng nghe bọn họ nói bậy. Em là vợ của anh là Phan Mỹ Dung, anh không nhận ra em sao? ”
Từ lão gia : “ Phải tôi không nhận ra. Đôi mắt này đã đui mù 20 năm mới không nhận ra bà chính là kẻ giả mạo. ”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT