Cô không muốn khóc, không muốn khiến lão nhân phải khó xử, nhưng nước mắt kia chẳng biết nghe lời ở đâu, thế nào cũng không thể khống chế được.
Nhìn cô như vậy, vành mắt của Hoa lão cũng đỏ lên, dùng tay vỗ vỗ vào thành giường:
“Đi đi, đi đi, đừng ở đây nữa. Nhìn dáng vẻ này của cháu, lòng ta càng thêm khó chịu. Mau về nhà nấu cơm đi!”
Doãn Tiểu Mãn cũng biết lúc này cảm xúc của bản thân thật sự có chút mất kiểm soát. Ở lại đây, ngoài việc khiến dượng buồn thêm cùng mình, thì chẳng có tác dụng gì khác.
Chỉ là cô vẫn không nỡ rời đi.
Chỉ hận không thể ở thêm một lúc nữa, nhìn vị lão nhân này nhiều thêm một chút.
Cuối cùng, vẫn là vị trưởng giả kia đi đến, nắm lấy cánh tay cô kéo từ dưới đất dậy, rồi kéo ra cửa, hướng ra ngoài gọi lớn:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play