Giờ phút này, trong lòng Doãn Tiểu Mãn bỗng nhiên có thêm vài phần tò mò về người đàn ông chưa từng gặp mặt kia.

Cô muốn xem thử Thẩm Thanh Vân – người mà ai ai cũng khen ngợi không dứt miệng – rốt cuộc có dáng vẻ ra sao.

Dù rằng Thẩm Thanh Vân đã cố tình gửi điện báo về nói không cần mang gì cả, nhưng—điều đó rõ ràng là không thể!

Ngoại trừ những món nội thất cồng kềnh và chăn đệm thật sự không thể mang theo, ngay cả xoong nồi, chảo bếp, Doãn Tiểu Mãn cũng đã chuẩn bị sẵn để mang đi.

Không phải cô cố ý muốn tranh luận với ai, mà là—

Nếu cô không mang theo những món đồ này, thì đến lúc đó, cô phải giải thích thế nào về những thứ đã gửi ở kho hàng đây?

Biết bọn họ sắp đi, trong khoảng thời gian này, hai lão nhân nhà họ Thẩm đến thăm ngày càng nhiều.

Không chỉ mang lương thực đến, bà cụ còn tự tay muối dưa, phơi rau khô.

Không biết bằng cách nào, ông cụ còn tìm được vải vụn, mang đến cho cô để làm giày cho hai đứa trẻ.

Những món đồ đó, Doãn Tiểu Mãn đều không từ chối.

Mỗi lần nhận quà, cô đều ngay trước mặt hai cụ trịnh trọng đặt vào hành lý, khiến hai người già thấy yên tâm hơn.

Càng tiếp xúc với con dâu thứ hai, hai cụ càng thêm yêu thích cô, thậm chí còn cảm thấy có lỗi vì trước đây đã để cô chịu ấm ức.

Mặc dù Doãn Tiểu Mãn chưa từng nhắc gì về Lưu Xuân Hà trước mặt hai cụ, nhưng khi so sánh giữa hai người con dâu, họ càng thêm chướng mắt con dâu lớn.

Có lẽ là "xa thơm gần thối"?

Khi biết Doãn Tiểu Mãn sẵn lòng theo chồng đến vùng đất hoang vu, nguy hiểm, hai cụ nhà họ Thẩm vô cùng hài lòng, đến mức chỉ hận không thể đem cả trái tim mình cho cô.

Vì vậy, khi nhìn lại Lưu Xuân Hà, họ càng thấy ghét bỏ.

Một khi đã không vừa mắt ai, thì mọi chuyện liên quan đến người đó đều không thể chịu nổi.

Trước kia, hai cụ chỉ nghĩ rằng cứ nhắm mắt cho qua, chỉ cần Lưu Xuân Hà không quá đáng thì họ cũng chẳng muốn so đo.

Nhưng bây giờ, khi có Doãn Tiểu Mãn để so sánh, họ lại thấy con dâu lớn này cần phải thay đổi.

Việc đầu tiên Trương Kim Phượng làm chính là thu lại quyền phòng bếp.

Ở thời đại này, ai nắm quyền quản lý phòng bếp cũng đồng nghĩa với việc nắm giữ tiếng nói trong gia đình.

Trước kia, do sức khỏe của Trương Kim Phượng không tốt, còn Lưu Xuân Hà lại tháo vát nhanh nhẹn, nên cô ta vẫn là người nấu ăn chính trong nhà.

Nhưng bây giờ, Trương Kim Phượng chỉ cần nói một câu:

"Vợ lão đại nấu cơm dở quá, đến mức hai đứa nhỏ đói đến gầy đi."

Thế là bà lập tức lấy lại chìa khóa nhà bếp.

Từ đó, bột mì, gạo, dầu ăn—Lưu Xuân Hà chẳng còn quyền kiểm soát nữa.

Còn chuyện ra công xã lãnh trợ cấp, cô ta cũng không cần nghĩ đến.

Trớ trêu thay, hiện tại, Lưu Xuân Hà cũng không còn dám làm loạn như trước.

Hôm đó, Doãn Tiểu Mãn đã khóc trước mặt các thanh niên trí thức, những lời cô nói nhanh chóng lan truyền khắp nơi.

Không chỉ cả thôn biết chuyện, mà ngay cả nhà mẹ đẻ của Lưu Xuân Hà cách mấy chục dặm đường núi cũng có người nghe được tin này.

Danh tiếng keo kiệt, cay nghiệt với cha mẹ chồng và bắt nạt em dâu của cô ta đã lan xa.

Nhưng điều đáng sợ hơn chính là, cô ta còn bị gán mác "Ngược đãi người nhà quân nhân."

Dù ngoài mặt tỏ ra bình thản, nhưng trong lòng, Lưu Xuân Hà vẫn thấp thỏm lo sợ.

Dạo gần đây, bị gán cái danh này thực sự không phải là chuyện tốt.

Cô ta bắt đầu lo lắng, nếu một ngày nào đó Doãn Tiểu Mãn thật sự đứng ra đối đầu với mình, liệu bản thân có còn đường thoát không?

Vì vậy, dù biết rõ mẹ chồng đang tìm cớ để lấy lại quyền quản lý trong nhà, cô ta chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

Mắt thấy hai cụ ngày càng yêu chiều Doãn Tiểu Mãn, dù trong lòng sắp phát điên, cô ta vẫn không thể làm gì được.

Lưu Xuân Hà đang khổ sở dằn vặt, nhưng Doãn Tiểu Mãn chẳng hề hay biết.

Mà có biết thì cô cũng chẳng để tâm.

Lúc này, cô chỉ đang nghĩ xem phải chuẩn bị đồ đạc thế nào để đi tàu hỏa.

Trên tàu đông người, ngồi xuống là khó mà di chuyển!

Hơn nữa, đồ ăn trên tàu rất đắt, một chiếc bánh bao thôi cũng tốn cả đống tiền, làm sao mà ăn nổi!

Nếu không chuẩn bị kỹ, ba mẹ con họ chắc chắn sẽ bị đói đến ngất xỉu trên tàu mất!

Nghĩ vậy, Doãn Tiểu Mãn nghiêm túc lên kế hoạch.

May mắn là, những ngày bận rộn cuối cùng cũng qua, ngày rời đi đã đến.

Lúc tạm biệt, hai cụ nhà họ Thẩm không ngừng lau nước mắt.

Doãn Tiểu Mãn dẫn theo hai đứa nhỏ, ngồi trên chiếc xe bò do thôn phái đưa bọn họ ra ga.

Người đi cùng còn có Cao Sùng.

Lo lắng Doãn Tiểu Mãn chưa từng đi xa bao giờ, Thẩm Thanh Vân đã nhờ Cao Sùng sớm kết thúc kỳ nghỉ để cùng họ về quân đội.

Đây cũng là lý do Doãn Tiểu Mãn không quá lo lắng như hai cụ.

Chiếc xe bò vừa dừng trước cổng nhà ga, Cao Sùng đã vội vã chạy tới.

“Chị dâu, đây là vé xe của chị.”

Vừa nói, anh ta vừa đưa tấm vé cho Doãn Tiểu Mãn.

Sau đó, anh ta nhanh chóng ôm hai đứa trẻ xuống xe, cười nói:

“Còn nửa tiếng nữa tàu mới đến, không cần vội. Dù sao tôi cũng không có hành lý gì, cứ từ từ mà lên tàu…”

Nhưng khi ánh mắt Cao Sùng rơi vào đống hành lý sau lưng bọn họ—

Anh ta lập tức cứng đờ người, nghẹn họng nhìn trân trối, chẳng thể nói thêm được câu nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play