Trong miệng lặp đi lặp lại chỉ một chữ:

“Mẹ! Mẹ!”

“Được rồi, được rồi, con buông mẹ ra, mẹ tự mình đi xuống.”

Doãn Tiểu Mãn cảm thấy đau đầu.

Cô biết rõ Đại Bảo đang phấn khởi vì thấy đống đồ cô lấy từ kho hàng. Hơn nữa, sáng sớm cô chưa ăn gì mà đã kéo hai đứa nhỏ đi dọn nhà, cả hai cũng không còn sức để làm việc.

Nhưng dù có đoán được, cô cũng không nghĩ rằng thằng bé lại kích động đến mức này!

Xoa xoa mắt cá chân suýt bị Đại Bảo túm đến trật khớp, Doãn Tiểu Mãn xuống khỏi giường đất.

Bị thằng bé lôi kéo, cô lảo đảo chạy đến căn phòng đối diện.

Nhà họ Doãn vốn ít người, nên diện tích phòng cũng không lớn.

Ở giữa là gian chính, hai bên là phòng của cha mẹ Doãn gia và phòng của Tiểu Mãn.

Sau khi dọn về đây, hai đứa trẻ ở chung với Doãn Tiểu Mãn trong phòng cũ của cô, còn phòng cha mẹ cô trước đây thì bỏ không, chỉ dùng để chứa một ít đồ không dùng đến.

Vừa rồi cô bảo Đại Bảo quét dọn chính là căn phòng này.

“Mẹ! Mẹ!”

Vừa vào phòng, Đại Bảo cuối cùng cũng buông tay cô ra, chạy thẳng đến bên giường đất, tay chỉ vào bên trong, kích động đến mức môi run lên.

Thằng bé hiện giờ đã nói chuyện tốt hơn trước rất nhiều, nhưng khi căng thẳng hoặc quá phấn khích thì vẫn khó mà nói ra trọn câu.

Lần này, Doãn Tiểu Mãn cũng không ép thằng bé phải nói ngay, mà đi theo qua đó.

Quả nhiên, chỗ cô cất đồ đã bị động đến.

Mặc dù trong phòng tối om, nhưng bên dưới giường đất vẫn có thể thấy rõ những món đồ cô để ở tận bên trong.

“Đồ ăn!”

Nhị Nữu chạy theo vào phòng, kinh ngạc hét lên một tiếng.

Còn chưa kịp để Doãn Tiểu Mãn nhắc nhở, đã bị Đại Bảo nhanh chóng đưa tay bịt miệng lại.

Lôi em gái qua một bên, cậu bé nghiêm túc trừng mắt cảnh cáo, sau đó ngồi xổm xuống bên cạnh Doãn Tiểu Mãn, không đợi cô lên tiếng đã tự giác bắt đầu chuyển đồ ra ngoài.

“Ông ngoại, bà ngoại hào phóng quá! Ông ngoại, bà ngoại thật tốt!”

Cậu bé hào hứng nói, giọng nói trôi chảy hơn rất nhiều.

“Đúng vậy, ông ngoại, bà ngoại rất tốt.”

Doãn Tiểu Mãn cũng cảm thán một câu.

Đây là sự thật.

Khi cha mẹ nguyên chủ còn sống, họ rất yêu thương con gái duy nhất của mình.

Nếu không phải vì bệnh nặng qua đời, có lẽ số phận của nguyên chủ cũng không thảm như vậy.

“Mẹ! Mẹ!”

Sau khi chuyển gần hết đồ ra ngoài, Đại Bảo bỗng nhiên lại gọi lớn.

Doãn Tiểu Mãn hoàn hồn, nhìn thấy cánh tay nhỏ của cậu bé đang thò vào gầm giường, không biết đang mò mẫm cái gì.

Cô hơi ngạc nhiên.

Lúc bỏ đồ ra tối qua, để tiện cho bọn trẻ tìm thấy, cô đã cố ý để mọi thứ bên ngoài.

“Con đang cầm gì vậy?”

Cô tò mò hỏi.

“Một cái hộp!”

Đại Bảo đáp, rồi kéo ra một chiếc hộp gỗ nhỏ, giơ lên trước mặt Doãn Tiểu Mãn.

Chiếc hộp không lớn, nhưng bám đầy bụi, mặt ngoài xám xịt, không nhìn ra màu sắc ban đầu.

Rõ ràng không phải đồ của Doãn Tiểu Mãn, mà là thứ đã có sẵn ở đây từ trước.

“Mẹ, có khóa.”

Đại Bảo cau mày, chỉ vào ổ khóa bằng đồng trên hộp.

Doãn Tiểu Mãn sững sờ.

Cô theo bản năng đưa tay sờ lên cổ mình.

Lúc này, trên cổ cô có đeo một sợi dây tơ hồng, xâu một miếng ngọc nhỏ.

Trong trí nhớ của nguyên chủ, trước khi cha mất, ông vẫn luôn chỉ vào sợi dây này, định nói gì đó nhưng cuối cùng lại không kịp.

Đây là điều khiến nguyên chủ vẫn luôn canh cánh trong lòng.

Lúc Doãn Tiểu Mãn xuyên qua, dây tơ hồng vẫn ở trên cổ nguyên chủ, màu sắc đã bạc đi theo thời gian.

Giờ nhìn thấy chiếc hộp này, cô theo bản năng cảm thấy miếng ngọc kia có liên quan đến nó.

Nhưng rốt cuộc có chuyện gì, cô hoàn toàn không có chút ấn tượng nào.

Doãn Tiểu Mãn tháo sợi dây xuống, quan sát thật kỹ.

Cô hy vọng có thể tìm ra dấu vết gì đó, nhưng xem xét hồi lâu vẫn không phát hiện được điều gì bất thường.

Miếng ngọc hoàn chỉnh, không hề có vết cắt hay khe hở để giấu bất cứ thứ gì.

Cô suy nghĩ một lúc lâu mà không tìm ra manh mối.

Trong lúc cô đang mải xem xét miếng ngọc, Đại Bảo và Nhị Nữu đã vui vẻ mở hết đồ ăn ra, hăng hái sờ mó từng thứ một, cười ngây ngốc.

Nhìn hai đứa nhỏ vui vẻ, Doãn Tiểu Mãn cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Cô tạm gác lại chuyện cái hộp, vì cảm thấy giữ nó bên ngoài quá nguy hiểm.

Thế là, nhân lúc bọn trẻ không chú ý, cô nhanh chóng giấu chiếc hộp vào phòng của mình, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Hôm nay, Doãn Tiểu Mãn làm một bữa sáng xa xỉ.

Bánh hành rán thơm phức, kèm theo cháo trắng, mỗi người còn có một quả trứng vịt muối.

Hai đứa nhỏ nhìn mà tròn mắt, phấn khích đến mức chỉ lo ăn, không còn tâm trí nghĩ đến chuyện cái hộp nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play