Bé ngồi xuống, Doãn Tiểu Mãn không nói gì thêm, xoay người đi vào bếp.
Nhị Nữu đưa tay chạm vào tay anh trai, ánh mắt không rời khỏi mấy chiếc bánh vàng óng ánh, thậm chí còn không nỡ nhìn sang chỗ khác.
Một lúc sau, cô bé mới lí nhí hỏi, giọng vẫn còn mơ hồ như chưa tỉnh ngủ hẳn:
“Anh, đây là mẹ làm cho chúng ta ăn sao?”
Đại Bảo mím môi, không trả lời.
Lúc này, cậu bé cũng cảm thấy như mình chưa thực sự tỉnh giấc.
Dù sao, ngoài trong mơ ra, làm sao lại có thể có món ăn ngon như vậy?
“Không”, Đại Bảo khẽ lắc đầu.
Cậu bé hít một hơi thật sâu, nhìn mì trứng gà tỏa hương thơm ngào ngạt, cùng với bánh ngọt thơm lừng trước mặt.
Ngay cả trong mơ, cậu bé cũng chưa từng mơ thấy đồ ăn ngon như thế này.
Lúc Doãn Tiểu Mãn mang bát đũa vào phòng, cô thấy hai anh em vẫn đứng yên bên mép giường, không nhúc nhích, chỉ chăm chú nhìn chằm chằm vào đồ ăn.
Cô tiến tới, nhẹ nhàng vỗ vào mông hai đứa:
“Ngây người gì thế? Đứng đó mãi, đồ ăn nguội mất bây giờ.”
Nói xong, cô cầm hai chiếc bánh, nhét vào tay mỗi đứa một đôi, rồi bắt đầu ăn mì trong bát.
Bị cô vỗ nhẹ một cái, hai đứa trẻ mới hoàn hồn, vội vàng ngồi xuống.
Nhưng sau khi cắn một miếng bánh, Nhị Nữu bỗng nhiên bật khóc.
Doãn Tiểu Mãn ngừng ăn, nhíu mày.
Chưa kịp hỏi, tiểu nha đầu đã nhào vào ôm chặt cánh tay cô, nghẹn ngào:
“Mẹ, đây có phải là mơ không? Giấc mơ này sẽ không biến mất chứ? Con không muốn tỉnh lại.”
Doãn Tiểu Mãn cau mày nhìn vết nước mắt ướt sũng trên tay áo, đẩy trán Nhị Nữu sang một bên, đặt bát mì vẫn còn nóng xuống trước mặt cô bé, rồi bình thản nói:
“Buổi tối đi ngủ sớm một chút, bây giờ mấy giờ rồi còn chưa tỉnh ngủ?”
Đại Bảo nghe vậy thì cúi đầu, khóe môi bất giác cong lên.
Cậu bé ngẩn người.
Từ sau khi cha hy sinh, đã bao lâu rồi cậu bé không còn cảm giác vui vẻ này nữa?
Cắn một miếng bánh, Đại Bảo bỗng khựng lại, bàn tay cầm bánh cũng cứng đờ, không dám động đậy.
Chiếc bánh mềm thơm, vừa đưa vào miệng liền tan ra, không hề mắc ở cổ, lại có vị ngọt dịu cậu bé chưa từng nếm qua.
Cậu bé luyến tiếc nuốt xuống, chỉ mong khoảnh khắc này kéo dài mãi.
Nhưng ý thức bé vẫn chậm một bước, chưa kịp cảm nhận thêm, miếng bánh đã trôi xuống cổ họng.
Đôi mắt Đại Bảo nóng lên.
Lúc này, cậu bé đã có thể hiểu được tâm trạng của em gái.
Cậu bé cũng sợ đây chỉ là một giấc mộng, sợ chỉ cần chớp mắt, tất cả sẽ tan biến.
Doãn Tiểu Mãn nhìn vẻ mặt của hai đứa trẻ, không khỏi có chút đau đầu.
Cô không hiểu vì sao chỉ ăn điểm tâm thôi mà lại khiến hai đứa khóc?
Ăn ngon quá, hay là có vấn đề gì?
Chắc là vì quá vui sướng.
Cô thầm gật đầu trong lòng, cảm thấy mình đoán không sai.
Nhớ lại năm đó, khi cô mới vào cung, cũng không lớn hơn Đại Bảo là bao, mỗi ngày bận rộn đến chết đi sống lại, nào dám rơi một giọt nước mắt?
Cô quyết định tìm cho hai đứa trẻ chút việc để làm.
Sau bữa cơm, Doãn Tiểu Mãn từ chối sự giúp đỡ của Đại Bảo, dựa theo ký ức của nguyên chủ, lôi từ bên cạnh giường ra một cái rương gỗ phủ đầy bụi.
Vừa nhìn đã biết chiếc rương này rất lâu rồi không ai động vào, nhưng vẫn được khóa lại, đủ thấy nó quan trọng thế nào với chủ nhân.
Cô đưa tay sờ đáy rương, quả nhiên tìm thấy một chiếc chìa khóa đồng nhỏ.
Mở rương ra, cô lấy những thứ đặt phía trên xuống. Đó là toàn bộ sách giáo khoa và vở ghi của nguyên chủ từ nhỏ đến lớn.
Dưới đáy rương, cô tìm thấy một quyển vở tự đóng.
Vở này được xếp từ nhiều tờ giấy trắng rời rạc, rồi khâu cố định lại bằng chỉ.
Giấy đã ngả màu vàng, mép giấy cũng hơi bị mối mọt, nhưng được giữ gìn cẩn thận, không hề nhàu nát hay rách rời.
Có thể thấy nó từng được chủ nhân rất trân trọng.
Doãn Tiểu Mãn mở vở ra, phát hiện đây là một quyển dạy viết chữ.
Trên những tờ giấy trắng là vô số chữ viết bằng bút lông, rõ ràng dễ đọc.
Dù chỉ là những chữ đơn giản như "Người", "Miệng", "Tay", nhưng từng nét chữ đều có lực, vừa nhìn đã biết không phải người bình thường có thể viết ra.
Cô biết đây là cha của nguyên chủ viết cho con gái luyện chữ.
Cô cũng biết, một năm sau, quyển vở này cùng những món đồ cha nguyên chủ để lại sẽ bị người ta xông vào phá hủy.
Chính vì không chịu nổi cảnh tượng đó, nguyên chủ đã đổ bệnh nặng.
Còn Đại Bảo, vì lo lắng cho cô mà đã chạy lên núi tìm thức ăn giữa trời tuyết lớn, cuối cùng mất mạng.
Ngón tay Doãn Tiểu Mãn nhẹ nhàng lướt qua những dòng chữ trên trang giấy, quyết định tận dụng nó thật tốt.
Cô bảo hai đứa trẻ ngồi xuống, lau sạch sách rồi đặt lên giường, mở trang đầu tiên cho chúng xem.
Chỉ vào những chữ trên đó, cô hỏi:
“Con biết mấy chữ này không?”
Đại Bảo chần chừ, rồi nhẹ gật đầu.