Doãn Tiểu Mãn không hiểu rõ câu chuyện nên cũng không nghĩ nhiều. Dù sao bọn họ cũng sẽ nhanh chóng đến đó, sớm muộn gì cũng sẽ biết được.
Hiện tại, cô chỉ cần suy nghĩ làm sao mang được đồ ăn trên bàn trong căn phòng kia ra đây.
Doãn Tiểu Mãn biết hai đứa nhỏ này đều rất thông minh, đặc biệt là Đại Bảo. Dù không nói một lời, nhưng trong lòng chắc chắn hiểu rõ.
Trong nhà đột nhiên có thêm đồ ăn mà trước đây không có, nhất định không thể giấu giếm được.
Thế nhưng, bí mật của mình cô không thể nói cho bọn trẻ biết, chỉ có thể tìm một lý do qua loa để giải thích.
Cô uống cạn ly nước đường trong tay, sau đó xoa đầu Đại Bảo, rồi từ trong túi áo lấy ra một viên kẹo hạnh nhân, nhét vào miệng cậu bé.
Đại Bảo không kịp đề phòng, đến khi nhận ra và muốn nhổ ra thì viên kẹo mềm đã tan dần trong miệng.
Cậu bé lập tức cuống lên, chân tay luống cuống, thậm chí nước mắt cũng sắp trào ra.
Doãn Tiểu Mãn vươn tay bế Đại Bảo đặt lên đùi, nhẹ nhàng vỗ lưng để trấn an.
Có lẽ chưa từng thân cận với ai như vậy nên khi được ôm vào lòng, cả người Đại Bảo bỗng sững lại.
Cơ thể cứng đờ như một khúc gỗ, lưng thẳng tắp.
Dù đang ngồi trên đùi Doãn Tiểu Mãn nhưng cậu bé hoàn toàn không dám dựa vào cô, gương mặt đỏ bừng vì ngượng ngùng, biểu cảm vừa bất an vừa căng thẳng.
Doãn Tiểu Mãn không để ý đến sự lúng túng của Đại Bảo, cô lại đưa tay kéo Nhị Nữu vào lòng, một trái một phải ôm cả hai đứa trẻ vào ngực.
Lúc này, cô dịu dàng nói:
“Sau này, mẹ cho gì thì cứ ăn. Không cần tiết kiệm, cũng không cần tiếc rẻ. Mẹ có đủ để hai đứa ăn.”
Nói xong, cô đưa tay vào túi quần, như làm ảo thuật, lấy ra một quả trứng vịt muối đặt lên lòng bàn tay để bọn trẻ nhìn.
Hai đứa nhỏ lập tức trợn tròn mắt!
Đại Bảo cũng quên luôn cảm giác ngượng ngùng, ánh mắt chăm chăm vào túi áo của Doãn Tiểu Mãn, như thể chỉ hận không thể nhìn xuyên qua đó.
Dù không nói gì, nhưng ánh mắt đầy vẻ nghi hoặc, biểu cảm sinh động đến mức không thể nào bỏ qua.
Doãn Tiểu Mãn cười nhẹ, giải thích:
“Trước đây, ông ngoại bà ngoại có để lại cho mẹ vài thứ, đều cất trong căn phòng này. Lúc trước khi lấy cha hai đứa, mẹ không mang theo.
Chuyện này ngoài hai đứa ra thì không ai được biết. Đại Bảo, Nhị Nữu, hai đứa có thể giúp mẹ giữ bí mật không? Không được nói với bất kỳ ai khác nhé!”
Nghe mẹ nói vậy, Đại Bảo lập tức hiểu ra vấn đề.
Cậu nhớ lại lần trước khi chia nhà, bác dâu cả đã cướp hết số tiền mà cha để lại, không chừa lại một đồng nào. Vì chuyện đó, ba mẹ con họ suýt chút nữa chết đói.
Nếu không phải mẹ đến nhà ông bà nội làm ầm lên, thì chắc chắn số tiền kia đã không lấy lại được.
Cậu bé cảm thấy cách làm của mẹ lần này là chính xác nhất!
Có thứ tốt thì phải tự mình giữ kín, không thể để người khác biết được.
Đặc biệt là ông bà nội và gia đình bác cả!
Đại Bảo nhìn Doãn Tiểu Mãn, vẻ mặt nghiêm túc, khẽ gật đầu.
Sau đó, cậu xoay người, vỗ nhẹ vai em gái, rồi đưa ngón trỏ lên môi ra hiệu im lặng.
Thấy anh trai như vậy, Nhị Nữu cũng bị ảnh hưởng, cuống quýt bắt chước động tác "không được nói" rồi nhìn Doãn Tiểu Mãn, liên tục gật đầu đồng ý.
Sáng sớm hôm sau, Doãn Tiểu Mãn thức dậy rất sớm. Nhân lúc hai đứa trẻ còn đang ngủ, cô lại một lần nữa quay lại căn phòng kia.
Lần này, cô lật tung đáy hòm để kiểm tra toàn bộ đồ đạc bên trong.
Doãn Tiểu Mãn từng sống trong cung suốt mười tám năm, đợi đến ngày được xuất cung, nên số đồ đạc tích góp được không hề ít.
Ngoại trừ một số vật dụng do Đại cung nữ mua để trang trí nhà cửa, thì những trang sức quá mức quý giá được ban thưởng trước đây, cô không thể mang ra sử dụng vì không có cách nào giải thích nguồn gốc của chúng.
Những đồ vật mà cô tích góp khi còn làm cung nữ vẫn có thể tận dụng được.
Ví dụ như quần áo cũ của cung nữ, dù đã bạc màu theo thời gian nhưng vẫn có thể sửa lại thành áo khoác cho Đại Bảo.
Dưới đáy hòm, cô còn nhớ có một chiếc áo ngắn tay màu hồng nhạt, có thể sửa thành áo bông nhỏ cho Nhị Nữu.
Còn phần bông lót áo, chỉ cần tháo những chiếc áo cũ không dùng nữa để lấy bông bên trong là được.
Doãn Tiểu Mãn vừa suy nghĩ, vừa lấy ra những vật dụng cần thiết, rồi sắp xếp lại gọn gàng. Cuối cùng, cô chỉ cầm một chiếc áo khoác màu lam rồi rời khỏi phòng.
Thật ra, nhờ chuyện tối qua nói với hai đứa trẻ mà cô vô tình phát hiện ra một kỹ năng mới.
Chỉ cần cô tập trung suy nghĩ, thì không cần vào tận nơi mà vẫn có thể lấy được đồ vật mình muốn.
Như vậy, cô không cần lo lắng về việc bản thân đột ngột biến mất khiến bọn trẻ nghi ngờ.
Trời bên ngoài vừa hửng sáng.
Không muốn lãng phí dầu để thắp đèn, Doãn Tiểu Mãn cầm áo khoác ra bên cửa sổ, nơi ánh sáng mặt trời vừa bắt đầu le lói.
Cô cẩn thận cắt áo thành từng mảnh nhỏ, sắp xếp để xem cách khâu nào sẽ hợp lý nhất.
Bất chợt, một tiếng gõ cửa rất nhẹ vang lên bên ngoài.
Doãn Tiểu Mãn đặt kéo xuống, lắng tai nghe kỹ.
Cô có chút hoài nghi, không biết mình có nghe nhầm hay không.
Ai lại đến vào sáng sớm thế này?
Còn gõ cửa nhẹ nhàng như vậy?
“Tiểu Mãn? Tiểu Mãn? Có nhà không, mở cửa cho mẹ!”
Tiếng gọi nhỏ, nhưng đầy vẻ gấp gáp, truyền đến từ bên ngoài.
Là giọng của Trương Kim Phượng!
Doãn Tiểu Mãn giật mình, vội vã từ trên giường ngồi dậy, chạy nhanh ra mở cửa.
“Mẹ? Sao mẹ lại đến đây? Có chuyện gì vậy ạ?”
Vừa hỏi, cô vừa nhìn ra ngoài, cố gắng xem thử có phải cha chồng Thẩm Mãn Thành cũng đi theo hay không.
Nhưng ngoài cửa không có ai khác.
“Mẹ, rốt cuộc có chuyện gì? Sao mẹ lại tự mình đến đây?”