Dưới bếp lửa rực cháy, Doãn Tiểu Mãn cẩn thận vùi những củ khoai lang Nhị Nữu đã rửa sạch vào trong tro nóng, để khoai được chín đều. Sau đó, cô đặt một nồi nước lên bếp đun.
Giờ phút này, cô cảm thấy thật may mắn vì nguyên chủ chưa dại dột mang hết đồ trong nhà đến Thẩm gia làm của hồi môn. Ít ra, trong phòng bếp vẫn còn đầy đủ các vật dụng cần thiết như nồi, chảo,...
Cô lấy ra một chiếc bát sứ nhỏ, múc hai chén bột mì, tốn khá nhiều công sức mới nghiền mịn, sau đó thêm nước vào rồi bắt đầu nhào bột một cách thuần thục.
“Nhị Nữu, anh con đâu rồi?”
Cô vừa nhào bột vừa hỏi cô bé ngoan ngoãn đang giúp mình trông lửa.
“Anh đi lấy củi rồi ạ, anh nói sợ tuyết rơi lâu, trong nhà phải chuẩn bị nhiều củi hơn.”
Có lẽ vì hôm nay đã cùng Doãn Tiểu Mãn ra ngoài một chuyến, nên lúc này Nhị Nữu đã không còn xa cách hay cảnh giác như trước. Trong ánh mắt cô bé đã có thêm phần tin tưởng và ỷ lại.
Nhìn thấy vậy, lòng Doãn Tiểu Mãn không khỏi mềm nhũn.
Không kìm được, cô lấy từ trong túi ra một viên kẹo hạnh nhân đã tiện tay nhét vào lúc còn ở trong phòng, nhanh chóng đặt vào miệng cô bé.
Nhị Nữu sững sờ, cả người ngây ra.
Cô bé dường như không hiểu mẹ đang làm gì.
Mãi đến khi vị ngọt lan tỏa trong miệng, đôi mắt cô bé bỗng mở to nhìn mẹ.
Cuối cùng, cơ thể nhỏ nhắn cứng đờ, miệng há ra, dùng ánh mắt kinh ngạc tột độ nhìn Doãn Tiểu Mãn, chỉ phát ra một tiếng "A" rồi cứng đờ không nói được gì.
“Không ngon à?”
Nhìn bộ dạng đáng yêu này, Doãn Tiểu Mãn không hề hối hận vì hành động bộc phát của mình.
Cô dịu dàng nhéo nhéo gương mặt gầy nhỏ của Nhị Nữu, buồn cười nâng nhẹ cằm cô bé lên, khép miệng cô bé lại rồi hỏi.
Lúc này, Nhị Nữu mới sực tỉnh, nhưng lại bất ngờ bật khóc.
Cô bé khóc làm Doãn Tiểu Mãn hoảng hốt.
“Mẹ làm con đau sao?”
Cô vội vã cúi người kiểm tra.
“Không ạ.”
Nhị Nữu lắc đầu, rồi nức nở nói:
“Ngọt, ngon, mẹ, anh, không có...”
Nói đến đây, cô bé càng cảm thấy hối tiếc, lại bắt đầu thút thít.
Doãn Tiểu Mãn nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm.
“Vẫn còn kẹo mà, mẹ đã để dành cho anh con rồi.”
Cô nhanh chóng lấy ra hai viên kẹo trong túi, đặt lên tay cho Nhị Nữu nhìn.
Cô bé nhìn thoáng qua, dường như còn đếm đếm, sau đó cầm một viên nhét vào miệng mẹ:
“Mẹ ăn, cùng ăn với con.”
Vốn là món ăn mà cô đã từng thưởng thức vô số lần, chẳng phải thứ gì quý giá. Nhưng khi viên kẹo hạnh nhân tan ra, Doãn Tiểu Mãn lại cảm thấy vị ngọt ấy không chỉ lan trong miệng mà còn ngọt đến tận lòng.
Cô đưa viên kẹo còn lại cho Nhị Nữu cất giữ để dành cho Đại Bảo, sau đó tiếp tục nhào bột, cắt thành sợi rồi cho vào nồi nước sôi chần qua trước khi nấu nước dùng.
Nấu nước dùng tưởng chừng đơn giản nhưng thực tế lại thể hiện rõ tay nghề của người đầu bếp.
Một nồi nước dùng ngon cần rất nhiều nguyên liệu và kỹ thuật, có thể bàn luận cả nửa ngày cũng chưa hết.
Nhưng giờ đây, cô chỉ có thể nấu nước lã với chút muối, ngay cả hành hay rau xanh cũng không có.
Thật phí phạm tài nghệ nấu ăn của cô!
May thay, vẫn còn hai quả trứng vịt muối cô đã mang về từ trong cung.
Doãn Tiểu Mãn bóc một quả, cắt lòng trắng trứng thành từng miếng nhỏ rồi thả vào nồi nước dùng để tiết kiệm muối.
Bởi vì thời buổi này, ngay cả muốn mua muối cũng cần tiền, mà nơi bán gần nhất lại là cửa hàng cung tiêu cách khá xa.
Trời lạnh thế này, làm sao cô có thể đưa hai đứa nhỏ đi xa như vậy?
Cô nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ này.
Lòng đỏ trứng muối vàng óng ả, óng ánh như được bôi mỡ, khiến người ta thèm thuồng.
Cô luyến tiếc không muốn bỏ vào nồi nước dùng, liền cắt thành ba phần nhỏ, đặt trên đĩa.
Lòng đỏ trứng bóng bẩy nổi bật trên ba bát mì nóng hổi, kèm theo khoai lang nướng thơm lừng. Đây có thể nói là bữa ăn đầy đủ nhất kể từ khi cô đến thế giới này.
Dù không thể bàn về hương vị, nhưng ít nhất cũng là bữa ăn nóng sốt và đủ đầy.
Hai đứa trẻ không hề biết Doãn Tiểu Mãn còn tiếc nuối điều gì, chỉ cắm đầu ăn một cách ngon lành.
“Ngon!”
Có lẽ biết mẹ thích nghe mình nói chuyện, Đại Bảo vừa ăn vừa khó khăn lặp lại hai chữ. Đó là từ hay nhất cậu bé có thể nghĩ ra để khen ngợi bữa cơm này.
Tiểu tử này vốn dĩ vì lạnh mà khuôn mặt trắng bệch, nhưng nhờ được hơi ấm sưởi ấm mà da dẻ trở nên hồng hào hơn. Đôi môi đỏ mọng, ánh mắt trong veo, ngây thơ đầy sức sống.
Doãn Tiểu Mãn lúc này mới phát hiện, Đại Bảo và Nhị Nữu lớn lên rất giống nhau. Đều là đôi mắt to tròn, sống mũi nhỏ nhắn cao thẳng, nhìn là biết sau này lớn lên sẽ là một thiếu niên khôi ngô.
Cô không nhịn được mà chậc lưỡi, trong lòng đột nhiên sinh ra một chút tò mò đối với Thẩm Thanh Vân – người đàn ông đang ở quân đội xa xôi.
Người đó trông thế nào nhỉ?
Chắc hẳn cũng không quá tệ, nếu không sao có thể sinh ra hai đứa nhỏ xinh đẹp thế này?
Trong ký ức của nguyên chủ, dường như không nhớ rõ dáng vẻ của người đàn ông ấy.
Dù sao, hai người họ chỉ gặp nhau vào ngày thành thân, sáng hôm sau Thẩm Thanh Vân đã phải trở lại quân đội.
Mà lúc ấy, nguyên chủ còn đang chìm đắm trong nỗi đau mất cha mẹ, nào có tâm trí để ý xem trượng phu của mình trông ra sao?