Trăng Sa Đáy Vực [ĐM/Hoàn]

5.2


2 tháng

trướctiếp

Thế là Hôn Diệu lại thoáng bị dao động.
"..."
Ma Vương im lặng trong chốc lát, sau đó giơ ngón tay lên lau mặt Langmuir, thô lỗ lau đi một vệt nước mắt chướng mắt.
"Đừng khóc." Hắn nói: "Chỉ là mấy bông hoa dại thôi, đừng có khóc."
...
Gần đây, thỉnh thoảng Hôn Diệu sẽ nghĩ thầm, dù sau này Langmuir có thực sự báo thù, ẩn nhẫn nhiều năm để làm thịt mình, vậy thì có sao chứ.
"Nhắc mới nhớ, Ngô Vương đã lâu không hợp hóa với nô lệ ở nơi hoang dã."
Langmuir nhìn những đóa hoa dại đó, chậm rãi dời đến cổ áo bào trắng của mình, nhẹ giọng hỏi dò: "Hôm nay em rất vui, ngài có muốn hay không..."
Ánh nắng ánh lên gương mặt mỹ miều trắng nõn không một chút tì vết ấy, ngón tay của thanh niên nhân loại khẽ cử động, chiếc áo bào trắng lặng lẽ tuột xuống đến mắt cá chân, hệt như chú cừu non chủ động đi về phía tế đàn.
Hôn Diệu trầm tĩnh nhìn đăm đăm, chẳng mảy may nhúc nhích, trong lòng tự dưng bực bội.
Hắn nghĩ: Từ khi nào người này đã trở nên như vậy?
Không hề có một điểm giới hạn.
Hôn Diệu chỉ biết, ban đầu Thánh Quân không phải như vậy.

Langmuir đã từng tránh xa kiểu quan hệ thân mật này như tránh rắn rết.

Mà hắn mang theo niềm vui gần như tàn nhẫn, nghiền nát người này từ trong ra ngoài, đẩy xuống vách núi, ấn trong biển lửa dụ.c vọng, vô cùng thích thú nhìn dáng vẻ kẻ thù ngày xưa đau đớn tột cùng khi bị thiêu rụi.

Hắn kéo Langmuir đến vùng hoang dã bên ngoài doanh trại, bôi chất lỏng cỏ đắng đã nghiền nát lên khắp cơ thể đối phương, rồi nói cho y biết đây là phong tục hợp hóa dưới sự chứng kiến của trời, đất và tộc nhân của ma tộc.
Khi đó hắn không biết điều này có ý nghĩa gì với nhân loại, đặc biệt là với thần tử như Langmuir.

Vì hợp hóa với ma tộc mà nói chỉ là một việc tự nhiên như ăn cơm uống nước.
Hôn Diệu không hiểu, vì sao nhân tộc lại coi việc này là điều cấm kỵ.

Rõ ràng tha thiết nhưng lại che giấu, rõ ràng muốn nhưng lại xấu hổ ngại ngùng.
Hắn chỉ biết dù Langmuir có bị đối xử thế nào thì vẫn luôn bình tĩnh, nhưng y lại thay đổi sắc mặt trước việc này, thậm chí còn sẽ khóc nức nở.

Vì vậy, hắn thích nó đến mức như thuốc phiện, ức hiếp Langmuir hết lần này đến lần khác.
Thật ra, việc đó từ lâu đã không còn là trả thù hay trút giận, nhưng năm đó Ma Vương không hiểu, khi hắn thoáng hiểu ra, Langmuir đã thay đổi.
...!Chẳng hạn như bây giờ.

Langmuir sẽ bình tĩnh, thậm chí cười nói với hắn, hệt như đã lâu không có hợp hóa ở nơi hoang dã.
"Ta đi lấy đàn hạc cho em."
Hôn Diệu đột nhiên đứng lên, quay đầu đi về phía ngựa chiến.
Khi đi ngang qua Langmuir, chiếc đuôi dài của hắn như vô tình nhặt áo bào trắng ấy, khoác lên vai nô lệ.
Langmuir nghiêng đầu khó hiểu: "Ngô Vương?"
Hôn Diệu tháo đàn hạc treo trên yên ngựa.

Nó được chính tay Langmuir làm từ gỗ và da động vật, y nói với Ma Vương rằng nhạc cụ yêu thích của mình khi còn ở trong thần điện chính là đàn hạc, tiếp theo là sáo cỏ mà mình tiện tay hái xuống —— thần điện Brett luôn không thiếu hoa tươi và thảo mộc.
"Em chơi một bản đi."
Hôn Diệu đặt cây đàn hạc vào tay Langmuir, sau đó vai kề vai ngồi xuống.
Langmuir không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng vẫn ngoan ngoãn khép quần áo lại, gảy dây đàn bắt đầu hát.
Giai điệu nặng nề hùng hồn, đó là khúc tế ca của ma tộc.
Phối hợp với âm thanh dây đàn hạc, Langmuir ngâm ra từng chữ cổ xưa tối nghĩa.

Y học rất nhanh, giờ hát lên những bài hát này còn nghe hay hơn lão thầy tế của ma tộc.

"..."
Hôn Diệu nghe được một nửa, cơn khó chịu trong lòng chẳng nguôi ngoai mà còn tăng lên.
Hắn nói: "Khó nghe, đổi bài khác đi, đàn khúc mà em thích trước đây, trước khi xuống vực sâu."
"Bản nhạc của thần điện à?" Ngón tay Langmuir ngừng gảy dây, ngạc nhiên hỏi: "Sao Ngô Vương lại muốn nghe thứ này? Đó đều là..."
Hôn Diệu không nói lời nào.
"À." Langmuir phối hợp gật đầu: "Em quên mất, ngài lại bắt đầu."
"Vậy thì đàn, ừm...!đàn gì nhỉ.

Em không còn nhớ mấy bài hát cũ của thần điện nữa...!vậy bài đó đi."
Langmuir nhíu mày suy nghĩ một lúc rồi bắt đầu đàn lại.
"Đức Mẹ toàn tri toàn năng của con, mặt trời vàng rực rỡ của con."
"Hễ nơi nào có linh hồn lang thang trong tội lỗi, nơi đó sẽ có ánh sáng của Thần chiếu rọi..."
Y vẫn rất nghiêm túc, giọng hát cũng rất hay, nhưng đàn hạc làm bằng da thú và gỗ thô khó có thể chơi ra những làn điệu nhẹ nhàng thoáng đãng, có cái kiểu không ra ngô ra khoai.
Hôn Diệu lắng nghe, nhìn đóa hoa nhỏ đung đưa trước mắt, thầm nghĩ:
Vậy nên, dù sau này Langmuir có thực sự trả thù thì có sao chứ?
Thánh Quân của bảy năm trước đã bị hủy hoại trong tay Ma Vương.

Langmuir đã bị khắc vào dấu ấn thuộc về Hôn Diệu, cuối cùng không thể trở về làm thần tử có mái tóc vàng cao quý thánh khiết như trước nữa.
Y đã mất đi pháp lực, cơ thể ngày càng suy yếu, tính cách theo năm tháng lại ngày càng dịu ngoan, thỉnh thoảng y sẽ yên lặng rúc vào vai mình, tựa như chim sẻ trắng đã bay mệt lả.
Có lẽ chính vì thế mà Ma Vương mới có thể ngày càng phân biệt không rõ.
Một khúc đàn xong, Langmuir nhìn lại chặng đường mình đã đi tới, ôm cây đàn hạc vào lòng, đứng lên nói: "Thời gian không còn nhiều lắm, vương, chúng ta nên trở về rồi."
"Ta không vội, em vội cái gì?" Sắc mặt Hôn Diệu không hề thay đổi, không nhìn thẳng vào y.
...!Hắn phân không rõ, vì sao mình lại cố chấp tin rằng Langmuir đang ngủ đông, ẩn nhẫn, giả vờ chờ báo thù, cố chấp tin rằng người này luôn dịu ngoan vâng lời đều có ẩn ý khác.
Vì sao mình thường xuyên nhắc tới chuyện này trước mặt nô lệ, giương nanh múa vuốt uy hiếp y, đến nỗi Langmuir tập mãi thành quen: Ở trong miệng nô lệ, điều này gọi là "ngài lại bắt đầu rồi".
—— đến tột cùng là vì điều gì.
Là vì sợ bị phản bội.
Hay là sợ rằng sự phản bội trong tưởng tượng đó sẽ không bao giờ xảy ra..
 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp