Trăng Sa Đáy Vực [ĐM/Hoàn]

5: Đàn Hạc Da Thú


2 tháng

trướctiếp

5: Đàn Hạc Da Thú
 

Dù là ban ngày, bầu trời vực sâu vẫn âm u như cũ.
Mặt trời không bao giờ chiếu vào vùng đất này, ban đêm vực sâu tối tăm và quỷ dị, còn ban ngày như bị bao phủ trong một tấm chắn bụi bặm.
Ngoài "hoàng cung" của Ma Vương nằm trong một môi trường tương đối bình yên, thì phần còn lại của mặt đất thì bốc cháy, không khí mịt mù chướng khí...!Ma tộc kéo dài hơi tàn ở đây, tựa như bầy trùng trong cống ngầm không thể thấy ánh sáng, còng lưng kéo dài mạng sống.
Một thớt ngựa chiến cao lớn rong ruổi dưới bầu trời u ám.
Tay phải Hôn Diệu cầm dây cương, tay trái giữ vai Langmuir, để nhân loại yếu ớt ngồi vào trong lòng mình.
Khi không chiến đấu, hắn cũng lười tết mái tóc đen bù xù mà chỉ buộc hờ bằng sợi dây thừng sau đầu, lúc này đang tung bay trong gió mạnh.
"Lần trước tướng quân Modo đi tuần tra trở về nói với nô lệ." Mặt mày Langmuir cong như vầng trăng, lên tiếng: "Kết giới đã mỏng đi rất nhiều, thường xuyên có đốm trắng và vàng chiếu vào.

Em nói với nàng đó là ánh nắng."
Hôn Diệu không đáp lời Langmuir, y nói tiếp: "Em đoán sau một thời gian nữa, những bông hoa được trồng trước đó đều sẽ nở rộ."
Hôn Diệu vẫn không lên tiếng.
Thực ra trước đó, mỗi lần Langmuir nhắc tới những đóa hoa ấy, hắn đều không khỏi chế giễu.

Nhân loại ngây thơ này, lại vọng tưởng trồng hoa nhân gian ở một môi trường như vực sâu, nhưng bây giờ ánh nắng thực sự xuyên qua kết giới, tuy chỉ có chút đốm sáng, đó cũng là ánh nắng thực sự...!Vậy, ai có thể chắc chắn được? Ma Vương ngẩn ra suy nghĩ.
Trước mắt hắn dần hiện ra một vách núi cao, Hôn Diệu quát một tiếng, kẹp nhẹ bụng ngựa, ngựa liền ngoan ngoãn mà quẹo lên con đường đá dốc đứng.
"Quân đội của chúng ta nhổ trại vào giữa trưa." Hôn Diệu cúi đầu hôn lên gáy Langmuir, trầm giọng nói: "Chúng ta không có nhiều thời gian, ta chỉ có thể ở với em một lát."
"Vậy là đủ rồi." Langmuir nói.

Theo phong tục của ma tộc, khi chiến thắng trở về, Ma Vương phải trở về với chiến binh đã đổ máu vì hắn.
Đúng là thủ đoạn của Hôn Diệu rất tàn khốc, nhưng hắn quan tâm đến tộc nhân, quan tâm binh lính và con dân của mình.

Langmuir biết hắn không bao giờ tỏ ra thiên vị trong những dịp như thế này.
Sau khi ngựa chiến dừng lại, trước tiên Hôn Diệu xoay người đáp xuống đất, sau đó lại vươn tay ôm Langmuir xuống.
Toàn thân ma tộc được bao phủ bởi lớp vảy cứng, tất nhiên bao gồm cả bàn chân, ngựa chiến có bốn móng rực lửa, nhưng Langmuir là một nhân loại đã mất pháp lực, lòng bàn chân y trắng nõn nuột nà, lửa đất có thể làm bỏng y ngay lập tức.

Những năm này, mỗi khi cần di chuyển quãng đường dài ở những khu vực nguy hiểm của vực sâu, Langmuir sẽ cưỡi ngựa chiến với Hôn Diệu, khi đáp xuống đất thì do Ma Vương ôm lấy giống như chú chim hoàng yến vô cùng yêu kiều.
Lúc này cũng là như thế.
Hôn Diệu bế đứng Langmuir, bước lên kết giới bên vách đá.
Đây là điểm cao nhất của vực sâu Gasol, đồng thời là nơi gần mặt trời và thế giới loài người nhất.
Vách đá hai bên kéo dài lên trên, kết giới khổng lồ biến mất giữa không trung, khiến sinh vật dưới vách đá không thể tiếp tục đi lên.
Đến ban đêm, kết giới này sẽ phát ra ánh sáng, nhìn từ xa trông giống như một vầng trăng nhỏ treo trên đỉnh một vách đá cao, vì vậy ma tộc còn gọi nó là vách trăng.
Cao hơn vách trăng, chính là quê hương của Langmuir.

Đó được gọi là lục địa, thế giới hay chốn nhân gian, một xứ sở thần tiên nơi mặt trời chiếu sáng và bốn mùa luân chuyển.
"Hoa!"
Đột nhiên Langmuir vui vẻ nói: "Ah...!Ngô Vương ngài xem, có hoa thật!"
Hôn Diệu không khỏi ngạc nhiên trong giây lát.

Cho tới bây giờ Langmuir luôn dịu ngoan và phục tùng trước mặt hắn, hiếm khi nghe thấy giọng nói lộ ra cảm xúc háo hức và xúc động như vậy của y, nhất thời hắn không kịp phản ứng.
Langmuir khẽ cựa quậy, rồi rời khỏi vòng tay của Ma Vương, y giẫm lên vách đá gồ ghề bằng đôi chân trần rồi chạy nước kiệu về phía trước vài bước.
"Em!" Trong chốc lát Hôn Diệu không kịp phản ứng thì nô lệ đã chạy thoát khỏi vòng tay, nhất thời hoảng sợ đuổi theo phía sau, hét lên: "Langmuir, trở lại! Coi chừng lửa trên mặt đất!"
Song hắn đuổi theo mấy bước, cũng đột nhiên ngẩn ra ——
Vách đá ấy vốn không khác gì những nơi khác trong vực sâu, chỉ là một vùng đất hoang cằn cỗi.
Nhưng vào lúc này, thế mà nở ra một vùng hoa nhỏ, điểm xuyết như những ngôi sao.

Chủ yếu là màu trắng và vàng, ngẫu nhiên xen lẫn vài đóa hoa màu tím nhạt, ít nhất là màu hồng.
Kết giới trên đỉnh đầu hất xuống mấy đốm sáng màu vàng, n.hụy hoa đầy lông của chúng sáng lên rõ ràng, đong đưa trong gió.
Hôn Diệu chưa bao giờ thấy thực vật mềm mại như vậy ở vực sâu, chỉ cảm thấy trái tim cũng hơi rung động.
Nhìn lại, Langmuir đã quỳ xuống trước hoa dại, tập trung nhìn những đóa hoa nhỏ này rồi nhỏ giọng nói: "Thế mà nở nhiều như vậy...!em còn tưởng rằng dù chúng có nở cũng chỉ có mấy đóa thôi."
Y lặng lẽ quan sát, gương mặt hiện ra vẻ vui mừng, đôi mắt màu tím ấy tràn đầy hơi nước, dường như sắp khóc.

"...!Chỉ là mấy bông hoa dại." Ma Vương lấy lại bình tĩnh, hắn bước tới phía trước, vươn tay từ phía sau ôm lấy nô lệ: "Mỏng manh giống như em vậy.

Lần sau lửa nổi lên thì đống này cũng bị cháy sạch."
Langmuir nắm lấy bàn tay mà Hôn Diệu vươn tới, quay đầu lại để lộ ý cười rạng rỡ: "Ngô Vương, hoa nở tốt như vậy, chứng tỏ nơi này không có lửa."
Ánh nắng rải rác chiếu vào mái tóc dài như tuyết của y, chiếu ra một màu bạc chói lóa.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp