Trăng Sa Đáy Vực [ĐM/Hoàn]

2.2


2 tháng

trướctiếp

Gió Bắc thổi màn doanh trại bay phần phật, Ma Vương Hôn Diệu tùy ý ném giáo xuống, đi tới trước mặt Langmuir.


Langmuir giật mình chậm nửa nhịp, lúc này hoàn hồn mới phát hiện tất cả ma tộc đều đang quỳ xuống hành lễ, y cũng vội cúi đầu: "Ngô Vương."


"Nô lệ không biết chủ quân trở về nên không tiếp đón từ xa." Giọng điệu y khiêm tốn: "Xin Ngô Vương ban tội."


Rất nhiều tù binh vừa mới tuyên thệ trung thành trước mặt Langmuir, lúc này lộ ra vẻ mặt hoảng sợ ——
Nhân loại này thực sự là nô lệ!


Chỉ là một tên nô lệ ti tiện như vụn đá trong bụi đất, lại có thể khoa trương đến nỗi bảo toàn tánh mạng của bọn họ trước mặt Ma Vương?
Một giọng nói trầm thấp truyền đến từ đỉnh đầu mọi người: "Đao."
Langmuir nhìn thoáng qua loan đao bằng đồng trong lòng mình, đang định đưa ra thì đã bị lòng bàn tay của Hôn Diệu giữ chặt.


Ma Vương chậm rãi cởi mũ giáp rồi ném xuống đất, lộ ra khuôn mặt sắc bén.


Sâu trong đôi mắt màu đỏ tươi ấy dường như có dung nham đang chực chờ phun trào.
"Em chạm vào đao của ta." Hôn Diệu: "Là muốn giết ai?"
Cách đó không xa, Ngõa Thiết vừa bắt đầu ho ra máu, vừa cười lớn, lắc đầu nói: "Hôn Diệu...!nhìn xem ngươi đã nuôi nô lệ của mình thành bộ dáng gì..."
Soạt —— 
Giây tiếp theo, sợi dây trang trí bằng xương răng thú trước ngực Langmuir bị siết chặt.

Y không có chút sức phản kháng nào bị Ma Vương kéo tới, va vào lồng ngực còn mang theo mùi máu tanh của hắn.
"Đừng giết." Langmuir nhỏ giọng nói: "Chỉ là..."
"Chỉ là dùng nó để chặt đứt sừng của đại ma?"
Hôn Diệu ấn vào cổ Langmuir, móng vuốt cứng rắn màu đen siết chặt tay phải của y, ánh mắt trở nên tối tăm: "Langmuir, em lại cho ta một bất ngờ khác..."
"Là ai đã cho em quyền tự tiện thẩm vấn tù binh ma tộc, quyết định số phận của bộ lạc phản loạn, thậm chí chặt sừng của thủ lĩnh, hả?"
"..."
Langmuir có chút thở không nổi, y nhíu mày chịu đựng.
"Nói đi."
Hôn Diệu ôm y, cúi đầu híp mắt đánh giá nhân loại trong lòng.
Ma Vương kéo dài giọng điệu âm trầm, chậm rãi thúc giục: "Nói —— đi."
Chiếc đuôi to lắc lư, cuối cùng chậm rãi quấn lên mắt cá chân của nhân loại, vảy cứng dựng đứng lên một cách nguy hiểm, nếu dùng sức thêm chút nữa thì làn da mịn màng sẽ bị cắt ra.
Langmuir cụp mắt, biết rằng cảm giác ngưa ngứa hơi đau nhói ấy đại biểu cho sự thúc giục.


Tính nhẫn nại của Hôn Diệu vẫn luôn rất kém, ở đây y đã được hắn ban cho rất nhiều sự khoan dung, nhưng khoan dung này cũng có giới hạn.


Langmuir cũng không muốn trả lời một câu hỏi trẻ con như vậy, nhưng chọc giận Ma Vương cũng chẳng có ích gì, vì vậy y đành phải nói: "Là ngài."
Y nói xong hai chữ này thì không khỏi thở dài, nói thêm: "Là Ngô Vương tôn quý, chủ nhân vô thượng ban quyền lực cho nô lệ."
Một đám ma tộc quỳ ở đó không dám ngẩng đầu lên, sắc mặt mỗi người xanh trắng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.


Chỉ có Modo nhếch môi, liếc mắt "ta biết sẽ thế mà" một cách xem thường.
Hôn Diệu hài lòng ngửa đầu cười ha hả, hắn chỉ vào Ngõa Thiết đang há hốc mồm, vui vẻ như một đứa trẻ nghịch ngợm đã đùa ác thành công.
Quá trẻ con và nhàm chán, việc này vui lắm sao.

 

Langmuir bất lực nhắm mắt lại, cố gắng thoát khỏi vòng tay của Ma Vương.
"Ngô Vương trở về sớm hơn dự tính." Y nhẹ giọng nói: "Em vốn định giải quyết mọi chuyện rồi trình bày kết quả..."
Song Hôn Diệu nhanh tay lẹ mắt, cái đuôi đầy vảy cuộn lại, nhân loại gầy gò lại bị ép ngã vào lòng của Ma Vương, y bị đối phương vò rối mái tóc dài màu xám bạc.
"Sao, trách ta về sớm, thấy ta là phiền?"
"...!Không phải."
"Gì đây?"
"Em lo lắng Ngô Vương trở về lại muốn giết tù binh."
Hôn Diệu ngước mắt lên, nhìn đám ma tộc bị trói bằng dây thừng: "Muốn mạng của đám phản tặc này?"
Langmuir khẽ gật đầu: "Muốn."

Hôn Diệu nhếch môi lộ ra răng nanh sắc nhọn: "Không cho."
"..."
Sau đó nhìn quân đội của Ma Vương, mọi người mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, hiển nhiên đã quen với cảnh tượng trước mắt từ lâu.
Chỉ có thủ lĩnh Ngõa Thiết là nghẹn đến sắc mặt đỏ bừng.
Gã giống như một con gà bị bóp cổ xách lên, yết hầu nhấp nhô, muốn chửi ầm lên lại mắng không được: "Hôn Diệu! Ngươi...!ngươi...!ngươi!!!"
—— ngươi làm Ma Vương mà làm thành như thế!?
—— không, chờ chút, thế mà ngươi còn đang vẫy đuôi! Ngươi vẫy đuôi với một tên nô lệ!?
Langmuir bình thản như không, đặt tay lên trước ngực Ma Vương, ám chỉ: "Đêm đã khuya, chuyện của tù binh...!chi bằng chờ qua đêm nay rồi ngày mai hẵng nói được không?"
Khóe mắt Hôn Diệu giật một cái, theo bản năng nhéo gáy Langmuir, cảm giác như bắt được một con thỏ trắng thơm tho.
Trong đầu hắn nghĩ như vậy, lòng bàn tay nắm làn da nhân loại liền ngứa ngáy, ngực cũng nóng lên.

Khi lên tiếng, quả nhiên giọng hắn đã khàn: "Ừ, có thể."
Tất nhiên Ma Vương biết đêm nay sẽ xảy ra chuyện gì.

Đây không phải lần đầu tiên Langmuir dùng kiểu thủ đoạn này, chờ màn đêm buông xuống, nhân loại vòng cánh tay mềm mại ôm lấy hắn, nhẹ nhàng làm nũng...!chậc chậc.
Hắn biết rõ, nhưng hắn lại dính chiêu này, Langmuir tự có chừng mực, cứ như vậy ngầm hiểu ý nhau.
Ừm, cũng rất tốt.
Hôn Diệu suy nghĩ sâu xa như vậy, lấy đi thanh loan đao tượng trưng cho quyền lực của Ma Vương từ tay nô lệ rồi nói:
"Tộc nhân bộ lạc Ngõa Thiết có thể quyết định số phận của mình vào sáng mai, nhưng thủ phạm làm dấy lên phản loạn phải trả giá vào tối nay."
Trước mắt bao người, Ma Vương vung mạnh loan đao.
Loan đao lập tức phóng ra xa hàng chục thước với khí thế sắc bén, chuẩn xác cắm vào cổ họng Ngõa Thiết.
Rầm, vị thủ lĩnh ngày xưa này đã ngửa mặt ngã xuống.
Vũng máu chậm rãi lan rộng.
Phía sau truyền đến một tiếng gầm trầm thấp, các chiến sĩ dưới trướng Ma Vương giơ cao giáo rồi lại dọng xuống, phát ra những tiếng gầm hoang dã từ trong cổ họng.


Langmuir cũng bất đắc dĩ cười, đột nhiên chân y giẫm vào khoảng không, Hôn Diệu đã bế y bằng một tay.
Ma Vương không coi ai ra gì mà bế y lên tay, giơ cánh tay còn lại lên: "Đêm nay tàn quân của Ngõa Thiết đã bị tiêu diệt.

Hãy để ngựa chiến của chúng ta cởi giáp, các chiến binh trở lại doanh trại! Đám tù binh này áp giải đến phía sau để kiểm kê nhân số, rồi cho bọn họ cơm nước."
Tiếng gầm của ma tộc trở nên to hơn, giống như sấm sét.


"Ngô Vương!" Bọn họ gào lên: "Ngô Vương!"
"Bây giờ đến lượt em, em sẽ làm gì để khiến ta mủi lòng đây." Hôn Diệu khẽ cười hỏi: "Langmuir?"
Sau đó, Ma Vương thoải mái ôm nô lệ như sắp tận hưởng chiến lợi phẩm của mình, vui vẻ bước vào trong chủ trướng.
Tác giả có lời muốn nói:
Hôn Diệu: (vui vẻ) (hài lòng) (vẫy đuôi).


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp