Trăng Sa Đáy Vực [ĐM/Hoàn]

2: Loan Đao Bằng Đồng


2 tháng

trướctiếp

2: Loan Đao Bằng Đồng
 

Chặt sừng!
Mọi người đều im lặng.
Chặt sừng là sự sỉ nhục cả đời với ma tộc.


"Nô lệ, ngươi điên rồi! Một con chó bị khóa lại dám...!lại dám chặt sừng của thủ lĩnh ma tộc!!!"


Ngõa Thiết giãy dụa như phát điên, hai tên quân sĩ phía sau cũng sắp không kìm lại được gã: "Đao của ngươi —— thanh đao đó của ngươi!"
Đao!
Gã vừa gào lên, tất cả ánh mắt hoảng sợ của ma tộc đều đổ dồn vào thanh loan đao bằng đồng cầm trong tay của Langmuir.


Sừng cứng như đá như sắt, Langmuir tay trói gà không chặt mà chỉ bằng sức của y đã có thể chặt đứt sừng của Ngõa Thiết?
"Đó là đao của Ma Vương!" Có tù binh kêu lên.


Khác với những thủ lĩnh bộ lạc, Ma Vương Hôn Diệu cũng không thích những khoáng sản xa xỉ như bạc nguyên chất, sắt đen và mật kim, hơn nữa hắn cũng không mấy quan tâm đến những viên đá quý giàu sức mạnh ma thuật.


Hắn dùng ma lực của mình để tôi luyện vũ khí, luyện đi luyện lại đồng và sắt, cho đến khi luyện ra một thanh loan đao bằng đồng thau có thể cắt đứt thần kiếm làm bằng mật kim và sừng của một đại ma, nhưng đao này tại sao lại rơi vào trong tay nhân loại?


Trong vực sâu có hệ thống phân cấp huyết thống nghiêm ngặt, phàm ma và liệt ma tự tiện chạm vào binh khí của đại ma, chỉ có một chữ chết.


Huống chi, Langmuir chỉ là một nô lệ nhân loại, sao dám dùng yêu đao của Ma Vương đã tự rèn ra chém sừng đại ma!
Song tại sao không có lính trong chủ trướng ngăn cản?


Tại sao ngay cả tướng quân dưới trướng Hôn Diệu cũng làm như không thấy?
Bọn tù binh từng thuộc về bộ lạc Ngõa Thiết ngước mặt lên, ngạc nhiên nhìn nhau.

Dường như bọn họ đã nhận ra điều gì đó, cũng không thể tin được.


"Giỏi, giỏi lắm, nô lệ dám chạm vào đao của chủ nhân!"


Chỉ có Ngõa Thiết đang trong trạng thái phát rồ là hồn nhiên không biết, gã cười toe toét, để lộ hàm răng nhuốm máu: "Nhìn đi, chờ Ma Vương trở về, hắn sẽ cắt đứt cổ ngươi, kêu mười con chó hoang đ* nát xác ngươi..."


Langmuir im lặng một lúc, đột nhiên vươn tay kéo nữ ma tộc tóc đỏ bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: "Tại sao lại dùng cắn? Ta không biết Ngô Vương có đam mê cắn người."


"Hơn nữa tại sao lại là." Y nhíu mày khoa tay: "Mười con chó hoang đ* nát..."


"Langmuir đại nhân!" Khóe mắt Modo giật giật, ngắt lời nói: "Lúc này, ngài không cần phải khiêm tốn đặt câu hỏi, gã chửi mấy từ bẩn thỉu với ngài mà thôi!"
Langmuir lắc đầu: "Ồ, ta còn tưởng rằng đây phong tục của bộ lạc chứ."


Y dứt lời, động tác lưu loát tra đao vào vỏ, tay áo màu trắng theo đó giơ lên một đường cong.
Ánh mắt Langmuir không hề dừng lại ở trên người Ngõa Thiết, trái lại đi về phía bọn tù binh đang quỳ phía sau.

Hai vị quân sĩ ma tộc bảo vệ y, Modo cũng đi theo phía sau.


"Hãy thề trung thành với Ngô Vương." Langmuir nói: "Ta sẽ tha mạng cho các ngươi."
Phóng tầm mắt nhìn tới, những ma tộc này đều là liệt ma, quần áo tả tơi, gầy như que củi.


Bọn họ không phải tướng quân trong bộ lạc nên không đeo xiềng xích, chỉ trói tay chân bằng dây thừng.
Một lão ma tộc có làn da thô ráp như vỏ cây run rẩy ngẩng đầu lên, âm thanh bi thương: "Máu tươi, tính mạng, lòng trung thành và linh hồn của ta đều thuộc về thủ lĩnh."


Langmuir chẳng ừ hử gì cả, nhìn về phía sau ông: "Con gái của ngươi và cháu trai cũng như thế?"
Lão ma tộc hoảng sợ xê dịch, cản trước một nữ ma tộc trẻ đang ôm chặt đứa trẻ sơ sinh.


Langmuir bước tới, trong vẻ mặt hoảng sợ của nữ ma tộc, y nhẹ nhàng mở chiếc tã quấn trong lòng nàng ta.


Tiểu ma mới được vài tháng tuổi đang chảy nước dãi, ngủ yên ở đó.
"Bé còn nhỏ như vậy." Langmuir cụp mắt xuống, nhẹ giọng nói: "Lại còn đẹp làm sao.

Mười hai năm nữa bé sẽ là một cậu nhóc đẹp trai.

 

Cậu bé sẽ cưỡi ngựa chiến trong hoàng cung của Ngô Vương, hoặc vung roi xua đàn cừu hoang...!nhưng bé nó vẫn còn nhỏ như vậy."
Lão ma tộc ngơ ngác quỳ ở đó, hệt như linh hồn đã bị thuật pháp lấy đi.

 

Đột nhiên, ông ngửa cổ lên rồi gào khóc, nữ ma tộc trẻ ở phía sau cũng bắt đầu khóc, nhưng nàng ta im lặng cắn môi, nước mắt rơi lã chã xuống tã lót trong lòng.


Langmuir im lặng chờ, lão ma tộc gào khóc một lát rồi dùng móng vuốt sắc bén run run cứa vào đuôi của mình, sau đó bôi máu lên trán, dập mạnh đầu: "Máu tươi, tánh mạng và linh hồn của ta đều thuộc về Ngô Vương Hôn Diệu."


Ngõa Thiết bắt đầu chửi rủa, nhưng nhanh chóng bị nhấn chìm bởi nhiều giọng nói thề trung thành hơn.

Những ma tộc này đều biết ai mới thực sự là chúa tể thực sự của vực sâu, cũng biết rằng đầu hàng với vương mới là con đường sống duy nhất.


Đột nhiên, ngoài doanh trướng vang lên tiếng vó ngựa như sấm sét, chúng ma tộc đều ngẩng đầu lên.

Bụi bay ở cuối chân trời đang nhanh chóng tới gần, loáng thoáng có thể thấy lá cờ tung bay.
Modo ngạc nhiên nói: "Đây là tiếng vó của ngựa chiến! Quân đội của Ngô Vương đã trở về?"


Vẻ mặt của Langmuir cũng hơi thay đổi: "...!Bức thư ngày hôm qua nói rằng ba ngày nữa mới về, ngài ấy lại lừa người ta."
Trong phút chốc, cả đội lao về doanh trướng như một cơn gió mạnh.

 

Theo một tiếng còi bén nhọn, lại đồng loạt dừng lại.
Trước mắt là mấy trăm thớt ngựa chiến đỏ sậm, cả người chúng nó bao bọc trong giáp sắt, sừng nhọn trên trán và bốn móng guốc đều đang bốc cháy.

 

Trên lưng mỗi thớt ngựa chiến là một chiến sĩ ma tộc cầm giáo.
Đầu tiên, một thớt ngựa chiến cao lớn nhất lao thẳng vào, thoáng chốc đã chạy tới trước mặt đám tù binh, dừng lại cách Langmuir vài bước.

Ầm vang một tiếng, giáp sắt trên ngựa chiến va chạm với nhau mà vang lên, một đôi chân giẫm xuống đất.


Ma tộc xung quanh doanh trướng đều đồng loạt quỳ xuống đất rồi hét lên: "Ngô Vương!"
Bọn tù binh quỳ dưới đất hoảng sợ ngước mắt lên.


Ma Vương chinh chiến trở về cũng giơ cao giáo, hắn không mặc áo giáp nặng nề mà chỉ qua loa đội mũ giáp dữ tợn để che mặt lại.


Thân trên hắn trầ/n trụi đi tới, vảy giáp rạng rỡ, mái tóc dài như ngọn lửa màu đen được tết thành bím tóc dày đến tận xương sống, phía sau là một chiếc đuôi dài to như thằn lằn, làm người ta nhớ tới long tộc đã chìm trong cát chảy của lịch sử, nhưng điều khiến người ta kinh ngạc nhất chính là sừng gãy trên đỉnh đầu.


Chiếc sừng đen bên trái có hình vòng cung duyên dáng, to và chắc khỏe, cong về phía trước gần như một vòng sau đó dựng thẳng lên.


Ở vực sâu, sừng của ma tộc tượng trưng cho sự cao quý của huyết thống, chẳng hạn như thủ lĩnh Trinh Tán luôn tự hào về cặp sừng của mình, chiều dài chiếc sừng của nàng ta chỉ dài bằng một bàn tay.

Mà sừng của Ma Vương gần như dài gấp đôi Trinh Tán.


Chỉ có điều, điều này chỉ giới hạn ở sừng trái.
Vì sừng phải của Ma Vương đã đứt gãy.
Chỉ còn lại cỡ một đốt ngón tay.
Ngay cả liệt ma cũng không có sừng ngắn như vậy.

Khi Ma Vương chậm rãi bước tới, sừng gãy xấu xí sẽ lộ rõ trước mặt toàn thể tộc nhân, việc đó tượng trưng cho: Hắn là kẻ thua cuộc bị gãy sừng.
...!Nghe nói, chiếc sừng bên phải của Ma Vương Hôn Diệu đã bị loài người bắn đứt khi hắn còn là một thiếu niên.


Nghe nói, đó là do một mũi tên lông vũ mật kim, được khắc ký hiệu ánh sáng thiêng liêng nhất, từ cuối bầu trời xa xa phóng tới, bắn gãy sừng của hắn bằng một mũi tên.
Nghe người ta nói kỹ hơn thì lúc ấy người giương trường cung cũng là một thần tử tuổi còn nhỏ, Thánh Quân tương lai của nhân loại ——
Langmuir Brett.
...
 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp