Quan hệ giữa Tiểu Thập Tam và Lý Văn Khiêm kỳ thật cũng không tốt, Tiểu Thập Tam nói là đi Đông Cung tìm cháu trai trạc tuổi chơi cùng, kỳ thật chính là đi khi dễ Lý Văn Khiêm, bởi vì trong quan niệm hoàng hậu truyền thụ cho Tiểu Thập Tam, hắn là đích hoàng tử duy nhất hiện nay, là người nên làm thái tử nhất, là người nên vào Đông Cung, nhưng Đông Cung bị hoàng trưởng tôn Lý Văn Khiêm chiếm cứ, hắn không khi dễ Lý Văn Khiêm khi dễ ai.

Trong sách Lý Văn Khiêm chạy thoát khỏi Đông Cung, Tiểu Thập Tam táng thân trong biển lửa, cũng bởi vì Tiểu Thập Tam nấp trong ngăn tủ không dám đi ra, buộc Lý Văn Khiêm đi ra ngoài gọi người vào cứu hắn, kết quả Lý Văn Khiêm vừa ra ngoài liền hôn mê, chưa kịp nói cho người bên ngoài Tiểu Thập Tam nấp trong ngăn tủ nào, đang chờ bọn họ đi cứu.

Sau khi Tiểu Thập Tam chết, hoàng hậu hận Lý Văn Khiêm may mắn còn sống sót, mặc dù hoàng đế để Lý Văn Khiêm ở bên người, hoàng hậu cũng không ít lần gây khó dễ cho Lý Văn Khiêm.

Về phần đầu sỏ gây chuyện Lâm Chi Yến, tâm địa tên này còn đen hơn hệ thống, hắn hại chết Tiểu Thập Tam, diệt trừ đích trưởng tử duy nhất của Hoàng đế, đồng thời lại nhiều lần ra tay giúp Lý Văn Khiêm thoát khỏi cạm bẫy của hoàng hậu, dần dần lấy được tín nhiệm cùng ỷ lại của Lý Văn Khiêm.

Về sau, hoàng đế băng hà truyền ngôi cho Lý Văn Khiêm.

Ấu chủ đăng cơ, Lâm Chi Yến không phí công phu gì đã nắm giữ triều chính.

Còn về kết cục cuối cùng của Lý Văn Kiêm, xem tên sách sẽ biết, “Sau khi sống lại, ta trở thành mẫu nghi thiên hạ", nữ chính làm mẫu nghi thiên hạ, nam chính có thể không làm hoàng đế sao?

Nam chính làm hoàng đế, hoàng đế Lý Văn Khiêm làm sao có thể có đường sống.

Đứa nhỏ này gọi Lý Văn Khiêm gì chứ, đổi thành Lý Thảm Thảm đi, thật sự là thảm từ nhỏ đến lớn.

Bởi vì sự thương hại phiến diện này, thái độ của Lý Dư đối với Lý Văn Khiêm hết sức hòa ái: “Tới tìm cô cô chơi sao?”

Lý Văn Khiêm nói: "Ta tới để đa tạ cô cô, đa tạ cô cô đã cứu ta ra khỏi đám cháy.”

Lý Dư nhìn đứa bé ngơ ngác, nhịn không được trêu nó: “Cảm tạ suông?”

 

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Văn Khiêm đỏ bừng, nhưng hắn thật sự không lấy ra được tạ lễ, vốn cuộc sống của hắn cũng bình thường, Đông Cung bị đốt, chút đồ đạc của hắn tự nhiên cũng bị lửa lớn thiêu rụi.

Lý Dư thấy bộ dáng luống cuống tay chân của tiểu thiếu niên, thú vui trêu chọc được thỏa mãn, cô xoa mặt tiểu thiếu niên, cho tiểu thiếu niên một bậc thang đi xuống: "Vậy dùng mặt của ngươi làm tạ lễ đi, xúc cảm không tệ, không có việc gì cho ta xoa bóp một cái, chuyện này coi như xóa bỏ.”

Trêu cợt Lý Văn Khiêm rất vui, Lý Dư quay đầu hỏi hai hắc y môn thần ngoài cửa: “Có thể cho hắn vào không?”

Lý Dư tự mình có thể ngôn hành vô kỵ, nhưng cô không muốn liên lụy người vô tội, tỷ như Lý Văn Khiêm vốn đã rất thảm.

Hai vị môn thần kia không có động tĩnh, Lý Dư xoay người nhìn về phía Quế Lan: “Chỉ nói cấm túc không cho ta đi ra ngoài, không nói không cho người khác vào chứ?”

Sau khi được cho phép, Lý Dư dẫn Lý Văn Khiêm từ cửa đi tới đình nghỉ mát, hỏi hắn: “Biết chơi cờ không?”

Lý Văn Khiêm gật đầu: "Biết một chút.”

Quế Lan ma ma nghe huyền âm biết nhã ý, lập tức gọi người cầm cờ cùng trà nước điểm tâm đến.

Lý Dư ngược lại không dạy Lý Văn Khiêm chơi cờ ca rô giống những bộ tiểu thuyết ngôn tình cô từng xem, bởi vì Lý Dư biết chơi cờ vây.

Lúc Lý Dư còn nhỏ vừa vặn đυ.ng phải hai bộ hoạt hình liên quan đến cờ vây, một bộ là “Kỳ Hồn”, một bộ là “Thiếu niên cờ vây”.

Lý Dư cũng giống như anh ba, xem “Tsubasa - Giấc mơ sân cỏ" xong nhất định phải chạy đi học bóng đá, cô cũng khóc lóc bảo ba mẹ đưa cô đi học cờ vây, còn mua quạt ‘cheap moment’ mỗi ngày lấy ra giả ngầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play