[ TRÙNG SINH, TÔI LÀM LẠI TỪ ĐẦU* ] - Phần ⅓
(*Tên truyện do editor đặt )
Tác giả : 雨在夏
Đề cử : Meo Meo
Editor : Mỹ Quyên, Língg
________________________________
1.
Lúc tôi tới giám sát đoàn phim, không ít người bàn tán sau lưng tôi.
“Đây là con gái của ông chủ đầu tư hả ? Vừa nhìn là biết là bạch phú mỹ* rồi.”
(* Vừa giàu vừa xinh )
“Nghe nói cô ấy muốn làm người đại diện, ai mà được lọt vào mắt xanh của cô ấy, sau này khỏi phải lo không có tài nguyên rồi.”
“Làm sao mới khiến cô ấy chú ý tới mình được nhỉ ?”
“Lo lắng quá.”
Vẻ mặt tôi không thay đổi, tôi đi về phía trước.
Mãi tới tận ngã rẽ, tôi mới thả chậm bước chân.
"3,2,1..." Tôi đếm thầm trong lòng.
Ngay lúc đếm ngược kết thúc, một bóng người lao ra từ bên kia ngã rẽ, hoảng loạn đụng trúng tôi.
Tôi lảo đảo suýt ngã, lại được một đôi tay đỡ lấy.
"Xin lỗi, cô có sao không ?" Giọng nói thân thiện vang lên.
Tôi vừa ngẩng đầu, đã thấy một khuôn mặt đẹp trai ngời ngời, ánh mắt chăm chú nhìn tôi.
Qủa nhiên, tình cảnh này tới rồi.
Đời trước, Tịch Phong cũng dùng cách này xuất hiện trước mặt tôi.
Tiếp xúc gần khiến tôi chú ý tới vẻ ngoài đẹp trai của hắn, Tịch Phong thành công trở thành nghệ sĩ đầu tiên trong tay tôi, sau đó lại thành người yêu tôi.
Tôi dồn tất cả tài nguyên cho hắn, dùng 7 năm đằng đẵng, nâng Tịch Phong lên tới vị trí thần tượng đỉnh lưu.
Đổi lấy sự phản bội của Tịch Phong.
Mà tình huống trước mắt, lại giống hệt lần đầu chúng tôi gặp nhau trong kiếp trước.
Nhưng tôi không muốn dẫm lên vết xe đổ đó. Tôi rụt tay lại, cũng không thèm nhìn hắn dù chỉ một cái, quay đầu nói với nhân viên đoàn phim: “Trật tự trong đoàn phim các người lúc nào cũng kém như này à ?”
Tịch Phong sững sờ, vẻ mặt cứng đờ.
Tôi cau mày biểu lộ sự bất mãn: “Đụng vào tôi thì là việc nhỏ. Nhưng nhỡ đâu hắn đụng vào dụng cụ, thiết bị xung quanh, làm lỡ lịch trình quay phim, thì ai tới gánh chịu tổn thất ? Nếu như ai cũng hấp tấp bộp chộp như hắn, cái đoàn này còn quay phim được nữa không ?”
Nhân viên đoàn phim lo sợ, mặt mày tái mét, liên tục xin lỗi tôi: “Ngại quá, cô Nhan. Đây là diễn viên quần chúng của đoàn phim, cậu ta không hiểu quy củ, chúng tôi sẽ lập tức đuổi cậu ta.”
Nói xong, hắn trừng mắt nhìn Tịch Phong: "Còn cậu, mau xin lỗi cô Nhan đi."
Tịch Phong ngỡ ngàng, ngơ ngác nhìn tôi, cứ như hoàn toàn không đoán được tôi sẽ phản ứng như thế này.
Một lát sau, hắn mới không cam tâm xin lỗi tôi: “Xin lỗi.”
Tôi thấy rất buồn cười.
Đời trước hắn bắt nạt tôi, giấu diếm tôi, còn hủy hoại thanh danh của tôi, cũng chưa từng xin lỗi tôi dù chỉ một câu.
Bây giờ lại vì một câu trách móc của người ngoài mà cúi đầu xin lỗi tôi.
Xem ra, vẫn nên để hắn làm một tên diễn viên quần chúng vô danh thì hơn, như vậy hắn mới an phận.
"Cô Nhan, đạo diễn vẫn đang chờ bên ngoài, cô xem..."
Nhân viên đoàn phim căng thẳng nhìn tôi, sau đó mời tôi ra ngoài.
"Đi thôi." Tôi gật gù.
Vừa đi được mấy bước, lại bị Tịch Phong ngăn cản.
“Cô Nhan, tôi biết cô có ý định làm người đại diện, dạo gần đây đang tìm nghệ sĩ.”
“Cô chọn tôi đi, tôi sẽ đem lại lợi ích lớn cho cô.”
Hắn nói thẳng ra, ngữ điệu chắc nịch.
Nhưng tôi nhớ lại đời trước, lúc chúng tôi ký hợp đồng, hắn còn cẩn thận từng chút từng chút.
Cái gì thúc đẩy hắn thay đổi vậy ?
Chẳng nhẽ, Tịch Phong cũng xuyên tới từ 7 năm sau à ?
2.
Tôi mỉm cười, chế nhạo hắn: “Một diễn viên quần chúng như cậu, lấy đâu ra tự tin mà khoác lác thế ?”
Sống lưng Tịch Phong thẳng tắp: “Nếu như cô xem tôi diễn, chắc chắn cô sẽ cho tôi cơ hội này.”
Đúng vậy, hồi đó tôi đã xem phân cảnh hắn diễn, diễn đoạn khổ sở, giãy dụa bên trong vũng lầy, tôi mới chú ý tới hắn.
Nhưng lúc đó, tôi chỉ đứng mọt bên, lẳng lặng quan sát mà thôi.
Bây giờ, là hắn chủ động đề xuất.
Tôi hờ hững nhìn hắn: “Còn nhiều người muốn dành cơ hội trong tay tôi lắm. Mà cậu, thì không đủ tư cách.”
Ánh mặt Tịch Phong tràn đầy sự kinh ngạc, hắn há miệng, hình như còn muốn tranh thủ nói thêm gì đó. Nhưng tôi đã quay đầu rời đi, đi về phía đạo diễn.
"Cô Nhan."
Đạo diễn cung kính với tôi, nhường cho tôi vị trí trước máy quay phim.
Tôi khua tay: “Không cần để ý tới tôi. Mọi người cứ quay như thường đi.”
Cũng trùng hợp, phân cảnh đạo diễn đang muốn quay, cũng có sự góp mặt của Tịch Phong.
Dù hắn chỉ là diễn viên quần chúng, nhưng vì hắn đẹp trai, nên cũng được vài ba câu thoại, lại là người đứng đầu nhóm diễn viên quần chúng.
Cảm nhận được ánh mắt của tôi, hắn càng dốc sức diễn. Nhưng tôi lại lười nhìn hắn, ngược lại lại bị chàng trai phía sau Tịch Phong thu hút.
Cậu ấy không có lời thoại, nhưng ánh mắt cậu ấy lại như biển cả sâu thẳm, mênh mông, phản chiếu ánh trăng sáng. Chỉ cần nhìn chút cũng có thể khiến người ta lâm vào màn sương mù mờ ảo.
Lúc giãy dụa trong vũng bùn, cậu ấy không gào khóc như Tịch Phong, mà lại hơn run rẩy, khống chế tốt biểu cảm khuôn mặt, tạo ra một hình tượng không cam lòng với số mệnh, đồng thời cũng ngóng trông kỳ tích xuất hiện.
Không hổ danh là ảnh đế tương lai - Úc Thừa Hạo.
Dù hiện tại cậu ấy chỉ là diễn viên quần chúng, cũng đã diễn tới mức khiến người xem thất thần.
Chỉ tiếc, đời trước, sau khi cậu ấy nhận giải ảnh đế, cũng đã nhảy lầu 44 vì mắc bệnh trầm cảm, dần dần bị người lãng quên.
Tôi cũng phải nhìn cậu ấy một lúc lâu, mới nhận ra cậu ấy.
Không nghĩ tới, làm lại một đời, lại gặp cậu ấy ở đây.
"Qua." Đạo diễn hô lên, diễn viên quần chúng trong vũng bùn dồn dập đứng dậy.
Động tác của Tịch Phong đặc biệt nhanh, không chờ được lau bùn đất trên mặt, chờ mong nhìn tôi.
Tôi chỉ liếc hắn một cái, sau đó hỏi đạo diễn: “Nhóm diễn viên quần chúng này còn phân cảnh nào nữa không ?”
"Không còn." Đạo diễn hiểu được ý tôi.
“Cô Nhan coi trọng ai trong số họ à ?”
Tôi gật gù: “Đúng là có một người.”
Lời này vừa nói xong, mọi người trong đoàn phim đều vểnh tai hóng hớt.
Họ đều biết tôi là con gái của nhà đầu tư, xuất thân rất tốt, ai mà lọt được vào mắt tôi, không dám chắc sẽ thăng tiến nhanh chóng, nhưng ít nhất là không lo thiếu thốn tài nguyên.
"Rốt cục là ai được cô Nhan ưu ái thế ?" Đạo diễn kêu nhóm diễn viên quần chúng xếp thành một hàng, để tôi tiện quan sát.
Tịch Phong đứng gần nhất, hắn ngẩng đầu, ánh mắt không giấu được sự hưng phấn xen lẫn khinh thường.
Mà Úc Thừa Hạo lại chỉ đứng một bên, hờ hững nhìn về phía xa xa, nhếch miệng trào phúng, cứ như tất cả những thứ này đều không liên quan gì tới cậu ấy vậy.
"Cô Nhan, cô xem, cô nhìn trúng ai thì cứ trực tiếp mang đi là được. Những diễn viên quần chúng này, năm mơ cũng mong được nổi tiếng." Đạo diễn cười nói.
Dưới ánh mắt chờ mong của mọi người, tôi đứng lên.
Lúc tôi tới gần Tịch Phong, hắn không nhịn được đắc ý, đứng dậy nói: “Cô Nhan, tôi biết cô nhất định sẽ chọn tôi...”
Nhưng, tôi lại không dừng lại trước mặt Tịch Phong, mà đi thẳng tới trước mặt Úc Thừa Hạo.
Sau đó vươn tay, chỉ vào chàng trai xa cách trước mặt: “Cậu, đi theo tôi.”
Mọi người ồ lên, xung quanh toàn tiếng xì xào bàn tán.
Vẻ mặt Úc Thừa Hạo thả lỏng. Cổ họng cậu ấy giật giật, nửa ngày sau mới nói lên lời: “Cô... cô chọn tôi ?”
"Đúng vậy." Tôi nhìn cậu ấy, cười khúc khích.
Đời trước chúng tôi gặp nhau không nhiều, nhưng tôi còn nhớ cái lúc tôi xem được tin tức cậu ấy 44, tôi đã rất tiếc nuối.
Tôi đã từng xem một bộ phim có Úc Thừa Hạo tham gia, cậu ấy có khuôn mặt biết kể chuyện, có thể dễ dàng dẫn dắt mọi người vào vai diễn của mình.
Một diễn viên có thiên phú tốt như vậy, tại sao lại lựa chọn tự sát?
Tôi cảm thấy tiếc nuối. Tôi không muốn từ bỏ chàng diễn viên tương lai này.
“Sao có thể?!” Tịch Phong mở to hai mắt, không thể tin nổi chạy tới bên cạnh tôi,
“Nhan Yên,sao cô có thể chọn người khác? Rõ ràng là cô nên chọn tôi!”
“Cậu?”
Lúc này tôi mới nhớ tới sự tồn tại của Tịch Phong, bây giờ tôi không còn yêu hắn dù chỉ một chút, mà chỉ còn lại sự chán ghét.
Tôi nhếch khóe môi: “Cậu nghĩ cậu là ai?’’
Thân thể Tịch Phong run lên, tựa hồ ý thức được gì đó ,mặt trắng như tờ giấy.
Hắn cẩn thận thăm dò từng li từng tí, nhìn biểu cảm trên mặt tôi, nín thở hỏi từng chữ một:
"Nhan Yên, cô ... cũng trở lại rồi?’’
3
Tôi bình tĩnh nhìn Tịch Phong, giống như đang nhìn một chú hề.
Câu trả lời là hiển nhiên.
Sắc mặt Tịch Phong dần trở nên vặn vẹo:
“Nhan Yên, cô thật sự nỡ lơ tôi sao?”
Hắn đưa tay ra, từng bước đến gần tôi.
Nhưng trước khi hắn chạm vào tôi, đã bị một đôi tay mạnh mẽ bắt lấy.
Úc Thừa Hạo đứng trước mặt tôi, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng lạnh như băng:
“Không được chọn thì ra vẻ đáng thương? Thật hâm mộ khuôn mặt của cậu, được bảo dưỡng tốt như vậy.”
Đường gân trên mu bàn tay cậu hiện lên vì dùng sức, cậu ấy giữ chặt Tịch Phong.
Tịch Phong thấy đau, buộc phải rút tay lại.
Nhân viên đoàn phim cũng kịp phản ứng, bước tới kéo Tịch Phong đi.
“Cô Nhan là con gái của nhà đầu tư, cậu là diễn viên quần chúng, đừng có làm càn , đừng xen vào.”
Tịch Phong bị đuổi ra khỏi phim trường.
Trước khi đi, trong mắt hắn tràn đầy hận thù, hắn quay đầu lại nhìn tôi đầy oán hận.
Nhưng tôi không quan tâm nữa.
Còn Úc Thừa Hạo thì vẫn đứng yên tại chỗ, yên lặng nhìn tôi.
Khác hẳn với khí chất lạnh lùng khi cậu ấy bảo vệ tôi vừa rồi, lúc này, cậu ấy thực sự có vẻ hơi lúng túng.
“Đi theo tôi, đi thay quần áo.”
Tôi hất cằm về phía Úc Thừa Hạo, ra hiệu tôi đợi cậu ở trong xe.
Khoảng mười phút sau, cậu ấy trở lại.
Úc Thừa Hạo thay một chiếc áo sơ mi dài tay màu trắng rộng rãi, nhưng cũng không thể che giấu dáng người cao và thẳng của mình. Chắc là vừa mới tắm xong, tóc còn ươn ướt nên hơi lạnh cũng dịu đi đôi chút.
Khí chất đặc biệt như vậy, sao kiếp trước tôi không phát hiện ra nhỉ?
Tôi mở cửa xe gọi cậu ấy:"Lên xe đi.”
Nhưng Úc Thừa Hạo không di chuyển.
Đôi mắt sâu như vực thẳm của cậu nhìn tôi chằm chằm, như thể đang thăm dò ý định của tôi:
“Cô thật sự muốn ký hợp đồng với tôi?”
“Thật sự.”
“Còn điều kiện thì sao?”
“Bảy năm, điều kiện cụ thể sẽ thương lượng với luật sư.”
“Tôi không hỏi về điều kiện trong hợp đồng.” Úc Thừa Hạo dừng lại, giống như cân nhắc lời nói của tôi, một lúc sau mới thận trọng hỏi: “Còn có điều kiện bổ sung nào khác không?”
Lần này, tôi đã hiểu ý cậu.
"Cậu cho rằng tôi ký hợp đồng với cậu là vì thèm muốn thân thể cậu sao?" Tôi không nhịn được cười.
Khó trách cậu nghĩ như vậy, giới giải trí là thế giới thực tế, muốn có được nhất định phải đánh đổi.
Giao dịch tiền bạc, tình dục không phải là hiếm thấy trong giới này.
Chưa kể Úc Thừa Hạo có một khuôn mặt xuất sắc như vậy.
“Đừng lo lắng, tôi sẽ không ép buộc cậu làm bất cứ điều gì cậu không muốn, ngoại trừ việc tham gia chương trình.”
Tôi vừa nói xong, vẻ mặt Úc Thừa Hạo trở nên thoải mái.
Ở đây chỉ có hai chúng tôi, nếu tôi có mục đích gì thì cứ nói thẳng ra, không cần lừa dối cậu ấy.
Tuy nhiên, cậu vẫn bối rối:
“Vậy cô hy vọng điều gì khi lựa chọn tôi?”
Tôi sửng sốt, Tịch Phong chưa bao giờ hỏi tôi câu hỏi như vậy.
Hắn sẽ chỉ yêu cầu tôi cung cấp tài nguyên theo nhiều cách khác nhau, hắn chỉ biết nhấn mạnh "hắn muốn gì".
Nhưng chàng trai trước mặt lại quan tâm đến cảm nghĩ của tôi hơn.
Lòng tốt người khác cho cho cậu, trước khi nhận nó đi, cậu đã nghĩ cách báo đáp.
Lòng tôi chợt mềm lại, tôi ngước nhìn vào mắt cậu, nghiêm túc nói:
“Cậu chỉ cần đóng phim và sống cho thật tốt, vậy thôi.”
Úc Thừa Hạo giật mình.
Chắc cậu ấy không ngờ câu trả lời của tôi lại đơn giản như vậy.
Một lúc lâu sau, cuối cùng cậu ấy cũng nhướng mày, nở nụ cười đầu tiên kể từ khi chúng tôi gặp nhau:
“Đây là một thỏa thuận tốt, người đại diện của tôi.”
04
Úc Thừa Hạo và tôi đã ký hợp đồng bảy năm.
Tài nguyên đầu tiên tôi đưa cho cậu ấy sau khi ký hợp đồng, là vai nam chính của một bộ phim tuổi học trò, kinh phí thấp.
Đây là tài nguyên kiếp trước tôi đưa cho Tịch Phong, hắn nhờ bộ phim này mà nổi tiếng, đạt danh hiệu "nam thần học đường".
Mặc dù chi phí thấp, nhưng bộ phim như là một con hắc mã, trở thành một trong những bộ phim siêu bạo của mùa hè năm ấy, là bước đệm cho những diễn viên đã tham gia trở nên nổi tiếng.