Gió nhẹ sáng sớm thổi nhẹ qua gò má giống như lông vũ lướt qua, mềm mại thoải mái.

Ân Chi Dao nhìn bóng lưng cao lớn và vững chãi của thiếu niên.

Bờ vai của anh rất rộng, đường vai tinh tế, vòng eo mảnh mai, nhìn qua rất có cảm giác mạnh mẽ.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Không biết khi ôm sẽ có cảm giác gì.

Chờ một chút.

Hừ!

Nghĩ cái gì vậy!

Lúc chiếc xe đạp đi qua vạch giảm xóc, rung lắc một chút, Ân Chi Dao theo bản năng nắm lấy góc áo của anh.

Thấy anh không có phản ứng, Ân Chi Dao nắm chặt.

Một chút tiếp xúc gần như bằng không cũng khiến cho Ân Chi Dao cảm thấy một cảm giác kỳ lạ.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Càng đến gần trường, học sinh trên đường càng nhiều.

Ân Chi Dao nói với Trình Vọng: "Thả em xuống đây đi."

"Còn chưa đến mà."

“Nhiều người.” Ân Chi Dao nhỏ giọng nói: “Bạn học sẽ nói đàm tiếu.”

Trình Vọng bật cười: "Em sợ người ta nói anh là bạn trai của em sao?"

Cô cắn môi dưới nói: "Anh lo lắng quá rồi."

"Hả?"

"Em không muốn anh còn trẻ mà bị hiểu lầm là đã làm bố."

"...."

Trình Vọng bóp phanh, cho cô xuống, đưa cặp xách trước giỏ xe cho cô, đồng thời dùng hai tay nhéo hai cái má mềm mại của cô, nghiến răng nghiến lợi nói: "Học kỳ mới biểu hiện tốt một chút, con-gái-ngoan."

Ân Chi Dao vùng vẫy ra khỏi tay anh, quay đầu bỏ chạy, vừa đi vừa xoa đôi má đau của mình.

Rất nhanh, thiếu niên đạp xe lướt qua cô, mang theo làn gió mùa hạ du dương, rồi biến mất trong ánh sáng mặt trời mọc.

Ân Chi Dao chú ý thấy rất nhiều cô gái xung quanh đều đang dõi theo bóng lưng của anh.

Có lẽ... họ đều muốn trở thành con gái của anh.

Cô chạy vội đến trường, dựa theo tiêu chí chỉ dẫn dành cho học sinh mới vào trường, thành công tìm được lớp của mình, Lớp 10A12.

Sau khi đến lớp, Ân Chi Dao cảm thấy vô cùng đau đớn... Giáo chủ nhiệm đứng trên bục giảng, chính là người đã dạy ở lớp học thêm trước đó, cũng chính là người mà cô không muốn gặp nhất, Miss Trương.

Miss Trương có một mái tóc uốn sóng, mặc một bộ váy vest hợp quy cách, đứng bên bục giảng, chỉnh gọng kính, nhìn về phía Ân Chi Dao, khóe miệng hiện lên một nụ cười giễu cợt, như thể đang nói: "Con nhóc chết tiệt, đã lọt vào trong tay tôi rồi."

Ân Chi Dao thoáng cái giống như một ngọn lửa bị dập tắt, cúi đầu nhẹ nhàng bước vào phòng học, đi đến hàng cuối cùng, ngẫu nhiên tìm một chỗ ngồi xuống, không dám liếc mắt nhìn miss Trương.

Dãy cuối cùng của lớp học là khu vực an toàn của Ân Chi Dao. Dù sao thì cô cũng đã quen "học sinh kém” đứng cuối bảng xếp hạng, vị trí đầu chưa bao giờ thuộc về cô.

Thực ra có một vài bạn học muốn ngồi cạnh cô, nhưng sau khi biết tên của cô, bọn họ đều chuyển sang vị trí khác.

Điểm đầu vào của cô nằm ở vị trí cuối cùng của danh sách, thật khó để không bị chú ý.

Ân Chi Dao ngáp một cái, xoa xoa tóc.

Mặc kệ vậy.

May mắn là trà xanh Dụ Bạch trong lớp học thêm học cùng lớp với cô hoàn toàn không bận tâm đến thành tích của Ân Chi Dao. Vừa bước vào lớp là đi thẳng đến chỗ ngồi cạnh cô, ngồi xuống.

Dù sao thì con gái trong lớp có thể chịu đựng được tính cách trà xanh của Dụ Bạch chỉ có một mình Ân Chi Dao.

Đương nhiên Miss Trương biết Dụ Bạch, bởi vì cô ấy là cô gái đứng đầu trong danh sách, còn rất ngoan ngoãn nghe lời, là đối tượng trọng điểm mà giáo viên phải chú ý.

“Bạn học Dụ Bạch, em chắc chắn chọn ngồi ở vị trí sau cùng hả?” Miss Trương dò hỏi: “Em có thể chọn một vị trí trong ba hàng ghế trước.”

Dụ Bạch cười lắc đầu: "Cô giáo Trương, Ân Chi Dao là đối tượng "cần giúp đỡ" của em. Em muốn ngồi cùng bàn với bạn ấy."

"Giáo viên của lớp học học thêm yêu cầu hai em là đôi bạn cùng tiến, nhưng sau khi chính thức nhập học, tôi không đưa ra yêu cầu như vậy nữa."

Miss Trương nghiêm khắc giáo dục: "Tất cả đều là học sinh cấp 3 hết rồi, phải đặt bài vở lên hàng đầu. Tôi mong các em cẩn thận lựa chọn bạn bè, ở cùng hạng người nào đó lâu cũng sẽ biến thành hạng người đó."

Ý tứ của giáo viên chủ nhiệm rất rõ ràng. Không hy vọng Dụ Bạch và Ân Chi Dao ngồi chung bàn.

Nhưng mà Dụ Bạch lại dõng dạc nói: "Thưa cô, em sẵn sàng dùng hết sức mình để giúp đỡ bạn học Ân Chi Dao mà không ảnh hưởng đến việc học. Mặc dù thành tích của em cũng bình thường, cách vị trí đứng đầu bảng hai người, nhưng đối với em mà nói, thành tích không phải tất cả, em muốn bản thân ngày càng hoàn thiện hơn."

Lời này vừa nói ra, một nữa nữ sinh trong lớp đều làm thái độ nôn ọe.

"Ọe~~"

"Quá giả tạo."

"Thẳng thắn!"

"Nữ hoàng Versailles."

Miss Trương lại rất cảm động: "Dụ Bạch, em thật sự rất tuyệt!"

Dụ Bạch từ tận đáy lòng nói: "Không, như vậy là chưa đủ! Em hy vọng có thể giúp bạn học Ân Chi Dao cải thiện điểm của mình, em tin rằng em có thể! Bạn học Ân Chi Dao, cậu có muốn cùng cố gắng với tớ không!"

Các nữ sinh trong lớp đều chết tại chỗ.

Khóe miệng Ân Chi Dao co giật, nhìn vẻ mặt vô tội và chân thành của Dụ Bạch, trong lòng nghĩ không biết hôm nay cô gái này đã uống thuốc chưa.

Cuối cùng miss Trương cũng không miễn cưỡng Dụ Bạch nữa, để cô ấy và Ân Chi Dao ngồi cùng một bàn.

Đúng lúc này, trong phòng học đột nhiên náo loạn.

Một cô gái bước vào, ngay lập tức thu hút sự chú ý của tất cả các bạn trong lớp.

Cô gái có mái tóc đen dài thẳng tắp, dung mạo thanh tú, mắt hạnh dịu dàng, vừa nhìn là biết cấp bậc nữ thần.

“Tớ biết cô ấy, học cùng cấp hai với tớ, Hứa Nhược Đồng.” Dụ Bạch nói khẽ giới thiệu với Ân Chi Dao: “Thành tích của cô ấy... tốt hơn tớ.”

Ân Chi Dao nhìn thấy ánh mắt của cô ấy hơi thay đổi: "Thật lợi hại."

Điểm của Dụ Bạch đã thuộc hàng tốt nhất trong lớp của cô, điểm của cô gái này còn tốt hơn Dụ Bạch, sợ là người đứng top 1, top 2.

Đương nhiên, không chỉ có thành tích tốt, Hứa Nhược Đồng còn rất xinh đẹp, tóc đen dài, làn da trắng nõn, đôi mắt to sáng lấp lánh, mang theo một chút kiêu ngạo, vừa nhìn liền biết là thành viên ưu tú của đội thiếu niên tiền phong kèm nữ thần ba tốt.

Sau khi Hứa Nhược Đồng bước vào lớp, quét mắt nhìn một vòng quanh lớp, sau đó đi đến trước Ân Chi Dao, dùng tiếng phổ thông rõ ràng, nói với cô: "Bạn học, tớ có thể đổi vị trí chỗ ngồi với cậu được không?"

Ân Chi Dao ngáp một cái, không hiểu chuyện gì hỏi: "Tại sao?"

Hứa Nhược Đồng nhìn Dụ Bạch, nói: "Tớ muốn ngồi cùng bàn với Dụ Bạch. Chúng tớ có thể giúp đỡ nhau trong học tập, đôi bên cùng có lợi."

"Nhược Đồng, tớ thực sự rất muốn ngồi cùng với cậu."

Gương mặt trắng trẻo của Dụ Bạch hiện lên một nụ cười dịu dàng: "Nhưng không có cách nào. Tớ và bạn học Ân Chi Dao là đôi bạn cùng tiến, như vậy sẽ rất khó xử."

Ân Chi Dao: ....

Tớ có thể nhường chỗ.

Giọng điệu hai người nói chuyện quả thật là rất tương xứng.

Hứa Nhược Đồng nói với Ân Chi Dao: "Bạn học, xin cậu hãy đổi chỗ ngồi với tớ."

Ân Chi Dao đang định đồng ý, thì đột nhiên cảm thấy đùi bị Dụ Bạch véo một cái, đau đến nỗi cả người cô co rút lại.

Lại nhìn Dụ Bạch, cô ấy vẫn mỉm cười thân thiết, bộ dáng vô hại: "Haizzz, thật là đau não! Tớ thực sự rất thích hai người các cậu."

Ân Chi Dao: ....

Thấy Ân Chi Dao không muốn đổi chỗ ngồi, Hứa Nhược Đồng thẳng thắn nói: "Bạn học, cho dù bây giờ Dụ Bạch có thể giúp cậu cải thiện việc học, thế nhưng cậu ấy có thể giúp cậu thi vào đại học không? Việc học là phải dựa vào nỗ lực của bản thân, không thể trông chờ vào sự giúp đỡ của người khác."

Ân Chi Dao vốn muốn đổi chỗ ngồi, nhưng giọng điệu của Hứa Nhược Đồng khiến cho cô cảm thấy rất khó chịu, đơn giản ném cây bút vẽ trên tay xuống, lười biếng dựa vào lưng ghế: "Không đổi, nói cái gì cũng không đổi."

Hứa Nhược Đồng cho dù đi đến đâu cũng đều là tâm điểm được mọi người vây quanh, chưa bao giờ bị từ chối.

Vì vậy, khi Ân Chi Dao nói "không đổi", sắc mặt Hứa Nhược Đồng hơi biến sắc: "Tại sao?"

Ân Chi Dao không chút lưu tình nói: "Tại sao tôi phải đổi chỗ ngồi với  cậu?"

“Lý do tớ đã nói rất rõ ràng rồi.” Hứa Nhược Đồng không nhịn được giải thích: “Tớ muốn ngồi cùng bàn với Dụ Bạch, cùng giúp đỡ nhau trong học tập, đôi bên cùng có lợi”.

"Không, cậu không nói rõ."

Ân Chi Dao nhìn cô ta, thản nhiên nói: "Vấn đề ở chỗ, vì sao cậu muốn tớ đổi là tớ nhất định sẽ phải đổi với cậu. Cậu là công chúa sao?"

Các học sinh xung quanh cười khúc khích.

Hứa Nhược Đồng thực sự bị câu hỏi của cô làm cho đứng hình, nhất thời không nghĩ ra câu trả lời.

Trước đây, cho dù là mẫu giáo, tiểu học hay trung học cơ sở, cô ta luôn muốn gì được nấy. Bố mẹ, thầy cô và cả những bạn học xung quanh đều chiều lòng cô ta hết mức có thể, chưa bao giờ cô ta gặp phải cái gai như Ân Chi Dao, không chút lưu tình từ chối yêu cầu của cô ta.

Vào ngày đầu tiên học cấp ba, cô ta gặp phải Waterloo* đầu tiên trong đời, mặt mũi có chút không buông xuống được, đỏ mặt và không biết làm thế nào để xuống đài.

*Gặp phải Waterloo: Có nghĩa là xếp giáo quy hàng, bị ai đó đánh bại. Thành ngữ này xuất phát từ chuyện Napoleon bị đánh bại và bị bắt làm tù binh trong trận Waterloo năm 1815.

Lúc này, miss Trương nói: "Hứa Nhược Đồng, mời ngồi ở hàng ghế đầu. Ba hàng đầu tiên mới là nơi em nên ngồi."

Cô giáo hóa giải sự xấu hổ của cô ta, cô ta không cam lòng liếc nhìn Ân Chi Dao, quay người lại, đi đến vị trí ngay hàng chính giữa đầu tiên ngồi xuống.

Dụ Bạch cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nói nhỏ với Ân Chi Dao: "Cũng may là không đổi chỗ. Chỉ cần ngồi bên cạnh Hứa Nhược Đồng là tớ sẽ bị áp lực rất lớn."

Ân Chi Dao khinh thường nói: "Nếu đã không muốn thì tại sao không tự mình từ chối."

"Đây không phải là xúc phạm người khác sao?"

"Vậy cậu để cho tớ giúp cậu xúc phạm người khác?"

Dụ Bạch cười nhẹ, ôm lấy cánh tay của Ân Chi Dao: "Tớ vừa nhìn một cái là biết cậu chính là một cô gái dũng cảm."

Ân Chi Dao gạt tay cô ấy ra, cười nhạt: "Cảm ơn, cút."

Sau khi các học sinh mới chia lớp vào buổi sáng, buổi chiều là buổi khai mạc huấn luyện quân sự.

Ân Chi Dao và Dụ Bạch bị bao phủ trong đám người, vùi đầu vào "chuyện lớn hàng đầu" của con gái - Làm đẹp.

Móng tay của Ân Chi Dao được sơn lên một lớp sơn móng tay màu hồng nhạt, kèm thêm những cánh hoa anh đào nhỏ nhỏ làm vật tô điểm, ngay lập tức đánh trúng trái tim thô kệch của Ân Chi Dao.

Cô không khỏi nhìn hết lần này đến lần khác, cực kỳ thích.

“Màu sắc của lọ này khá đẹp.” Dụ Bạch vặn chặt nắp lọ sơn móng tay: “Ở nhà tớ còn rất nhiều màu nữa, lần sau tớ mang lên cho cậu sơn thử."

"Được!"

Sau đó, Ân Chi Dao đã tha thứ cho hành vi "bán đồng đội" vào buổi sáng của Dụ Bạch.

Cô phát hiện ở chung với Dụ Bạch là chuỗi ngày tháng không ngừng làm cho cô tức chết rồi lại không ngừng tha thứ cho cô nàng.

Dụ Bạch dùng sức vò mạnh đầu tóc Ân Chi Dao, hoàn toàn coi cô như búp bê của chính mình.

Ân Chi Dao bị cô ấy vò đầu đến hoa mắt. Đúng lúc này, nghe thấy người chủ trì buổi gặp mặt học sinh mới thông báo:

"Tiếp theo, đại diện lớp 12 - Trình Vọng, sẽ lên phát biểu."

Ngay sau đó, đám nữ sinh náo loạn, đặc biệt là em gái đứng sau lưng Ân Chi Dao, cả người giống như bị rách ra, ôm lấy Ân Chi Dao, kích động lắc lắc người cô, hét lên:

"A a a a a! Là Trình Vọng! Tớ đi chết đây! Tớ đi chết đây!"

Ân Chi Dao: "Bạn cùng lớp, nếu cậu lại lắc tớ, tớ thực sự sẽ chết đấy."

Cô gái buông cô ra, lè lưỡi ngượng ngùng.

Ân Chi Dao nhìn người đứng dưới lá cờ trên sân khấu.

Thiếu niên mặc áo trắng chậm rãi đi lên. Gương mặt hàm chứa ý cười, làn da trắng nõn, ngũ quan tuấn tú, đôi mắt sáng sủa hơn cả ánh nắng ban ngày.

"Đầu tiên, thay mặt cho toàn bộ học sinh Nhất Trung, tôi xin gửi lời chào mừng đến các bạn học sinh mới vào lớp 10 năm nay."

Trong nháy mắt, tiếng vỗ tay đã nổi lên từ bốn phía.

Ân Chi Dao sững sờ nhìn theo các học sinh xung quanh, ngơ ngác vỗ tay theo.

Khoảnh khắc nhìn thấy anh, đầu óc cô trống rỗng.

Giọng nói của thiếu niên trong trẻo rõ ràng, nhả chữ rất rõ ràng. Mặc dù là đọc diễn văn, nhưng không khác gì giọng điệu ngày thường, chậm rãi, không có bất kỳ cảm giác kiêu căng nào.

Cô chăm chú nhìn anh, trong mắt hiện lên vẻ không tin.

Dụ Bạch nhìn thấy ánh mắt nhìn thẳng của Ân Chi Dao, cười nói: "Anh ấy là Trình Vọng, dáng vẻ thật là đẹp trai."

Ân Chi Dao định thần lại, hỏi: "Tại sao, tại sao anh ấy lại lên sân khấu đọc diễn văn?"

“Còn có thể vì sao nữa.” Dụ Bạch phổ cập kiến thức nói: “Bản thân anh ấy chính là đại diện cho ánh hào quang vĩ đại. Từ tiểu học đến trung học, anh ấy luôn là một học sinh đa tài ba tốt, là tấm gương và kiểu mẫu trong suốt cuộc đời học sinh của tớ."

Bởi vì Dụ Bạch đều học chung một trường từ tiểu học đến cấp hai, cấp ba với Trình Vọng, cho nên hiểu rất rõ tình huống của anh.

"Cậu có biết anh ấy trâu  bò như thế nào không? Có người nói chỉ số IQ của anh ấy đã đạt đến giới hạn cực đại của con người. Dễ dàng đạt vị trí hạng nhất trong bài kiểm tra toàn tỉnh. Ngoại trừ môn ngữ văn thì hầu như môn nào anh ấy cũng đạt điểm tối đa. Môn ngữ văn không đạt điểm tối đa sợ là do tính kiêu ngạo của anh ấy thôi."

Miệng của Ân Chi Dao há hốc thành hình chữ O.

Lúc này đột nhiên cô nhớ đến hình ảnh thiếu niên hào sảng mà cô nhìn thấy trong cơn mưa lớn ngày hôm đó, cùng với vẻ ngoài rực rỡ bây giờ của anh, hoàn toàn khác nhau.

Cô còn tưởng rằng anh là một người siêu nổi loạn chống đối xã hội!

Dụ Bạch tiếp tục bát quái với Ân Chi Dao: "Hứa Nhược Đồng ở lớp chúng ta, Hứa gia, tớ nghe nói là bạn thế giao với Trình gia, người lớn hai bên đều đã đồng ý mối quan hệ đó."

Ân Chi Dao khó hiểu: "Loại quan hệ nào?"

"Giống như trong mấy bộ phim trên TV hay diễn, thanh mai trúc mã, tương lai có thể sẽ đính hôn đó."

Cô trợn to hai mắt: "Đính... Đính hôn?"

"Quan hệ giữa Trình Vọng và Hứa Nhược Đồng không thân thiết lắm, không biết có phải là do tuổi tác hay không... Trình Vọng hơn cô ấy hai lớp mà."

Tâm tình Ân Chi Dao có chút nặng nề, buồn bực nói: "Tớ nghĩ...tuổi tác không phải là vấn đề."

Dụ Bạch cười nói: "Haha, tớ cũng cảm thấy như vậy. Dù sao nếu trong nhà đã có ý ngầm như vậy, Trình Vọng vẫn chưa có bạn gái, chuyện này tám chín phần sẽ là thật. Thật là đáng ghen tị."

Ân Chi Dao hỏi cô: "Cậu có ghen tị với Hứa Nhược Đồng không?"

“Tớ không ghen tị với cô ấy.” Dụ Bạch cười khoát khoát tay, giải thích: “Tớ chỉ nghĩ, trai tài gái sắc, ông trời tác hợp, thật là khiến cho người khác hâm mộ.”

Chợt cô nhớ đến một câu thoại kinh điển trong "Tây Du Ký": "Trai tài gái sắc, ông trời tác hợp, đến phiên con yêu tinh như ngươi phản đối sao?"

Cô cảm thấy mình giống như một con chó vậy, trong lòng có chút chua xót.

Lúc này, Trình Vọng đang phát biểu trên sân khấu, đột nhiên dừng lại.

Các học sinh phát hiện ánh mắt của anh đang nhìn về phía đội ngũ của lớp 10A12.

Các bạn học lớp 10A12 trở nên kích động, đặc biệt là các bạn nữ, thì thầm to nhỏ:

"Anh ấy đang nhìn ai vậy?"

"Có phải là Hứa Nhược Đồng không?"

"Nhất định là như vậy, xem ra lời đồn là thật!"

"A a a a, ghen tị khiến tớ hoàn toàn thay đổi!"

....

Đôi má Hứa Nhược Đồng hơi ửng hồng, có chút ngượng ngùng, ngẩng đầu lên nhìn anh, chỉ thấy tầm mắt anh lướt qua người cô ta, nhìn về phía Ân Chi Dao ở hàng cuối cùng của đội ngũ.

“Bạn học nữ ngồi ở dãy ghế cuối cùng kia.” Trình Vọng đột nhiên nói: “Đúng, chính là bạn. Lúc anh đang đọc diễn văn, hy vọng bạn chăm chú lắng nghe một chút, không nên mải nói chuyện riêng với bạn bè”.

Mọi người đều nhìn về phía hàng ghế cuối cùng, tìm kiếm cô gái được anh nhắc đến.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung về Ân Chi Dao.

Ân Chi Dao không nghĩ tới Trình Vọng sẽ trực tiếp cue* cô ngay tại đại hội chào mừng học sinh mới, cô sững sờ.... luống cuống không biết làm sao.

*Cue: nhắc đến, bóng gió, bẻ lái, đến một người/ một sự việc không liên quan đến vấn đề đang nói.

Ngược lại khóe miệng Trình Vọng lại nhàn nhạt cong lên: "Nếu lại để cho anh thấy em không ngoan, anh sẽ phê bình riêng em đấy."


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play