Xem phim song, Ân Chi Dao thiếu chút nữa cãi nhau với nam sinh không có tư chất ngồi ở hàng ghế sau, tâm trạng của cô cũng bị ảnh hưởng.
Sau khi tạm biệt Dụ Bạch, cô một mình ngồi xe buýt về nhà. Trên xe buýt nhận được cuộc gọi từ mẹ Tô Văn Nhuế.
"Dao Dao, khi nào thì con về nhà?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Con đang trên đường."
"Đừng đi chơi với bạn bè nữa. Tối nay về sớm, anh trai con cũng về rồi. Gia đình chúng ta cùng nhau ăn cơm."
Khi nghe thấy từ "anh trai", Ân Chi Dao lập tức nghĩ đến Tạ Uyên đến.
Nhưng suy nghĩ lại, cô lập tức phản ứng kịp, nhận ra người mà mẹ cô nói là con trai của chú Kiều, tên là gì nhỉ.
À, Kiều Chính Dương.
Ân Chi Dao khó chịu trả lời rồi cúp điện thoại.
Cô thực sự không một chút hy vọng nào với người anh kế này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhìn cảnh đường phố lướt nhanh ngoài cửa kính xe, Ân Chi Dao chỉ hy vọng xe buýt dừng lại thêm hai cột đèn giao thông nữa, xe lái chậm hơn một chút nữa.
Cô không muốn về nhà một chút nào.
....
Trong tòa nhà nhỏ hai tầng màu trắng kiểu phương Tây, Ân Chi Dao đi chầm chậm, hít thở sâu, cuối cùng bước vào.
Trước cửa nhà có một đôi giày thể thao AJ* màu đen, đôi giày này rất lớn, vừa nhìn liền biết phong cách và kích thước của một thiếu niên.
*AJ: là giày thể thao hãng Nike Air Jordan.
Cô đi vào lối ra vào, rồi vào phòng khách. Cô nhìn thấy một nam sinh mặc áo hoodie đen đang đĩnh đạc ngồi trên ghế sofa ở trước mặt. Trên ngực áo hoodie in hình một cái đầu Mickey to. Đầu đội mũ lưỡi trai, tai trái đeo một bông tai màu đen, phía dưới có một hình xăm chữ màu đen.
Mặc dù dáng dấp anh ta không xấu, nhưng cho dù gương mặt của anh ta có dễ nhìn như thế nào đi chăng nữa, thì giờ phút này, trong mắt Ân Chi Dao thì gương mặt của anh ta thật là đáng ghét.
“Dao Dao, đến gặp anh trai Chính Dương của con đi.” Tô Văn Nhuế giới thiệu: “Chính Dương, đây là con gái dì, Dao Dao. Từ nay, hai đứa chính là anh em.”
Lúc Kiều Chính Dương cởi chiếc mũ lưỡi trai ra, cô nhìn thấy rõ mặt anh ta, trong nháy mắt, một dòng máu nóng xông lên đỉnh đầu cô.
Kiều Chính Dương cũng không thể tin trợn to hai mắt, chỉ vào cô hét lớn: "Là cô!"
Tình cảnh hai người ở rạp chiếu phim còn đang ở ngay trước mắt. Nếu không phải do bạn bè hai bên ngăn cản, có lẽ bọn họ thực sự đã đánh nhau.
Tô Văn Nhuế có chút kinh ngạc: "Hai đứa biết nhau à?"
Bố dượng Kiều Tích Thành rất ngạc nhiên vui mừng, cười nói: "Ồ, biết là được rồi, thực sự là duyên số. Nào, đến đây, nhanh đến ăn cơm. Vừa ăn vừa nói chuyện."
Ân Chi Dao và Kiều Chính Dương chính là là kẻ thù gặp mặt đỏ mắt.
Ân Chi Dao là kiểu em gái mà Kiều Chính Dương ghét nhất, mà Kiều Chính Dương vừa vặn đạp trúng bãi mìn của Ân Chi Dao.
Trong bữa cơm, cả hai không chịu ngồi chung, mặt đối mặt, cách xa nhau.
Kiều Tích Thành đương nhiên không để ý đến dòng điện ngầm bắt đầu khởi động giữa hai người bọn họ, tò mò hỏi: "Hai đứa quen biết nhau như thế nào?"
"Anh ta không có tố chất."
"Cô ta xen vào việc của người khác."
Hai người đồng thời mở miệng, đồng thời ngẩng đầu trừng đối phương ——
"Anh sống lãng phí không khí."
"Cô chết lãng phí mồ."
Tô Văn Nhuế và Kiều Tích Thành: ......
Bọn họ rất xấu hổ, chỉ đành giáo dục con cái của mỗi người, để bọn chúng sống chung trong hòa bình.
Kiều Tích Dương hiển nhiên không phải kiểu nam sinh ngoan ngoãn nghe lời bố, anh ta dựa vào thành ghế, một tay đặt lên bàn, nhìn Ân Chi Dao, trong mắt mang theo ý tứ uy hiếp rất rõ ràng, tựa như nói cho cô biết: Con quỷ nhỏ, cô tiêu rồi.
Ân Chi Dao cũng không sợ anh ta một chút nào, ngược lại còn quay đầu tố cáo với Kiều Tích Thành: "Anh ta nói mỗi ngày sẽ đánh cháu ba lần, đánh cho đến khi nào đuổi cháu đi mới thôi."
Kiều Tích Thành nghe vậy tức giận nói với Kiều Chính Dương: "Con nói với em gái như vậy sao?"
Kiều Chính Dương không ngờ là cô sẽ thật sự tố cáo, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt Ân Chi Dao: "Quỷ nhỏ mách lẻo, tao đây không chỉ mỗi ngày đánh mày ba lần thôi đâu. Nếu mày dám chọc tao, tao thấy mày một lần, sẽ đánh mày một trận."
Ân Chi Dao vẫn luôn được Tạ Uyên bảo vệ, làm sao có thể sợ Kiều Chính Dương, khiêu khích nói: "Anh đến đây!"
Kiều Chính Dương xắn tay áo, xông đến Ân Chi Dao.
Thân hình anh ta cao lớn, bộ dạng hung dữ thật đúng là rất dọa người.
Tô Văn Nhuế hốt hoảng đứng dậy bảo vệ con gái, Kiều Tích Thành cũng chạy đến kéo Kiều Chính Dương lại.
"Đồ hư đốn! Con thật đúng là dám ăn hiếp em gái! Con không phải là đàn ông sao, ai dạy con cái đức hạnh vô liêm sỉ như vậy hả!"
"Dù sao thì bố cũng chưa dạy con, bây giờ còn muốn gấp gáp làm bố của người khác."
Kiều Tích Thành khá tức giận, chỉ vào mặt anh ta, tức giận mắng: "Con cút đi cho bố!"
"Đi thì đi!"
Kiều Chính Dương nói xong, anh ta đóng sầm cửa lại, rời đi.
Tô Văn Nhuế buông Ân Chi Dao ra, nhìn một bàn thức ăn còn chưa động, khuyên bảo Kiều Tích Thành đừng tức giận nữa, giữa mấy đứa nhỏ tự quen thuộc là được rồi.
Kiều Tích Thành có chút áy náy với Ân Chi Dao, ông thay mặt con trai xin lỗi cô.
Ân Chi Dao nhìn người đàn ông trạc tuổi bố mình, cũng có chút bất đắc dĩ.
Không phải ai cũng giống như tiện ca của cô, không phải là anh em ruột nhưng còn thân thiết hơn cả anh em ruột.
Cô buồn bã nói: "Đều không phải là người nhà. Có ép ở chung một chỗ mấy cũng không đảm đương nổi hai chữ người nhà".
Nói xong cô liền trở về phòng.
Buổi tối, Tô Văn Nhuế đến gõ cửa phòng Ân Chi Dao, tâm sự với cô một phen, kể cho cô nghe về những khổ cực và tủi thân bà đã trải qua trong mấy năm nay, cũng nói về nỗi khổ tâm bà không thể đi gặp cô.
Nội tâm Ân Chi Dao không hề gợn sóng.
Lúc còn nhỏ, mỗi buổi tối cô đều nghĩ về mẹ.
Khi lớn lên, hình như cô cũng không cần mẹ nhiều như vậy nữa.
Tô Văn Nhuế thấy cô thờ ơ, khẽ thở dài một cái, rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.
....
Buổi tối, Ân Chi Dao lật qua lật về, trằn trọc không ngủ được, trong lòng như có cái gì đó chặn lại, vì lời nói lúc nãy của mẹ, cũng vì Kiều Chính Dương.
Cô mất ngủ cho đến một hoặc hai giờ khuya, đột nhiên cô nghe thấy tiếng động ở dưới nhà.
Cô vội vàng đứng dậy, nằm úp sấp bên cửa sổ nhìn xuống lầu, thấy Kiều Chính Dương giống như uống say, bước xuống xe taxi, ghé vào cạnh cửa nôn khan, thoạt nhìn có vẻ rất khó chịu.
Ân Chi Dao nhỏ giọng nói: "Đáng đời."
Gió bên ngoài cửa sổ rất mạnh, Kiều Chính Dương say đến mức chưa bước vào cửa đã trực tiếp ngã xuống trên lối đi bộ.
Ân Chi Dao đứng bên cửa sổ nhìn anh ta một lúc lâu, thấy anh ta cứ như vậy mà nằm ngủ.
Anh ta là con trai, nằm ngủ cả đêm ở bên ngoài như vậy cũng không có vấn đề gì.
Thế nhưng nếu sáng sớm mai có người lái xe đi ngang qua, nếu như tầm nhìn không tốt, nói không chừng sẽ cán qua người anh ta mất.
Nghĩ đến đây, Ân Chi Dao dứt khoát mặc áo khoác vào, đi xuống lầu.
Mặc dù trong lòng cô vẫn đang còn suy nghĩ tốt nhất là chết đi, sẽ không có người uy hiếp mỗi ngày đánh cô ba lần, nhưng mà dù sao thì cô cũng không thể sống chết mặc bây được.
Đẩy cửa bước ra, không khí lành lạnh, gió thổi mạnh, dường như trời sắp mưa.
Ân Chi Dao đi đến bên cạnh Kiều Chính Dương, dùng đầu ngón chân chạm vào anh ta một cái: "Này."
Kiều Chính Dương ngủ như một con lợn chết, không cử động, trong miệng lẩm bẩm những điều vô nghĩa.
Ân Chi Dao chạy vào nhà, cầm lấy một ly nước, tạt lên trên mặt anh ta. Gió thổi qua, Kiều Chính Dương hình như tỉnh táo lại một chút.
Đôi mắt say xỉn của anh ta nhìn Ân Chi Dao, trong cổ họng phát ra âm thanh: "Con nhóc chết tiệt..."
Ân Chi Dao hất hết nước trong cốc lên mặt anh ta: "Học... Học sinh cấp ba chết tiệt."
"Tại sao mày lại muốn đến nhà của tao..." Kiều Chính Dương nằm trên mặt đất, không có ý định đứng dậy, mơ hồ than thở: "Phiền muốn chết, đáng ghét muốn chết."
“Anh nghe cho kỹ đây.” Ân Chi Dao nắm lấy lỗ tai của anh ta, mắng: “Tôi cũng cực kỳ chán ghét anh!"
"Sau này mày cẩn thận một chút cho tao, nếu dám xúc phạm tao, tao cho mày biết tao lợi hại như thế nào."
Vừa nói, Kiều Chính Dương vừa giơ nắm đấm về phía Ân Chi Dao, nhưng nắm đấm lúc này của anh ta rất mềm mại vô lực.
Nhưng mà Ân Chi Dao tát vào ngực Kiều Chính Dương một cái, giống như muốn đánh cho anh ta nội thương. Kiều Chính Dương lầm bầm.
"Ai sợ ai."
Cô túm lấy cổ áo anh ta, kéo anh ta lên, thân hình nhỏ bé đỡ lấy cơ thể anh ta, lảo đảo vào nhà.
Cơ thể người thiếu niên toát ra sức nóng mà một người con trai, nhưng mùi rượu nồng nặc cũng khiến người ta ngột ngạt.
Cô thực sự ghét loại sinh vật con trai này, hôi hám luộm thuộm, luôn tự cho mình là đúng.
Ân Chi Dao ném Kiều Chính Dương lên giường, vỗ tay rồi xoay người đi ra ngoài.
Kiều Chính Dương lại mơ mơ màng màng hét lên: "Rót cho tao một cốc nước."
Ân Chi Dao quay đầu lại, chống nạnh nói: "Bố anh không dạy anh lúc nhờ người ta làm việc gì thì thái độ phải khách khí một chút sao!"
"Nhanh lên! Nói nhảm cái gì."
Ân Chi Dao không chấp nhặt với người say rượu, vì vậy đi rót nước, rồi quay trở lại đưa nước đến bên mép Kiều Chính Dương.
Kiều Chính Dương lầu bầu uống một hơi, sau đó ngã xuống giường, ngủ bất tỉnh nhân sự.
Ân Chi Dao nhìn phần nước còn lại trong cốc, sau đó nhìn thiếu niên hôi hám bẩn thỉu như lợn chết nằm trên giường, khóe miệng nở một nụ cười ranh mãnh.
....
Sáng hôm sau, Ân Chi Dao tắm rửa sạch sẽ, xuống lầu ăn sáng.
Kiều Chính Dương tối qua uống say mèm nên hôm nay gương mặt sưng vù, sắc mặt u ám, vô cùng xấu xí.
Dì giúp việc cầm một cái chăn đi từ trong phòng anh ta ra, cười nói: "Ôi, đại thiếu gia bao nhiêu tuổi rồi, còn đái dầm..."
“Dì Trương!” Kiều Chính Dương hét to lên, vừa bực bội vừa oan ức: “Dì... Dì đừng nói!"
Ân Chi Dao ngồi vào bàn, lấy một lát bánh mì sandwich nướng, rồi uống một ít sữa.
Kiều Chính Dương trừng mắt nhìn Ân Chi Dao: "Có phải là do mày giở trò quỷ hay không?"
Ân Chi Dao chớp mắt vô tội: "Tôi giở trò quỷ gì?"
"Mày… Mày hại tao..." Kiều Chính Dương không nói nên lời, thấp giọng nói: "Tao biết là mày. Tối hôm qua mày đỡ tao vào nhà, tao biết!"
"Không cần cảm ơn."
"Có quỷ mới cảm ơn."
"Không có lễ độ."
Vòng này Ân Chi Dao toàn thắng, cũng không cảm thấy Kiều Chính Dương đáng ghét nhiều nữa.
Ít nhất, cô biết sức chiến đấu của anh chàng này là số không, vốn không thể bắt nạt cô được.
Kiều Chính Dương nghiêng đầu nhìn Ân Chi Dao, phiền chán: "Mày định ở nhà tao bao lâu?"
Trước khi Ân Chi Dao lên tiếng, bố dượng Kiều Tích Thành đã nghiêm nghị nói: "Em gái muốn sống bao lâu cũng được, đây cũng là nhà của nó! Con bao nhiêu tuổi rồi còn tranh cao thấp với cô gái nhỏ, không có tiền đồ."
Ân Chi Dao mở miệng, nhỏ giọng nói: "Mấy tuổi rồi mà còn đái dầm."
“Tao không đái dầm!” Kiều Chính Dương đứng dậy chỉ vào Ân Chi Dao, lớn tiếng giải thích: “Đó không phải là đái dầm!"
Lời vừa nói ra, sắc mặt của Tô Văn Nhuế và Kiều Tích Thành đột nhiên thay đổi, thậm chí ngay cả tay của dì đang giặt ga trải giường cũng run lên.
Mật khẩu chương 5: tientuu
Kiều Chính Dương đứa nhỏ ngốc nghếch này không để ý đến biểu hiện khác thường của mọi người, kích động lên án Ân Chi Dao: "Đều là mày! Là mày làm tại tao, trong mơ tao cũng muốn giết chết mày!"
Kiều Tích Thành giận tím mặt, chợt đập bàn, quát vào mặt Kiều Chính Dương: "Con, đồ hạ lưu!"
Ân Chi Dao nghe thấy lượng thông tin khiến cho người sợ hãi trong câu nói này, đồng tình nhìn về phía Kiều Chính Dương
Hậu tri hậu giác*, da đầu Kiều Chính Dương tê dại, yếu ớt ngã xuống ghế.
*Hậu tri hậu giác: Sau khi xem xét kỹ càng mới phát hiện ra.
Cái chết xã hội*.
*Cái chết xã hội: “Cái chết xã hội” là một thuật ngữ thông dụng trên internet, ý chỉ bản thân bị bêu riếu trước mặt công chúng đến nỗi mất hết thể diện, chỉ mong có một cái lỗ xuất hiện chui xuống chết quách cho xong. Từ này xuất hiện lần đầu trong cuốn “Những ghi chú về tang lễ và chôn cất” của Thomas Lynch [Mỹ]. Trong cuốn sách có mô tả về các kiểu chết, “Những gì được đo bằng ống nghe và điện não đồ thì được gọi là “Cái chết cơ thể”; cái được xác định dựa trên hoạt động của những đầu dây thần kinh và các phân tử thì được gọi là “Cái chết chuyển hóa”; cuối cùng là những cái chết được người thân, bạn bè và hàng xóm biết đến, “Cái chết xã hội”.