Sở Mộ giãy mấy lần đều không thoát được, sức lực của Tần Trầm rất lớn, nắm thật chặt cổ tay cậu, gân xanh trên cánh tay hắn rõ ràng, sắc mặt hung ác nham hiểm.

Sở Mộ cau mày, ngước mắt liếc nhìn hắn.

Lúc này cậu mới phát giác có gì đó không đúng, theo ánh mắt Tần Trầm mà cúi đầu, nhìn xuống bụng mình…

Sở Mộ nhất thời không phản ứng kịp, nhanh chóng chớp mắt hai cái, nghĩ thầm Tần Trầm sao lại khó hiểu như vậy.

Nhìn chằm chằm bụng cậu làm gì?

Sau hai giây suy nghĩ, trong lòng Sở Mộ giật mình, hai vai nháy mắt cứng đờ, không dám động đậy. 

Xong đời.

Cái bớt!

Tần Trầm nuôi Sở Mộ rất tốt, dáng người Sở Mộ gầy, nhưng cũng không phải kiểu gầy như que củi, bụng cậu trắng trắng mềm mềm, sờ tới sờ lui cảm giác rất dễ chịu.

Khi trước tên biến thái này ngày nào cũng nhìn chằm chằm vết bớt xấu muốn chết trên bụng cậu, thường xuyên hôn rồi cắn, thích dữ lắm.

“Anh sao thế?” Sở Mộ hít sâu một hơi, giãy khỏi tay hắn với biên độ nhỏ: “Anh nắm tay tôi làm cái gì.”

Sắc mặt Tần Trầm tối tăm, ánh mắt khẩn thiết, giọng điệu khiến người sợ hãi: “Trên bụng cậu có phải có một vết bớt?”

“Không có nha.” Sở Mộ gấp đến mức đầu đầy mồ hôi, căng thẳng muốn chết, cậu cúi đầu trốn tránh ánh mắt hắn: “Chắc là anh nhìn nhầm, thật sự không có.”

Tần Trầm nhận ra hơi không khống chế được mình, hắn buông lỏng cổ tay Sở Mộ: “Vậy bây giờ cậu vén áo lên, cho tôi nhìn.”

?

Tần Trầm chẳng lẽ không cảm thấy bản thân hơi biến thái sao?

Cũng đúng.

Vốn dĩ hắn chính là đồ biến thái.

Một tay Sở Mộ che bụng mình, thở hổn hển, sợ hãi nói: “Đang êm đẹp… Sao anh muốn nhìn cái này.”

“Cậu không cần phải biết nhiều như vậy.” Tần Trầm đứng dậy nhìn chằm chằm cậu, đôi mắt hắn hẹp dài, đáy mắt âm u không thấy rõ cảm xúc.

“Vậy… Nếu tôi cho anh xem, nếu như không có.” Sở Mộ liếc nhìn quái vật khổng lồ đang bơi trong bể máu, lại ngước nhìn Tần Trầm: “Anh có thể bỏ qua cho tôi không.”

“Bây giờ cậu không có tư cách để cò kè mặc cả với tôi.” Tần Trầm lạnh lùng nhắc nhở cậu: “Sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn.”

Sở Mộ nắm chặt vạt áo, mạnh dạn nói: “Nếu không có, vậy… anh sẽ không ném tôi xuống?”

Tần Trầm: “Xem lúc đó thế nào.”

Sở Mộ hít sâu một hơi, dưới cái nhìn chăm chú của Tần Trầm, cậu nhấc vạt áo mình lên, lớp áo quần ướt đẫm dán sát vào bụng, phần eo trắng nõn như ẩn như hiện.

Sở Mộ hoặc là không làm, hoặc đã làm thì làm cho trót, bỏ bàn tay đang che rốn xuống.

Chỉ thấy bụng Sở Mộ sạch sẽ, da thịt trắng tuyết, bên cạnh rốn vốn dĩ không có cái bớt nào như Tần Trầm nói.

Lông mày Tần Trầm cau lại.

Không thể nào…

Vừa rồi hắn rõ ràng đã nhìn thấy.

Sở Mộ nâng vạt áo để Tần Trầm nhìn mười giây, sau đó nhanh chóng buông xuống, nhỏ giọng nói: “Tôi đã nói rồi, trên bụng tôi không có bớt gì hết, vừa nãy anh nhìn nhầm rồi.”

Cũng may khi nãy cậu phản ứng nhanh.

Dùng ý thức mua một miếng dán mô phỏng chân thật làn da trong cửa hàng hệ thống để dán lên bụng, nhưng chỉ cần dùng tay bóc là có thể gỡ xuống.

Cậu thừa nhận mình đã cược.

Nhưng cậu cược thắng.

May là Tần Trầm mắc bệnh sạch sẽ đối với người xa lạ, chắc chắn sẽ không dễ dàng chạm vào bụng người khác. 

Tần Trầm không đáp lại Sở Mộ mà là nhìn chăm chú ánh mắt trốn tránh của cậu, trầm mặc hồi lâu. 

Sở Mộ siết chặt quần áo, vội vã cuống cuồng núp ở bên cạnh. 

“Đó là cái gì?” Tần Trầm đột nhiên mở miệng, nhìn về phía bọc rong biển nằm cạnh mép bể. 

Lúc này Sở Mộ mới dám bước lên, nhanh chóng nhặt bảo bối đang tràn ngập nguy hiểm của mình về.

“Cái này là tôi nhặt được trên biển.” Dưới cái nhìn của Tần Trầm, Sở Mộ đành phải mở bọc rong biển được bện chặt chẽ ra, cho Tần Trầm xem những viên đá quý hiếm đầy màu sắc bên trong. 

Sở Mộ siết chặt bọc rong biển, cầu nguyện Tần Trầm sẽ không lấy bảo bối của cậu đi, nhưng giây tiếp theo, Tần Trầm cướp sạch luôn cả đá quý lẫn rong biển.

Tần Trầm nhìn kỹ những viên đá trong tay, đặt ở chỗ sáng mà quan sát tỉ mỉ, ánh mắt hắn dần dần trở nên dịu dàng, môi mỏng cong nhẹ lên.

Chỉ cần nhìn thôi, hắn đã nhận ra đây là đồ của Sở Mộ.

Sở Mộ từ trước đến nay đều rất thích đồ vật sáng long lanh, nhất là đá quý có màu sắc rực rỡ, cậu sẽ vụng trộm giấu đi chỗ đá quý coi như bảo bối kia, cực kỳ đáng yêu.

Tần Trầm cũng thường xuyên bỏ mấy viên đá quý và kim cương vào trong căn cứ bí mật cất giấu bảo vật của Sở Mộ, Sở Mộ thấy mình tích luỹ càng ngày càng nhiều đá quý thì sẽ càng vui vẻ.

Mà cái này đã trở thành khuyết điểm trí mạng nhất của cậu.

Nhân ngư tham lam đá quý kiểu gì cũng sẽ quay lại tìm bảo bối của mình.

Tần Trầm hiểu rất rõ Sở Mộ. 

Sở Mộ chắc chắn sẽ quay lại tìm đá quý mà bản thân đã làm mất. 

Tần Trầm tịch thu hết những viên đá quý kia, Sở Mộ nhìn hành động của hắn, lòng lạnh đi một nửa.

Nói lấy là lấy luôn à…

“Cậu mới nói cái gì?” Hiển nhiên Tần Trầm đã bình tĩnh lại, nhưng vẫn mang ánh mắt dò xét mà nhìn cậu: “Lặp lại lần nữa.”

Nhìn động tác và biểu cảm của người trước mặt, Tần Trầm phảng phất thấy được bóng dáng Sở Mộ.

Cái thứ cảm giác này rất rõ ràng, mặc dù bề ngoài cậu ta không có bất cứ chỗ nào tương tự với Sở Mộ.

Hai du khách trong phòng đã được thả ra từ lâu, chỉ còn hai người Sở Mộ cùng Tần Trầm ngồi ở bàn điều khiển. 

Sở Mộ nắm lấy tay vịn trong suốt đứng dậy, bắp chân không khống chế được mà run rẩy: “Tôi vừa nói, tối hôm qua tôi lờ mờ trông thấy một con cá lớn ở đáy biển, bơi về phía lưu vực biển sâu.”

Tần Trầm vẫn trầm mặc như trước, hắn nhìn gương mặt Sở Mộ, giọt mồ hôi to như hạt đậu theo khuôn mặt cậu chậm rãi chảy xuống cổ, chảy qua xương quai xanh tinh xảo, cuối cùng chảy vào trong cổ áo.

Sở Mộ chảy rất nhiều mồ hôi, toàn thân ướt đẫm, vành tai nhỏ hồng hồng. 

Tần Trầm cảm thấy người trước mắt ngoại trừ mặt không giống Sở Mộ, thì những cái khác đều cực kỳ giống. 

Lý trí Tần Trầm nói rằng có lẽ hắn chỉ là thương nhớ thành bệnh, thế nhưng kiểu trực giác này rất cố chấp, cho dù nghi ngờ vô căn cứ bị phủ nhận mấy lần, hắn vẫn không cách nào thôi cái nghi hoặc vô căn cứ này.

Tần Trầm thu hồi ánh mắt, không để lại bất cứ lời nào, bước xuống bậc thang, rời đi bể nước. 

Sở Mộ nhìn bóng lưng Tần Trầm, lập tức thở phào nhẹ nhõm. 

……

Sở Mộ được sắp xếp ở tại phòng công nhân viên trên tầng hai ký túc xá con tàu, khi cậu được đội trưởng đội cứu hộ phát cho thẻ nhân viên, Sở Mộ còn hơi sửng sốt.

Hai tay Sở Mộ cầm thẻ nhân viên, cúi đầu suy nghĩ.

Cái này để làm gì?

Được cứu là phải bị coi như trai tráng làm lao động chân tay để báo đáp sao?

Lý lẽ này ở đâu ra vậy chứ.

Đội trưởng đội cứu hộ là một ông chú trung niên, tính cách thẳng thắn, nhiệt tình, ổng nhìn Sở Mộ như một thằng ngốc ngớ ngẩn, nói: “Nhìn cái gì, cậu chưa đi làm bao giờ à.”

“?” Sở Mộ ngơ ngác hỏi: “Tôi làm ở đây?”

Đội trưởng đội cứu hộ chặc lưỡi: “Cậu không phải nhân viên cứu hộ của chi nhánh công ty chúng ta sao? Ông chủ chúng ta phá lệ thăng chức cho cậu, sau này cậu làm luôn trên tàu này, cơ hội tốt như thế cậu cũng không biết nắm bắt cho tốt.”

“A?” Sở Mộ dùng ý thức ấn mở thẻ căn cước tạm thời.

【Thân phận người chơi】

【Danh tính: Trần Tiểu Mộ】

【Nghề nghiệp: Nhân viên cứu hộ】

【Thuộc công ty: Công ty CM Hải Thượng - chi nhánh C】

Cậu lại nhìn công ty mẹ mà công ty con trực thuộc —— Tập đoàn CM Hải Thượng.

A??

Gì mà tìm thân phận mới cho cậu, cậu đây chẳng khác nào đã trực tiếp thâm nhập vào hang địch. 

Hệ thống sao mi lại như vậy!

【Ký chủ, 121 cũng không có cách nào, bởi vì nhiệm vụ được kích hoạt ngay trên con tàu khổng lồ này.】

“Làm tốt lắm.” Đội trưởng đội cứu hộ vỗ vỗ vai Sở Mộ: “Đêm nay cậu sẽ phụ trách trực trên tầng cao nhất từ 1h-3h.”

“Được.” Sở Mộ đành phải gật đầu.

……

Đêm khuya, Sở Mộ bị đồng hồ báo thức đánh thức.

Cậu mơ mơ màng màng ngồi dậy, đã đến phiên cậu trực ca đêm.

Cậu cầm đèn pin cùng thiết bị an toàn, đi tới phòng trực ở nơi hẻo lánh trên tầng cao nhất của con tàu khổng lồ, không gian phòng trực chật chội nhỏ hẹp, cách phòng tổng thống một hành lang, nên cơ bản là không nghe được âm thanh gì.

Sở Mộ lần đầu tiên đến phòng trực, cậu ngồi vào chỗ của mình, trước mặt là một màn hình giám sát to lớn.

Trong đêm rất yên tĩnh. 

Sở Mộ ngồi không chẳng có chuyện gì làm, nhìn cái ghế bên trái một chút rồi sờ microphone bên phải, không tới nửa giờ, cậu đã có chút mệt rã rời.

Mí mắt Sở Mộ cụp xuống, trước khi mắt nhắm lại thì kịp ngồi thẳng, vỗ vỗ mặt mình.

Không được ngủ không được ngủ!

Phải nghiêm túc làm việc.

……

Sở Mộ ngủ ngã trái ngã phải, tay chống đỡ không được mặt, đột nhiên cậu nghiêng sang phải, Sở Mộ trong nháy mắt tỉnh lại trước lúc ngã sấp xuống, ngồi thẳng người.

2:09.

Tiêu.

Cậu ngủ gần một giờ, quên luôn việc tuần tra.

Địa điểm Sở Mộ tuần tra là rào chắn bên ngoài trên tầng cao nhất của con tàu khổng lồ và xung quanh hành lang, chủ yếu kiểm tra quanh mình có cái gì khác thường hay không. 

Cậu cầm đen pin bước nhanh ra bên ngoài khoang thuyền, khi đi vào hành lang, ánh sáng trên hành lang không hiểu sao càng ngày càng mờ, không khí cũng trở nên lạnh lẽo.

Sở Mộ không khỏi đi chậm lại, cậu rất sợ bóng tối.

Ánh sáng đèn pin chiếu vào hành lang tối đen, cũng may phía trước không có gì cả, Sở Mộ cẩn thận đi lên.

Lúc cậu rẽ ở chỗ ngoặt hành lang, đột nhiên nghe thấy tiếng sột soạt, bước chân Sở Mộ dừng lại.

“Rầm!”

Cậu giật mình, nhìn sang hướng phát ra âm thanh, cậu nương theo ánh sáng đèn pin cầm tay, chỉ thấy cửa sổ cuối cùng trên hành lang tối đen bỗng nhiên bị đẩy ra.

Một con quái vật mọc đầy mụn mủ đau nhức bò lên bệ cửa sổ, quái vật giống như một loài cá lai nào đó, nhưng lại có cái mặt cực giống với loài người.

Trên thân quái vật tản ra mùi tanh hư thối khiến người ta buồn nôn, toàn thân nó là máu, đầu có một lỗ máu rất lớn, bên trong lỗ là máu thịt be bét, giòi bọ lúc nha lúc nhúc ngọ nguậy trong đống thịt nhão, nó chậm rãi há ra cái miệng máu, miệng đầy răng cưa, giống như đang cười thâm hiểm với Sở Mộ…

【Nhiệm vụ chính kích hoạt 30.1%】

【Nhiệm vụ tạm thời: Sống sót trong 3 phút.】

【Ký chủ.】

【Chạy mau!】

Sở Mộ không hề nghĩ ngợi lập tức xoay người chạy nhanh về phía hành lang, tứ chi quái vật vặn vẹo một cách quái dị nhưng nó bò rất nhanh, nghẹn ngào ré lên, hung hãn đuổi theo Sở Mộ. 

Sở Mộ dùng hết sức lực, cậu chạy rớt một chiếc giày, cũng mặc kệ phương hướng thế nào, lần lượt đâm sầm vào từng căn từng căn phòng cho đến khi va vào một căn phòng đang hé cửa. 

Cậu dùng lực quá mạnh, khống chế không được trọng tâm cơ thể nên cả người ngã vào trong căn phòng tối đen này.

Sở Mộ quay đầu nhìn ra ngoài cửa, cái tay xanh lè xấu xí của quái vật chỉ hơi chạm vào cánh cửa đã nhanh chóng rụt lại, biến mất trong bóng đêm. 

Sở Mộ thở phào nhẹ nhõm. 

Cậu mệt mỏi thở dốc, sau hồi lâu mới định đứng lên, vừa nghĩ rằng mình đã an toàn thì lại mơ hồ phát hiện trong phòng này càng có gì đó không ổn hơn…

Cậu ngước mắt, nhìn một vòng quanh mình, tim đập lỡ một nhịp.

Bên trong căn phòng chứa đầy con rối hình người, bọn chúng được làm rất tỉ mỉ, ngũ quan lập thể, gương mặt đều giống nhau như đúc, phảng phất có một đám con trai đang ngồi trước mặt cậu.

Và… Tất cả đều là mặt của cậu!

Con rối được bày ra một cách quái dị, giống như giây sau đó sẽ mở miệng nói chuyện.

Sở Mộ tựa hồ thấy một phòng toàn là mình.

Sở Mộ sợ ngây người, cậu nhìn quanh một vòng, đây là lần đầu tiên cậu trực tiếp trông thấy những con rối có khuôn mặt giống bản thân y như đúc. 

Tần Trầm điên thật rồi, điên thật rồi.

Cậu sợ hãi liên tục lùi về sau, hơi lảo đảo ngã ngồi trên mặt đất.

Đột nhiên.

Đèn trong phòng bật lên, ánh sáng sáng rực lập tức chiếu sáng nhóm con rối tinh xảo, khiến cho mỗi sợi lông mi đều hiện ra rõ ràng. 

Sở Mộ càng nhìn càng sợ, bả vai không nhịn được mà phát run. 

“Sao cậu lại sợ như thế?”

Tần Trầm đứng ở cửa, ung dung đi vào, đứng phía sau Sở Mộ.

Hắn quay lưng về phía bóng tối, ngước mắt nhìn nhóm con rối, ánh mắt cố chấp lại thành kính, giọng trầm thấp nói: “Đây là nhân ngư của tôi, đẹp không?”

Giọng Tần Trầm dịu dàng, khiến Sở Mộ nghe được mà đổ mồ hôi lạnh. 

Câu nói của hắn dường như gợi lên điều gì đó, không hiểu sao Sở Mộ nhớ tới khi trước, Tần Trầm cũng dùng giọng điệu dịu dàng như vậy cố chấp chiếm hữu cậu.

Hắn cọ xát vành tai cậu, nhỏ giọng thì thầm.

“Mộ Mộ của anh thật là đẹp, là nhân ngư đẹp nhất biển khơi.”

“Anh muốn mua hết biển, thế này thì Mộ Mộ vĩnh viễn là của anh.”

Tần Trầm nhốt cậu trong chiếc lồng vàng khảm đầy đá quý, vô số lần nói với cậu tình yêu vô bờ bến của mình

“Sao bé cưng lại đáng yêu như thế… Anh hôn hôn.”

……

“Sao cậu không nói lời nào?”

Giọng Tần Trầm đánh gãy dòng hồi ức của Sở Mộ.

Sở Mộ ngồi dưới đất nhanh chóng lấy lại tinh thần.

Tần Trầm đứng bên cạnh Sở Mộ, tiếng hắn trầm thấp, giọng điệu nghe rất vui vẻ nhưng lại giống như đang chất vấn cậu: “Chẳng lẽ nhân ngư của tôi không đẹp sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play