Tần Trầm mặc quần áo màu đen, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn. Bóng nước loang lổ hắt lên tường phòng, ánh sáng bóng tối đan xen, khiến người ta ngột ngạt mà lo sợ.
Sở Mộ cúi đầu, thoát khỏi hồi ức, cậu ngẩng đầu liếc nhìn Tần Trầm ở đối diện, lại vô thức nắm chặt vạt áo, hai tay trắng nõn tinh tế, lòng bàn tay rịn ra lớp mồ hôi mỏng.
Tần Trầm hơi híp mắt, im lặng nhìn chằm chằm Sở Mộ, mặc dù dáng dấp người trước mắt so với Sở Mộ không có gì tương tự, nhưng biểu cảm lo lắng sợ hãi kia lại rất giống cậu.
Rất giống…
Thậm chí Tần Trầm còn bắt đầu hoài nghi chính mình có phải nhớ nhung thành bệnh, từ đó sinh ra nghi ngờ vô căn cứ.
“Vấn đề của tôi rất đơn giản, mọi người trả lời thành thật là được.” Tần Trầm đánh giá ba người trước mặt, buông ly rượu chân cao xuống, nói: “Vào tối hôm qua, mấy người thấy được gì trên mặt biển?”
Hệ thống Sonar truy tìm nhân ngư biến mất ngay tại vùng biển này, cho thấy nhân ngư từng xuất hiện trong trận sóng thần tối qua, ba người này bởi vì gặp sóng thần nên rơi xuống biển, cũng có thể là nhân chứng đã nhìn thấy nhân ngư.
Trong đó có một du khách mặc áo lam run rẩy, không hiểu ý tứ của Tần Trầm, hỏi: “Cái… cái gì?”
Du khách mặc áo vàng suy nghĩ thật lâu, hắn ấp úng một hồi mới cố gắng nhớ lại: “Thấy được… Thấy được sóng thần nhấn chìm nhiều thuyền, cuốn trôi nhiều boong tàu, rất nhiều thi thể sinh vật biến dị nổi lên mặt biển…”
Tần Trầm trực tiếp cắt ngang anh ta, không kiên nhẫn nói: “Anh suy nghĩ lại chút.”
Du khách áo vàng toát một thân mồ hôi lạnh, còn nói: “Đúng, tôi nhớ lúc sóng thần xuất hiện, mặt trời vừa hay nhô lên mặt biển, rất đẹp…”
Tần Trầm chậc một tiếng, hắn cau lông mày lại, liếc mắt ra hiệu cho vệ sĩ phía sau.
Vệ sĩ lập tức hiểu ý, trực tiếp nhấc du khách áo vàng lên, treo lên bệ cho ăn bên trên bể nước, móc câu làm bằng sắt móc lấy phía sau cổ áo của du khách, chậm rãi hạ xuống bể nơi đang nuôi cá mập trắng.
Khi móc sắt treo du khách áo vàng từ từ hạ xuống, thu hút đám cá mập trắng ở trong nước, chúng tụ tập một chỗ, nhìn chằm chằm đồ ăn trên bể.
Lúc móc sắt hạ xuống một độ cao nhất định, một con cá mập trắng khổng lồ nhảy lên khỏi mặt nước trước tiên, há cái miệng đẫm máu về phía du khách áo vàng.
“Bành!!”
Tiếng va đập cùng tiếng cắn của cá mập trắng truyền đến từ mặt nước, gợn sóng nổi lên từng đợt.
“A!! A a a a a! A a a a cứu mạng!”
Du khách áo vàng kêu thảm thiết, đạp rớt một chiếc giày, gã bị doạ đến mức hai chân đạp tứ tung, được móc sắt kéo lên một giây trước khi bị cá mập trắng khổng lồ cắn đứt nửa người dưới.
Du khách áo vàng khóc nói: “Tôi chỉ có thể nhớ những điều này, thật! Cầu xin anh thả tôi ra, cái gì nói được tôi đều nói rồi hu hu…”
Tần Trầm nhìn về phía hai người còn lại: “Mấy người thì sao? Có gì muốn nói không?”
Lúc vệ sĩ đặt tay lên bả vai du khách áo lam, gã đột nhiên ngẩng đầu, bờ môi trắng bệch, nói: “Tôi, tôi nhớ ra rồi!”
“Nói.”
“Tôi nhớ vào tối qua, khi tôi chìm xuống đáy biển, nhìn thấy đáy biển đột nhiên loé lên tia sáng chói mắt, sau đó… sau đó tôi thấy một con cá lớn bơi ra khỏi vòng xoáy biển.”
Tần Trầm nheo mắt lại, đáy mắt đều là lo lắng, tiến lên truy hỏi: “Anh xác định là một con cá? Không phải sinh vật khác?”
“Cũng, cũng có thể không phải cá, lúc ấy… lúc ấy trong biển chói mắt quá, tôi không cách nào thấy rõ.” Du khách áo lam bị hắn nhìn cho mất hết hồn vía, gã nín thở: “Nhưng tôi dám cam đoan, tôi chắc chắn không nhìn lầm.”
Tần Trầm rũ mắt, ánh mắt cố chấp hiện lên một tia hưng phấn, hắn bật cười, tiếng cười trầm thấp.
Thật sự xuất hiện.
Ít nhất hắn biết Sở Mộ đã trở về.
Như vậy là đủ rồi.
Tần Trầm như là nghĩ đến cái gì, đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Sở Mộ.
Sở Mộ vô thức ngồi thẳng lưng, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
Tần Trầm đi tới chỗ cậu, nhìn gần hơn, hỏi: “Còn cậu, không có gì muốn nói sao?”
“Không có, không có, khi tôi rơi xuống biển thì đụng phải boong tàu, không thấy gì cả.” Đầu Sở Mộ lắc giống cái trống bỏi, giọng cậu mềm mềm, tựa như bông gòn mềm mại và ấm áp.
Âm thanh máy móc của 121 vang lên bên tai cậu: 【Đúng vậy, chính là như vậy đó ký chủ, ổn định.】
Tần Trầm bước đi thong dong, không nhanh không chậm ngồi ghế salon bên cạnh Sở Mộ, hắn xắn ống tay áo sơ mi lên, cánh tay rắn chắc, gân xanh trên tay rõ ràng.
Bàn tay Tần Trầm lớn hơn so với bàn tay đàn ông bình thường, ngón tay cũng thon dài hơn, nó đã từng nắm lấy vòng eo thon gọn của Sở Mộ một cách dễ dàng.
Đây là đánh giá khách quan của Tần Trầm đối với tay mình khi sa vào ham muốn tình yêu.
Bàn tay Tần Trầm cực kỳ đẹp, hắn sinh ra ở gia đình giàu có, từ nhỏ đã được giáo dục theo phong cách quý tộc, ngón tay hắn tựa như một tác phẩm nghệ thuật được chạm khắc tỉ mỉ, khớp xương rõ ràng, mịn màng sạch sẽ.
Nếu chỉ xem bề ngoài của hắn, thật khó tưởng tượng Tần Trầm lại là kẻ đáng sợ như thế.
“Thật sao.” Mặt Tần Trầm không có biểu tình gì, hắn cúi đầu tiện tay châm một điếu xì gà, khói trắng chậm rãi lượn lờ bên người Sở Mộ.
Sở Mộ như gặp phải địch mạnh.
Sự can đảm vừa được xây nên đã lập tức vỡ tan.
Tần Trầm rất hiểu Sở Mộ, hết thảy thói quen sinh hoạt của cậu hắn đều biết rõ mười mươi, bởi vậy dựa trên cơ sở này, Tần Trầm sẽ dùng nhiều cách khác nhau để giày vò cậu.
Tần Trầm phát hiện Sở Mộ có một thói quen vô cùng đáng yêu.
Sở Mộ ngửi thấy mùi khói, sẽ không ngừng run rẩy ôm lấy gối mà nhảy mũi, không phải dị ứng, chỉ là thói quen tự nhiên sinh ra.
Khuôn mặt nhỏ vùi vào gối, lúc nhảy mũi giọng cũng rất nhỏ nghe cứ như tiếng mèo kêu. Tần Trầm cảm thấy cậu hệt như mèo con đang co ro, cực kỳ đáng thương, nhưng càng khiến cho người ta muốn bắt nạt.
Thế nên mỗi lần Tần Trầm tựa vào đầu giường lúc nửa đêm, thỉnh thoảng hắn sẽ hút một điếu thuốc sau khi làm tình, coi cái này như một trò chơi.
Quy tắc trò chơi rất đơn giản, trước khi Tần Trầm hút xong điếu thuốc.
Thì Sở Mộ phải cố gắng để đồ vật bên trong không tràn ra.
Mà người làm chủ trò chơi từ đầu đến cuối đều là Tần Tầm, tới cuối cùng Tần Trầm sẽ cố ý hút thật chậm, để Sở Mộ nhìn mình phun ra từng làn khói.
Thưởng phạt của trò chơi cũng vô cùng đơn giản.
Nếu Tần Trầm thua, vậy hắn sẽ hôn Sở Mộ một cái, rồi mới ôm cậu ngủ ngon lành đến sáng sớm ngày mai.
Nhưng nếu Sở Mộ thua, thì bọn họ lại tiếp tục.
Điên cuồng đến sáng sớm.
Hơn nữa khi đó Sở Mộ còn ngốc hơn bây giờ, vốn dĩ là không vượt qua được cái bẫy phức tạp và quanh co của Tần Trầm, sau nhiều lần chơi trò này, hầu hết cậu đều thua.
(Đoạn in nghiêng này là phần cũ, sau khi tác giả cập nhật lại thì đã xoá đi phần này, nhưng tui thấy hỏny nên vẫn đưa vào).
Hiện tại Sở Mộ rất muốn hắt xì, cậu tranh thủ thời gian nín thở, dùng tâm trí ấn mở phần phụ trợ, vội vàng dùng 8888 tiền vàng mua thẻ che mùi trên thanh công cụ, thời gian tác dụng là 30 phút.
Sở Mộ nhanh chóng bấm sử dụng, lúc này mới không ngửi thấy mùi khói tràn ngập trong không khí.
Cậu thở từng hơi từng hơi, quay đầu liếc nhìn Tần Trầm, sau đó nhìn thẳng phía trước rồi há miệng, ở trước mặt Tần Trầm hít một hơi dài khói thuốc.
Thật không có tố chất.
Không biết khói thuốc cũng rất có hại cho cá sao?
Sở · gương mẫu · có tố chất · Mộ tỏ ra khinh thường đối với hành vi thiếu ý thức của Tần Trầm.
Tần Trầm thấy Sở Mộ không phản ứng chút nào, ánh mắt hắn tối sầm, tựa hồ không hứng thú lắm, hắn vứt điếu thuốc vào gạt tàn trong suốt.
Giọng Tần Trầm lạnh lùng, cúi đầu nói: “Cậu cẩn thận suy nghĩ lại một chút.”
Sau đó, mấy tên vệ sĩ áo đen cao lớn đứng phía sau Sở Mộ, bóng đen dày đặc bao trùm lấy lưng cậu.
Trong lòng Sở Mộ run lên, cậu quay đầu nhìn đám người ở đằng sau, nuốt nước miếng, gấp gáp nói: “Tôi chỉ là một nhân viên cứu hộ bình thường, làm việc tại chi nhánh công ty CM Hải Thượng, hôm qua gặp sóng thần nên bị rơi khỏi thuyền công ty, thật sự tôi không nhìn thấy gì cả, thật mà.”
“Đi theo tôi.” Tần Trầm đứng dậy, đi đến cái bàn cao trước bể nước trong suốt.
Dưới sự “giám sát” của vệ sĩ, Sở Mộ cũng đi theo Tần Trầm đến bàn điều khiển.
Tần Trần đứng bên cạnh cửa vào bể nước, phía dưới là bể cá đẫm máu, cá mập trắng chậm rãi bơi, xé rách gặm ăn các phần thi thể còn thừa.
Tần Trầm nhìn thú cưng của mình trong nước, thong thả nói với Sở Mộ kế bên: “Lực cắn của cá mập trắng trưởng thành là 1800kg, thể trạng như cậu, nếu như bị ném xuống, chỉ mất trung bình 6 giây để bọn chúng cắn chết cậu.”
Tần Trầm nhún vai, giọng nói giàu từ tính, nói: “Nếu cậu không có gì muốn nói, vậy thì được rồi…”
Sở Mộ nhìn quái vật khổng lồ dưới nước, bị doạ cho nhũn chân, cậu ôm lan can trong suốt, ngồi xổm bên cạnh Tần Trầm: “Chờ, chờ một chút!”
Tần Trầm nhìn Sở Mộ sợ hãi mà co rụt lại, cười khẽ một tiếng.
“Tôi nói, tôi nói! Đừng ném tôi xuống!” Sở Mộ nhắm chặt hai mắt, cậu nói: “Tôi đột nhiên nhớ ra một chuyện.”
“Ừ?” Tần Trầm cũng ngồi xổm bên cạnh Sở Mộ: “Cậu nói xem.”
Tay Sở Mộ run run xốc vạt áo mình lên, lấy ra bọc rong biển đã giấu ở trong, quần áo cậu ướt đẫm, lớp quần áo trong cùng dán vào da thịt.
Bụng cậu trông mềm mại trắng nõn, có thể thấp thoáng nhìn thấy bên cạnh rốn là một dấu vết màu đỏ.
Sở Mộ lưu luyến không rời giao ra bọc rong biển, nhanh chóng buông áo xuống, nói dối: “Tôi nhặt được cái này trên biển, mơ hồ nhìn thấy một con cá lớn, hình như bơi về phía lưu vực biển sâu…”
Tần Trầm bỗng nhiên ngước mắt, hung hăng nắm lấy cổ tay cậu.
Tần Trầm nhớ kỹ bên cạnh rốn Sở Mộ có một cái bớt màu đỏ rất đặc biệt, màu sắc đỏ thắm, như cánh hoa điểm xuyết trên da thịt tuyết trắng.
Lúc ấy Sở Mộ còn cảm thấy vết bớt này thật xấu xí, nhưng Tần Trầm lại vô cùng yêu thích.
Tần Trầm thường xuyên nằm trên cái bụng mềm mại của Sở Mộ, cắn nhẹ rồi liếm hôn vết bớt đỏ thắm kia.
Hoặc trong đêm yên tĩnh, hắn nhìn chằm chằm cái bớt xinh đẹp này một lần lại một lần vuốt ve nó, lẩm bẩm nói: “Thật đáng yêu.”
Hắn sẽ không nhớ sai.
Sở Mộ giật mình, bọc rong biển trong tay rơi xuống mặt đất.
Sở Mộ chỉ lo cho bảo bối mà mình giấu trong bọc rong biển, cậu nhìn chằm chằm đồ vật trên đất, giãy khỏi tay Tần Trầm muốn đi nhặt, hoàn toàn không ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc.
Sở Mộ ngẩng đầu ngơ ngác nhìn hắn một cái, rồi liếc mắt nhìn bọc rong biển đang chênh vênh bên mép bể.
Lòng cậu rất lo lắng, không chắc chắn lắm hỏi: “Thế… thế nào?”
Mau buông tay.
Đá quý của cậu sắp rơi rồi!