Tháng 6 Ở Hồ Ước Nguyện

Chương 4: Khai Trương Forsyti Và Lời Cầu Nguyện Hồ Linh Cửu


2 tháng


Một ngày sẽ có nhiệt độ và luồng gió khác nhau có ngày sẽ nắng gắt nhưng có ngày lại là nắng dịu, mưa cũng vậy rất mát nhưng nếu quá lớn cũng chỉ có thể núp trong căn nhà. Hôm nay là ngày mà Forsyti khai trương là ngày đàn chim hải âu tung bay đáp xuống biển săn mồi,   tiếng chim mặt đất cũng không ngừng hót lên  văng vẳng. Hi Nhiễm có chiếc xe máy vừa vặn chiều cao của cô, cô từ nhà đi đến quán cũng không mất quá nhiều thời gian. Con đường cô đi qua ven biển thành phố Phức Tử, mùi hương của biển phất phới cùng gió vào mỗi buổi sáng luôn khiến cho chúng ta có một cảm giác không thể nào quên nếu lần đầu đến đây. Mặn của biển ấm áp nắng đã tạo nên vẻ đẹp riêng biệt cho thành phố. Ngoài bãi cát tinh được những con người thưởng thức thì ở trong trung tâm thành phố lại là một thế giới riêng hoàn toàn khác.

Trung tâm thành phố trù phú hào nhoáng thì ở ven biển là nơi những bộ phim tình cảm lãng mạn của những đôi trai gái, có khi chúng ta sẽ bắt gặp được khoảnh khắc trăm năm, bông hoa hồng đêm tối được đặt tại bãi biển vào buổi tối những ánh đèn lập lòe cho

đôi trai tài gái sắc thể hiện, nơi tụ tập đông đúc người dân,  không hề  kém cạnh gì với trung tâm thành phố

. Những cô nàng với cơ thể bốc lửa, trên vai là những sợi tóc mềm mại như tơ  đang được gió vuốt ve tại cho những cô gái thêm phần sức hút. Những tiếng vui đùa dưới biển, chơi những trò mạo hiểm lướt sóng. Quả là một thành phố thú vị hơn bao giờ hết.

Ở Trúc Cổ , cô chưa từng thấy được biển trong như thế nào vì Trúc Cổ là thành phố đầy những cây trúc là đặc trưng xen đó là gió lạnh quanh năm,sương mù dày tạo thêm phần u ám. Thật ra đây là phần miêu tả vào ban đêm, chỉ khi vừa tờ mờ sáng, không khí trời ấm áp vừa đôi chút lạnh lạnh. Khi đến mùa Xuân, Trúc Cổ càng trở nên ấm áp lạ thường những nhà hàng với kiến trúc cổ kín được xây dưới sông, muốn đi đến đấy cần ngồi thuyền để chèo đi khoảnh khắc ấy bạn có thể tận hưởng những nét đẹp mà thành phố đang hiện ra trước mắt như những nàng tiên giáng trần xuống múa may với đám mây mờ mờ ảo. Mùa Đông, tuyết dày hơn những ngày khác khiến cho phương tiện xe máy đi cũng rất khó khăn nên có những buổi học sẽ được học trên máy laptop để tránh cho những học sinh vướng phải những nguy hiểm, đủ rất chán khi không gặp được bạn bè nhưng mỗi khi học laptop tôi và bạn bè điều dùng một con máy khác để chơi game lén lút quả thật có cảm giác lén lút thì con người   kích thích  vì sẽ không ai biết được mình làm gì.

Những con đường đâu cũng là bao phủ bởi tuyết dày đặc nên trẻ con thích thú lấy tuyết để chơi, xây lâu đài tuyết, làm người tuyết. Kể đến đây thôi, tôi phải tập trung lái xe để cho bản thân mình an toàn, khi lái xe tôi luôn có những suy nghĩ trong đầu mình dù đôi mắt tôi tay của tôi luôn hướng về phía trước cũng tay lái nhưng nếu cứ vậy thì tôi sẽ té thôi rất là nguy hiểm.

Chạy một lúc cũng đã đến quán khi nào không hay, đậu xe rồi mà não tôi lúc nào cũng bắt tôi hoạt động như chạy dedline

Hi Nhiễm mở cửa quán, một giọng nói thân thuộc kỳ lạ, cô nghe thấy với chất giọng một người đàn ông đang gọi một ai đó, cảm giác lạ của Hi Nhiễm đang phát tán bên ngoài. Cô xoay người theo hướng giọng nói phát ra.

“Hi Nhiễm, đến rồi sao” .

Là Tử Dương đang gọi cô, chỉ  tờ mờ  4 giờ sáng thôi mà anh có mặt  đến sớm như vậy, tôi cứ nghĩ người sẽ đến sớm là mình chứ, quả thật không nên tự tin như vậy, tôi mỉm cười với anh chào anh vớt giọng nói nhẹ nhàng vốn có của mình nếu là ở thành phố cũ tôi sẽ không có như thế, quả là từ khi chúng ta chạm mắt nhau tôi luôn có cảm xúc gì đó khó tả với anh một thứ không thể nói cũng không thể biết nó là gì?

Thấy được Tử Dương đến sớm hơn  cô, cô chạy lại hỏi han anh: “ Anh Tử Dương, anh đúng là chăm chỉ, anh thường xuyên đến sớm như vậy sao?”.

Anh ấy có vẻ vẫn chưa nghe kịp lời nói của tôi, tôi nói lại thêm một lần nữa nhưng sao trên nét mặt anh có gì đó đang nhăn nhó như chẳng muốn hiểu một ai đó. Anh đáp lại: “ Em nói gì vậy Hi Nhiễm? Hôm qua anh đã nhắn tin với em rằng 4 giờ sáng ngày mai  anh sẽ có mặt cơ mà” .

“Em còn xem và nhắn cho anh tin nhắn kỳ lạ đây này”.

Tôi đơ người tại chỗ khi xem bằng chứng anh đưa ra, trong đầu tôi không nhớ gì về tối qua cả nhìn dòng thời gian được gửi đến tôi chợt nhớ ra gì đó một hình ảnh ảo đang dần hiện trong tâm trí tôi một cách thập thò không dám đối diện. Sau khi bắt được hình ảnh đang trốn chạy khỏi não thì tôi đã có thể nhớ lại được. Quả đúng là hôm qua cô có cầm điện thoại nhắn tin nhưng đó là nhắn cho nhóm bạn của cô. Cô nhớ mình đã ngủ quên khi đang bấm điện thoại.

Cô có thói quen ngủ quơ tay quơ lại chỗ khác nếu khó ngủ say vì điều này đã khiến cô  bấm nhầm vào cuộc trò chuyện Tử Dương  sao?

Cô vò đầu trong đống suy nghĩ hỗn loạn thì bị một cú cóc đầu trời giáng của Tử Dương khiến tôi bừng tỉnh, cô ôm trán vào lòng bàn tay. Cú đấy rất đau nhưng nó làm cô tỉnh táo để trả lời lại Tử Dương: “Có lẽ hôm qua em ngủ quên nên ấn nhầm…”

Tử Dương  thở dài bất lực  với cô bé này, anh kéo cô đi lại quán Forsyti, anh đi đến lấy  tập dề cho mình và Hi Nhiễm. Anh đeo rất thành thục như chẳng phải lần đầu, Tử Dương bắt đầu xuống bếp thì nhìn về Hi Nhiễm vẫn đang vụng về trước cái tập dề.

Tử Dương thờ dài buông con dao xuống đi đến chỗ cô âm thầm buộc giúp cô phần dây  phía sau lưng: “Anh không nghĩ chỉ với mình em  sao  có thể mở quán Cafe  đấy”.

Cô nghe những lời anh nói có gì đó một chút tự ti, có chút nhụt chí khi anh nói. Cô quay người lại đối diện ánh mắt lạnh lẽo của anh, đôi mắt đó không phải là đôi mắt cô đã thấy khi đến đây nhưng trong đôi mắt ấy cô lại ảo tưởng suy ra một tí ấm áp cô lấy nó làm động lực để có thể trực tiếp đáp trả lại anh.

“Em có hơi vụng về, chậm chạp nhưng khi trong bếp em sẽ không để chúng làm ảnh hưởng đến  mình”.

Tôi cố gắng tập trung vào phần việc của mình khi anh nghe thấy tôi nói vậy cũng liền xắn tay áo phụ giúp.

Trong không khí yên tĩnh anh ấy lại cất tiếng nói của mình trong giây phút đó tôi có chút giật mình nhưng cũng bình tĩnh lại vừa nghe anh ấy nói vừa làm việc.

“Được rồi cô nương, anh buộc giúp em rồi. Em đã chuẩn bị thực đơn hôm nay khai trương chứ?” .

“Em đã chuẩn bị xong hết rồi”.

“Bánh thì nên trang trí chỗ quầy bán để khách hàng nhìn thấy kỹ. Nước uống thì em chuẩn bị và thực đơn rồi”.

“Bố mẹ em đã sắp xếp ổn thỏa cho em”.

“Hôm nay chỉ cần trưng bày những chiếc bánh thật xinh để  có thể  tiếp đón khách hàng” .

Anh cười hài lòng với  cô, anh hỏi cô định đóng cửa hàng vào lúc nào vì anh không thể lo xuể và lâu hơn được. Anh vẫn còn cửa hàng của mình để trông nom.

“Em định đóng cửa hàng vào lúc mấy giờ?”.

“Em nghĩ là 1 giờ”.

“Quán vẫn còn bé, nguyên liệu không thể duy trì lâu” .

Tử Dương nghe những lời cô nói, anh nhìn về phía đồng hồ. Hiện bây giờ đã làm 4h49p, không thể để trễ hơn được.

“Hi Nhiễm, hãy cùng nhau cố gắng nhé”.

Lời cổ vũ của anh tôi hào hứng vô cùng, tôi vui vẻ chất chứa niềm hạnh phúc vào những chiếc bánh của mình để khách có thể nếm được niềm lan tỏa của chiếc bánh do chính tay cô làm ra.

“Vâng”.

Cô và anh bắt tay vào làm những chiếc bánh có trong thực đơn.

Bánh Croissant Caramel, Bánh Croissant Nhân Kem, Bánh Croissant  Bơ Giòn, Cupcake Vụn CaCao, Cupcake Caramel, Donut Hương Quế, Donut Phủ Đường.

Những chiếc bánh xinh xắn   bởi bàn tay Tử Dương và Hi Nhiễm sẽ được trưng bày trước quán, để những vị khách yêu quý đồ ngọt có thể nhìn thấy miếng bánh giòn ngậy trong miệng là vị ngọt dịu , thanh nhẹ không quá gắt, trong miệng đẫm vị ngọt của bánh.

Hi Nhiễm lén nhìn nơi Tử Dương, anh làm rất thành thục và còn rất nhanh cô không nghĩ  người con trai có vẻ  đẹp ưa nhìn vừa là người yêu thích hoa  không chỉ thế còn nấu ăn rất giỏi, điểm nào cũng chẳng thể chê anh ấy.

Cô nhìn anh rất lâu  khiến cho anh có cảm giác như ai đó đang theo dõi mình, anh nhanh chóng quay đầu về phía Hi Nhiễm làm cho cô không khỏi thót tim giật bắn lên làm cho cô dính bột. Thật may là bánh làm xong hết nên còn lại nguyên kêu j dư nếu không thì cô với lời nói bạn nãy đã làm cho anh ấy không còn tin cô thêm nữa.

Cả hai miệt mài trong căn bếp nơi chỉ có hai người một nam một nữ, không khí tĩnh lặng của 5h30p giờ sáng vẫn còn tối đêm, họ làm chẳng màng đến bình minh buổi sáng, những chiếc bánh được trưng bày lúc 7 giờ. Chỉ còn lại quét dọn sạch sẽ đã có thể mở quán được rồi.

Chỉ với hai người đã là6g25p. Cô mở cửa tiệm, đã có một đám người ùa vào khiến cô và anh còn chưa kịp phải nghỉ ngơi, phải bắt tay  bắt đầu công việc vừa kịp lúc  Tư Duệ cũng đã đến. Cả ba cùng nhau đón tiếp khách, Tử Dương bưng thức ăn nước uống chuyên nghiệp cùng với vẻ mặt điển trai đã thu hút nhiều khách hàng nữ, họ xin cậu chụp cùng chụp một tấm. Tư Duệ cũng không kém cạnh là mấy cậu cũng có nhiều cô gái gọi đến cùng chụp với họ. Quán đông đúc hơn khi có hai gương mặt đẹp trai đại diện cho quán.

Hi Nhiễm bận việc trong bếp nên không thể ra cùng vui với Tử Dương và Tư Duệ, cô  ở căn bếp đến khi khách đã về hết.

Việc khai trương hôm nay quả nhiên rất thuận lợi khiến ai cũng phải chân tay rã rời, Hi Nhiễm  thấy họ đã mệt mỏi cả một ngày, cô bưng ra một dĩa bánh và ly hồng trà lá phong hương vị quê nhà của cô.

“Hai anh hãy ăn một chút đi, hôm nay nếu không có anh Tử Dương giúp đỡ em trong bếp và anh Tư Duệ tiếp khách thì chỉ với mình em là không thể làm được việc đó” .

“Mặc dù em và  cả hai anh chưa quen biết nhiều nhưng anh Tử Dương và anh Tư Duệ đã giúp đỡ em rất nhiều đăng khác, ân tình này quả không thể trả hết được” .

Tư Duệ cười sảng khoái vì cả ngày hôm nay cậu chẳng được cười nhiều phải lo bận tiếp khách quên cả ngồi, cậu nói: “ Hi Nhiễm,  anh và Tử Dương chưa quen lâu và chưa biết con người em như thế nào nhưng em mang đến năng lượng tích cực khiến anh phải giúp đỡ em”.

“Anh luôn thích giúp đỡ người khác mà, em đừng lo” .

Tử Dương cả ngày hôm nay cũng rất mệt, cậu ngồi trên Sofa chọc tức Tư Duệ: “Chứ không phải cậu thấy ai đẹp là liền ra tay giúp đỡ đấy sao” .

Tư Duệ  đang ăn liền cắn trúng lưỡi, lời nói đâm sâu trong tim thật muốn cào tên đáng ghét thích xỉa xói này quá.

Tử Dương quay về cửa hàng của mình, anh thấy trên cửa là những tờ giấy note lại của các vị khách thân quen, anh lục lại trong túi áo khoác tìm kiếm chiếc điện thoại của mình. Tử Dương kiểm tra phát hiện có một vị khách cần đặt 520 bông hồng đỏ để tặng vào ngày Valentine. Anh bận rộn cả ngày cũng quên mất  ngày mai chính là ngày các cặp tình nhân  bày tỏ tình yêu của mình.

Ngày đấy làm sao anh quên được, thành phố Hương Tích rất phóng khoáng nên các cặp đôi có thể thể hiện tình yêu của mình nơi công cộng chẳng có một ai chú ý đến. Anh đã nghĩ ngày này nên trốn trong nhà nhưng tên ngốc Tư Duệ cứ kéo anh theo đi chơi phố.

Đâu đâu cũng là các cặp tình nhân khoác tay nhau đi chơi, còn anh phải đi theo tên  Tư Duệ. Không nói thì thôi nếu nói là chỉ có hắn là đi chơi  còn cậu chỉ là vật trang trí kèm theo đi chung cho đỡ buồn, đi đến đâu Tư Duệ cũng trò chuyện một cô. Cậu ta tán tỉnh xong may mắn thì xin được kết bạn xui thì trúng ngay cô gái đã có người yêu, kết cục thì thôi khỏi cần phải hỏi.

Năm nay Tử Dương cũng phải buộc phải  đi vì có trốn cũng là vô ích với cậu ta. Nhưng năm nay có vẻ khác hơn mọi khi, ở thành phố Hương Tích có một hồ nước lớn, người dân nơi đây đều tụ họp lại cầu nguyện ở hồ Linh Cữu . Hồ  Linh Cữu có truyền thuyết rằng nếu cầu nguyện vào đúng đêm trời bao phủ bởi những vì sao. Điều ước của bạn sẽ thành hiện thực.

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play