Tháng 6 Ở Hồ Ước Nguyện

Chương 2: Ngày Xa Những Kỉ Niệm Chôn Giấu


2 tháng


Khi còn sống ở Trúc Cổ, tôi đã từng có  bạn bè thân thiết của mình sinh sống ở nơi sinh ra tôi, gắn bó với  những tuổi thơ rất vui vẻ cùng gia đình của mình, nhưng tôi phải  rời xa khỏi nơi tôi luôn thân thuộc tôi không nghĩ mình sẽ có một ngày để đi xa. Một lời chào tạm biệt đàng hoàng cũng chẳng có được

Chấp nhận sự thật đi đến một nơi chẳng thể quen biết ai cũng không có để tâm sự cùng, tôi nhớ những cô gái của tôi những người đã xuất hiện trong cuộc đời của tôi.

Tôi dựa vào con gấu bông đã lớn cùng tôi, đó là di vật cùng tôi đi khỏi nơi tôi ở, chuyện này nói ra thì cũng không phải dài nhưng lại là chuyện hiến tôi đây dứt mãi. Nếu như ngày đó có thể…có thể chỉ một chút, một chút thôi.

Tôi nhìn vào màn hình điện thoại, leak vào nhóm bốn người tôi có cảm giác ùa về một cách dồn dập: “Ngọc Chi, Diễm Hương, Khuyết Linh, Tử Lâm, tớ nhớ các cậu quá”.

Tôi muốn phát điên khi nhớ đến viễn cảnh đấy đó là ngày trời trở mưa, là ngày tổng kết cuối năm học kết thúc năm lớp 10. Tôi đã ngủ trễ vào ngày quan trọng, vì sao là ngày quan trọng? Tôi đã hứa với họ sẽ đi đến bữa tiệc tại nhà của Khuyết Linh nên không thể để vắng vào ngày đó vì chỉ còn 5 ngày thôi thì tôi sẽ đi đến một nơi ở mới.

"Túc Mậc , con vẫn còn chưa dậy đấy sao”.

Giọng nói tiến thẳng đến căn phòng ngủ của tôi, đột ngột đến mức khiến tôi mất đi giấc ngủ ngon lành. Do tối hôm qua ngủ khuya nên sáng hôm nay đã phải mệt mỏi buồn ngủ thế này. Nghỉ hè nên cái tính thức khuya nó trỗi dậy mạnh mẽ quá làm tôi cứ phải thề với bản thân sẽ ngủ sớm nhưng đến tối lại đưa mặt vào màn hình điện thoại 11 giờ mới ngủ.

Mẹ gọi tôi vẫn giống như ngày nào, tôi vãn cứ lì lợm lấy chăn che mắt để tránh đi ánh nắng mặt trời chiếu vào, tôi không muốn thoát khỏi giấc mơ tuyệt đẹp đó vẫn chưa muốn đứng dậy rời khỏi cái giường đã được tôi ủ ấm.

Tiếng bước chân của mẹ đi rất vang nhưng tôi vẫn chẳng hề để ý đến vẫn cứ nằm lì ở đó.

Mẹ tôi lấy tấm chăn ra khỏi người tôi, một tay nhéo phải má khiến tôi không thể ngủ đành miễn cưỡng dậy, mẹ

“Con... dậy, dậy liền đây” Tôi dỗ dành đôi má thân thương của mình, bàn tay mẹ lúc nào cũng lực đến vậy làm tôi không khỏi đau đớn, hiện giờ nó đỏ như trái cà chua.

Tôi vẫn còn mơ nên mẹ đã giáng xuống câu nói làm tôi tỉnh giấc lật đật mặc quần áo, chải tóc nhanh để có thể kịp giờ.

“Hôm nay là ngày cuối con không đi gặp 4 đứa đó hay sao? Chúng ta chỉ còn 5 ngày để ở lại nơi này thôi”.

“Con quên mất , đã mấy giờ rồi”.

“Giờ cũng đã 6h21p, còn không mau chuẩn bị kịp thì nhất định sẽ trễ  mà coi”.

Tôi  trang điểm một cách qua loa mặc lên bộ đồng phục của trường nhanh chóng đến trường trong  gấp gáp.

“Hôm nay nhất định phải đến… chỉ còn vài ngày cuối cùng để gặp các cậu thôi”.

Túc Mậc kịp lúc đã đến trường, trên tay vẫn còn đồ ăn sáng do chính tay mẹ cô đã làm, cô nuốt nghẹn nhanh chạy đến sân lễ. Bạn bè cô cũng tập họp đầy đủ chỉ còn thiếu một mình cô là trễ hẹn.

“Túc Mậc  cậu đến trễ quá đấy nhé, hôm nay là ngày cuối cùng chúng mình tạm biệt cậu đấy”.

Cô gái mái tóc đỏ cherry đến gần tôi khoác vai một cách thân thiết, cô ấy nói những lời như một cách trêu ghẹo bạn bè của mình: “Nhân vật chính đến trễ như vậy cũng nên phạt gì đây nhỉ, đúng không Ngọc Chi”.

Tôi cầu xin Khuyết Linh tha cho mình lần này, vì những hình phạt cậu ấy đưa ra làm tôi có chút xấu hổ. Tôi rất vui khi nhìn thấy bốn người trong hình dạng đẹp nhất thời học sinh. Cả năm đứa tay trong tay vui cười nhưng nụ cười đó đã bị dập tắt bởi chính câu chuyện của tôi, nó diễn ra quá nhanh chóng đến cả tôi cũng không thể biết được nó sẽ như thế.

Tử Lâm chạm vào vai tôi, những suy nghĩ về việc phải chia xa họ đã tan biến đi. Chỉ còn 5 ngày thôi sao? Vậy thì tôi sẽ biến 5 ngày ấy trở nên thật hành phúc trước khi tôi rời đi.

Tử Lâm nhường chỗ cho tôi ngồi nghĩ ngơi,cậuấy là một người con trai   duy nhất trong nhóm: “Cậu ngồi nghỉ một lát, ăn miếng bánh còn dang dở trên tay đi rồi uống ngụm nước cho thông cổ”.

Tôi vừa cầm chai nước do Tử Lâm đưa vừa mếu máo khóc : “Các cậu… khi tớ đến nơi mới thì chẳng còn gặp lại các cậu nữa.. cũng không biết liệu gặp mặt nhau được không hay là phớt lờ nhau nữa”.

Diễm Hương ôm lấy tôi, giọng nói cô ấy dịu dàng lắm làm tôi có cảm giác an ủi của  một người chị gái, cô ấy lấy khăn ra lau nước mắt cho tôi: “Cậu ngốc quá chúng ta chơi với nhau từ khi nào thân bao nhiêu mà cậu không biết nữa sao”.

“Diễm Hương…”

Khuyết Linh tán thành với Diễm Hương liền chấn an tôi: “Diễm Hương nói đúng đấy, cậu đừng lo lắng cũng đừng buồn bã nữa hãy tận hưởng khi ở một nơi mới, còn rất nhiều điều thú vị chờ cậu và ở nơi đó, cậu vẫn sẽ gặp được những người bạn tốt như chúng tớ”.

Tử Lâm cũng chen vào nói: “Cậu có nhớ chúng tớ quá thì hãy tâm sự cùng bọn tớ trên ứng dụng nhé, tớ rất thích khám phá nhiều nơi khác nên cậu nhớ phải chụp lại nơi đó cho tớ xem với đấy”.

Sau đó thì cũng kết thúc lễ tổng kết, cô chạy xe đạp trở về nhà của minh. Một chiếc xe tải đậu trước cửa nhà tôi có những người kỳ lạ đang đứng đó trò chuyện cùng bố mẹ của tôi. Tôi có linh cảm không tốt mấy, có người kia thì đang bưng thùng hộp to đưa lên xe. Tôi ngó xung quanh cũng thấy chữ “Vận Chuyển” trên xe.

Tôi đi đến lại chỗ bố mẹ mình, họ đang tập trung nói chuyện  với một người xa lạ, tôi bước đến chỗ của họ trong sự tò mò trỗi dậy thôi thúc tôi không ngừng. Tim đập tôi cũng rất nhanh như có sự cảm không lành mấy.

Tôi vừa đến thì người đó đã rời đi, ông ta vào trong nhà tôi một cách tự nhiên nhất có thể, trong túi của bố vang lên tiếng chuông điện thoại đột ngột làm cả tôi và mẹ phải ngoái nhìn bố. Ông ấy lấy ra chiếc điện thoại màn hình hiện ra cuộc gọi kỳ lạ nhưng tôi không thể nhìn thấy được trong vài giây bố đã bắt máy, tai bố áo vài chiếc điện thoại, bố không bật loa ngoài nên mẹ và tôi quả thật chẳng biết có chuyện gì.

Bố tôi nói chuyện một hồi cũng ngừng lại, họ quá tập trung trong cuộc hội thoại của mình mà chẳng hay biết tôi đã xuất hiện ở đây từ khi nào. Mẹ tôi giật mình khi thấy bóng dáng tôi đứng mãi chẳng hề có tiếng động gì để bà ấy biết, mẹ tôi hình như muốn nói gì đó với tôi nhưng có chút gì đó ngấn lại khiến cho mẹ không thể trực diện đối mặt.

“Con…về rồi”.

Tôi bắt chuyện trước để cho bầu không khí tránh khỏi sự căng thẳng, mẹ giải thích từng chữ những lời của mẹ văng vẳng trong đầu tôi khiến tôi chẳng thể nảy số, những hoang mang trong đầu làm tôi khá khó chịu. Có lẽ không còn trễ nải để đối mặt với nó. Cái ngày chia xa bạn bè, quê hương, ngôi nhà yêu quý nhất tôi từng sống với bao kỷ niệm giờ chỉ còn 15 phút nữa sẽ chẳng thể còn thường xuyên gặp gỡ thêm.

Tôi sẽ phải chia tay họ trong một thời gian khá dài, tôi không biết có thể gặp lại được không hay là chỉ nhìn nhau qua tấm kính lạnh lẽo của màn hình điện thoại chỉ có thể cười nói trong ứng dụng mà không thể cảm nhận được chính xác nụ cười vui vẻ của họ.

Bố đang sắp rời khỏi để vào trong nhà sắp xếp đồ đạc, tôi chạy lại gần bố. Giọng nói tôi gấp gáp như một thứ gì đó hối thúc tôi phải làm, phải làm để có thể không hối hận. Tôi cầu xin bố cho mình thêm 5 phút để gặp được họ, những người bạn của tôi. Tôi cũng muốn đến một nơi để gặp được người ấy. Anh ấy là người đã lớn lên cùng tôi, cả hai như thanh mai trúc mã. Cả hai coi nhau như anh trai và em gái nên tôi đã từ bỏ thích anh ấy từ lâu chỉ là rời xa nơi này quá gấp gáp nên tôi cũng muốn gặp để nói lời tạm biệt với anh ấy Lâm Vũ.

Bố chấp nhận đã làm tôi chạy xe đạp lao đến nơi đó như điên, tôi chạy nhanh nhất có thể để đến nơi ấy. Thật may mắn chỉ có nơi 4 người ấy là xa một chút nhưng cũng không tốn quá nhiều thời gian để tôi có thể bên họ một chút.

Tôi nơi tổ chức tiệc chia tay, nơi ấy là một nơi có rất nhiều kỷ niệm với tôi và các cậu ấy. Tôi biết nơi đó và đoán chắc chắn họ sẽ ở đó, Khu vườn Dương Vương, nơi đó là nhà của Khuyết Linh. Cả bốn người sẽ tổ chức tiệc tay với tôi ở nơi đấy.

Tôi bỏ chiếc xe đạp ở ngoài cửa liền lao vào nhà đi ra sau nhà, chạy mệt đến nỗi chán tôi đã mỏi như cọng bún, nhưng trái tim tôi không thể chờ đợi tôi nghỉ ngơi nó muốn tôi đến nhanh nhất có thể.

Bóng dáng của họ đang dần hiện ra trước mắt tôi.

“Mọi người…tớ…”

Tử Lâm nhìn thấy tôi liền che vội tấm bảng đang viết dở dang đi đến chỗ tôi, cậu ấy của tay như không muốn tôi phát hiện ra bí mật. Tôi nhìn cậu ấy không khỏi kiềm lấy cảm xúc khóc thêm một lần nữa có lẽ tôi thích biến thành một đứa trẻ hay khóc nhè tôi có phải mít ướt quá không nhưng khi nghĩ đến sẽ không được gặp cậu ấy không gặp được cả bốn người làm tôi không thể nào ngừng được những giọt nước mắt của mình tôi thật sự sẽ rất nhớ các cậu ấy lắm.

“Cậu đến sớm thế, không phải mình đã thông báo rồi sao” Tử Lâm lấy ra một chiếc khăn giúp tôi lấy đi nước mắt, cậu ấy là người con trai dịu dàng nhất nhóm là một người rất tinh tế với cô gái, cậu ấy đối xử với con gái một cách lịch sự và luôn có những khoảnh khắc ngầu lòi nhất khi chơi những môn thể thao nên trong trường cậu ấy là hot boy với thứ hạng 3.

Ngọc Chi cũng nghe thấy tiếng động chiền tiến tới nơi của Tử Lâm, cậu ấy thấy tôi đến sớm liền có chung thắc mắc với Tử Lâm. Thêm hai người nữa cũng đến, như thế cũng đã tập hợp đầy đủ để có thể nói lời từ biệt rồi nhỉ?

“Tớ muốn nói với các cậu trước khi…trước khi”.

Tôi không thể nói được, những lời từ miệng tôi nói ra như vết dao đang tạo ra vết khứa trong tim. Diễm Hương cảm thấy tôi kỳ lạ trên khuôn mặt tôi đã hiện ra những nét lo lắng và có điều gì đó giấu giếm khiến cậu ấy mãi nhìn ngắm khuôn mặt tôi, tôi bắt gặp ánh mắt cậu ấy mãi ngắm lấy nhưng tôi không dám đối diện với ánh mắt dịu dàng của cậu.

Diễm Hương như nhận ra một điều gì đó đã tiến lại ôm lấy tôi vào lòng, cậu ấy rơi xuống hàng lệ rơi làm tôi có chút không biết phải làm gì trước mỹ nhân rơi lệ, tôi chỉ biết  núp vào lòng cậu ấy khóc mãi trốn tránh như một đứa con nít. Cậu ấy lên tiếng khiến ai cũng phải kinh ngạc: “Có phải đã đến giờ cậu rời đi, phải không?”.

Cả ba người còn lại nghe thấy lời cậu ấy cũng dần hiểu ra, Ngọc Chi đi đến bàn lấy hộp quà được cất giấu như tạo bất ngờ với tôi, cậu ấy tiến lại với nước mắt trên mặt nụ cười cậu ấy rạng rỡ trên môi dù nước mắt vẫn cứ lăn dài trên má không ngừng, tôi cảm nhận được có chút gì đó qua nụ cười cậu ấy tôi đón nhận món quà trên tay Ngọc Chi. Bây giờ tôi đã hiểu cảm giác cậu ấy, Bốn người chúng tôi đã tâm sự trong thời gian rất ngắn tôi ngỏ ý muốn gặp thêm một người trước khi phải rời đi.

Họ là bạn của tôi nhiều năm như vậy nên khi tôi nói xong liền tiến hành để hành động.

Không lâu sau đó thì Tử Lâm đưa tôi đến một nơi, từ xa ấy có một hình bóng, dáng vẻ ấy từ từ tiến lại gần trong mắt tôi làm tôi không khỏi cảm động. Anh Lâm Vũ trước tán cây, trên tay anh là một bó hoa vội vã vừa mới mua được từ cửa hàng chăng? Nhưng trong một thời gian ngắn sẽ chẳng thể nào làm nhanh như vậy được có lẽ chính là.

Bó hoa ấy khi tôi đến nhà Khuyết Linh từng thấy nhưng vì quá gấp gáp nên tôi đã vội vã chẳng để ý gì đến nó. Thì ra họ đã bày ra như vậy để có thể tạm biệt tôi một cách hoàn chỉnh nhất chỉnh chu để tôi có thể rời khỏi nơi đây.

“Túc Mậc, anh vừa nghe tin em sẽ rời đi rất nhanh, thời gian ngắn như vậy anh chẳng hay biết gì quả thật chẳng thể xứng đáng làm bạn với em”.

Tôi lắc đầu, tôi cảm thấy hạnh phúc khi được nhìn thấy anh thêm một lần tôi đón nhận nó hoa ấy như 5 người chào biệt tôi. Trong tĩnh lặng của cả 6 người đã có một cơn gió bất đắc dĩ ghé ngang khiến cho khung cảnh ấy càng thêm một chút mộng mơ.

Dù là người lớn lên từ bé nhưng tôi biết anh chỉ xem tôi là em gái, cho nên không cần phải nói một lời tỏ tình trước khi chia tay chỉ cần im lặng ngắm nhìn khuôn mặt đối phương cũng đủ để không cần một câu trả lời.

Tôi sẽ giữ khoảnh khắc đẹp đẽ nhất của thanh xuân mình cất giấu vào tim để chúng có thể ngắm nhìn lại những thứ xinh đẹp nhất

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play