THÁI TỬ GIA VÌ TÔI MÀ ĐẾN - PHẦN 2

(tên do editor tự đặt, vui lòng không reup)

_______________

Tác giả: 香瓜曲奇​

Editor: Nhiên Hạ 然暇

Đề cử + văn án: Meo Meo

Truyện zhihu

Ảnh: 小红书

_______________

5.

Tin tức Tống Yến, thái tử gia Bắc Kinh ngông cuồng sẽ chuyển đến trường đến đây là được truyền đến ba ngày sau đó.  

Tôi mở vòng bạn bè của Mạnh Nhiễm ra xem, ngạc nhiên chưa, không có bài đăng nào cả.

Tin tức điên rồ này khiến tất cả các nữ sinh bùng nổ.

 Đặc biệt là Mạnh Nhiễm.

 Theo lời của đàn em cô ta, cô ta là người có cơ hội được thái tử gia sủng ái nhất.

 Không ngờ Tống Yến lại trực tiếp chuyển đến đây.

 Tôi chỉ không muốn làm phiền bố mẹ nên khi giáo viên yêu cầu gọi điện cho phụ huynh, tôi chỉ còn cách gọi cho Tống Yến.

 Tôi có lòng tốt nhắc nhở Mạnh Nhiễm đừng có dại mà đi khiêu khích Tống Yến.

Nhưng cô ta liền nôn nóng bảo tôi cút, rồi tát tôi một cái làm đổ cốc nước tôi đang cầm.  Nước nóng bỏng rát khiến da tôi lập tức đỏ bừng, tôi thở hổn hển vì đau.  

Hazz có điều cô ta không biết, tôi chính là em gái được Thái tử gia coi như sinh mệnh trong truyền thuyết. 

Mà lần này, anh đến đây vì tôi.

“Cô muốn chết sao?” Tống Yến đẩy đám đông sang một bên, đi đến giữa tôi và Mạnh Nhiễm với vẻ mặt âm trầm.

 Anh cao 1.86m, khuôn mặt thanh tú, khí chất quý phái.  

Nhưng lúc này, anh cau mày thật chặt, nắm lấy tay tôi, quai hàm cắn chặt thành một đường, áp suất không khí xung quanh dường như rất thấp.

Mạnh Nhiễm không ngờ được rằng cuộc gặp gỡ đầu tiên mà cô ta đã tưởng tượng trong một thời gian dài lại thành ra như thế này, cô ta hoảng sợ và không biết mối quan hệ giữa tôi và Tống Yến là gì.

 Cô ta thận trọng giải thích: “Không phải như anh nghĩ đâu.”

Kết quả, một ánh mắt của Tống Yến cũng đã dọa cô ta sợ đến mức nửa ngày không nói được lời nào.

 Sau đó Tống Yến kéo tôi đến phòng y tế.

 "Anh đã kiểm tra, chuyện gian lận này cũng là do người tên Mạnh Nhiễm này bày ra.”

Tống Yến mặc một chiếc sơ mi trắng khi đến trường, nhưng chỉ một chiếc áo bình thường như vậy thôi cũng đủ khiến người ta không thể rời mắt.

 Tôi không dám nói dối Tống Yến.

 Từ sự do dự của tôi, liền biết câu trả lời khẳng định là phải.

Vẻ mặt căng thẳng của anh đột nhiên thả lỏng, anh cười vô hại, nhưng lời anh nói lại hoàn toàn không phù hợp với hình tượng của anh: “Vậy em muốn cô ta như thế nào? Không bị gì cả thì sao?”

Tôi ngoan ngoãn dựa vào tường, bởi vì tôi sẽ không phản đối ý kiến ​​của ​​Tống Yến: “Chỉ cần anh thích là được.”

 “Ngoan quá.” Tống Yến cười rất đẹp, đối với tôi cũng rất dịu dàng.

Nhưng giống như tôi đã nhắc nhở Mạnh Nhiễm, không phải ai cũng có thể khiêu khích một người như anh.

 Chắc chắn, với sự gia nhập của anh trai tôi, mọi chuyện sẽ trở nên thú vị hơn nhiều.

 Sau khi Tống Yến đặt tôi xuống, trước khi chuẩn bị rời đi, anh ấy hình như nghĩ đến điều gì đó, dừng bước rồi quay lại.  Khi tôi còn đang ngẩn ngơ, anh ghé tai tôi tháo chiếc kính gọng đen vụng về của tôi ra.

 “Như thế này, thật xinh đẹp.”

 Anh lắc lắc chiếc kính, không định trả lại tôi rồi bỏ đi không ngoảnh lại.

 "Ừ, cặp kính đó che ít nhất 50% ngoại hình của em rồì.” A dì trong phòng y tế lên tiếng.

 “Em cảm ơn.” Thực ra trước đây tôi thường được mọi người khen ngợi, nhưng sau khi tôi đến đây và gặp Mạnh Nhiễm, “xinh đẹp” đã trở thành một từ bị xúc phạm.

Dì nhìn những vết đỏ trên cánh tay tôi mà sửng sốt, lấy ra lọ thuốc bôi trị bỏng rồi cẩn thận bôi cho tôi, vết bỏng trên cánh tay tôi nhờ thuốc đó mà bớt đi rất nhiều.

 “Az.” Tôi theo phản xạ muốn rút tay về.

 "Cô sẽ cẩn trọng một chút, có chút đau, em trước tiên đi đến mở vòi nước chảy cho bớt đỏ đi nhé." 

Dì ấy là một người biết ý tứ, liền hỏi: “Có phải là đến kỳ rồi không? Mùa hè nóng bức như vậy còn dùng nước nóng. ”

Tôi ngượng ngùng gật đầu.

Dì lại bày ra vẻ mặt đã hiểu ý.

Nhưng thực ra, tôi không có kinh nguyệt, và cũng không ai sẽ uống nước nóng vào mùa hè vì đến kỳ cải.  

Tôi sững sờ nhìn hai bàn tay mình, quả nhiên, giả làm một bông bạch liên hoa nhỏ phải trả giá đắt.

Quả thật, cái giá khá đau đớn.

6

Tống Yến không phải là anh ruột của tôi, anh ấy chỉ là một đứa con nuôi được cha tôi nhận.

Nhưng tôi là huyết thống duy nhất của Tống gia, lại bị bán đi từ nhỏ, mười tuổi mới tìm được.

Bởi vì bị lạm dụng khi còn nhỏ,  tính cách của tôi cực đoan và nhạy cảm. 

Nhưng tôi biết cách giả vờ, tôi sẽ luôn là một con thỏ trắng nhỏ vô hại trước mặt mọi người.

Tống Yến đã ở đây khi tôi trở lại ngôi nhà này.

Tôi nghe lời bố mẹ, rụt rè chào anh: “Chào anh trai”.

Anh ấy lớn hơn tôi hai tuổi nhưng rất chín chắn, anh ấy cười vuốt ve mái tóc khô như rơm của tôi, nói với tôi: “Đừng sợ, sau này anh trai sẽ bảo vệ em.”

Rồi khi đưa tôi vào phòng làm quen với môi trường, anh cắt phăng mái tóc dài thắt nút của tôi. Anh ấy nói anh ấy thích em gái mình, nhưng anh ấy không thích mái tóc bẩn của nó.

Vì điều này, tôi đã khóc trong ba ngày.

Tôi đã gặp một kẻ tâm thần còn điên hơn cả tôi.

Nhưng đây cũng không phải chuyện xấu, Tống gia cần một người thừa kế ngoan ngoãn, tôi chỉ cần giữ vững hình tượng bạch liên hoa trước mặt cha mẹ, những chuyện khác Tống yến sẽ thay tôi giải quyết.

Chúng tôi đã duy trì mối quan hệ cân bằng như vậy trong một thời gian dài.

Trong buổi học, giáo viên nhiệt liệt hoan nghênh sự xuất hiện của Tống Yến, sau đó chỉ tay về phía tôi: “Có người à, cùng là họ Tống nhưng lại làm ra mấy chuyện như gian lận thi cử, đúng là làm mặt mũi của tôi mất hết rồi.”

Thật bất ngờ nha, giây tiếp theo người lên tiếng thay tôi lại là Mạnh Nhiễm: “Cô à, Tống Yên cũng là do bị ma xui quỷ khiến, em nghĩ cậu ấy đã thành tâm chuộc lỗi rồi, lần sau sẽ không như vậy nữa ."

Bởi vì có cha của Mạnh Nhiễm, tất cả giáo viên đều sẽ khen ngợi cô ta một chút, chủ nhiệm lại nhân cơ hội đó khen khen Mạnh Nhiễm: “Mạnh Nhiễm quả nhiên ngoan ngoãn, tốt bụng, học giỏi.”

Lúc ngồi xuống, Mạnh Nhiễm cố ý liếc về phía Tống Yến.

Tôi chợt nhận ra, hóa ra là vì sắp đặt cho bản thân.

Nhìn thấy cảnh này, Châu Phong tức giận đến nghiến răng, nhưng anh ta bất lực, dù sao thì anh ta cũng đã bị Mạnh Nhiên đá rồi. 

Trong thời gian sau đó, Mạnh Nhiễm thậm chí còn bỏ dở việc học và dành tất cả sự quan tâm của mình cho Tống Yến. Chỉ cần là nơi có Tống Yến, có thể nói cô ta đã cố gắng hết sức.

“Nếu tôi trở thành bạn gái của thái tử Tống gia, đừng nói là cha tôi, thậm chí là toàn bộ Mạnh gia, tôi cũng không quan tâm.”

Mạnh Nhiễm thường mơ tưởng về cuộc sống tương lai của mình với hai đàn em nhỏ, nhưng cô ta không biết từ khi cô ta khiêu khích tôi, cô ta đã không bao giờ có cơ hội này nữa.

7

Khi đi ngang qua đầu ngõ, tôi vô tình giẫm phải một bảng tên của trường học, có tiếng đánh nhau yếu ớt ở sâu trong ngõ.

Tôi mở bảng tên và thấy tên đó đề tên Châu Phong.

Tôi không tiến lại gần, mà dựa vào tường và đợi một lúc.

Chắc chắn, Tống Yến đã đến.

“Sao anh lại tới đây?” Mái tóc gãy ngổn ngang trên trán của Tống Yến thấm đẫm mồ hôi, so với ngày thường càng thêm hoang dã.

Có vẻ như anh không mong đợi gặp tôi khi anh bí mật dạy cho Châu Phong một bài học.

Tôi không nói gì, lấy chiếc khăn tay trong túi áo khoác của anh, lau vết máu trên lòng bàn tay anh.

"Tống Yên, cho dù là biết em lợi dụng tôi, tôi cũng sẽ giúp em. Em không cần phải làm thế này đâu." Tống Yến bình tĩnh nhìn tôi.

Tay đang cầm chiếc khăn tay của tôi khựng lại.

Cảm giác bất an và hoảng sợ trong nháy mắt chiếm lấy trí óc tôi, tôi giả vờ bình tĩnh: “Anh, anh đang nói cái gì vậy? Sao em nghe không hiểu?”

Tống Yến khẽ cười, rút tay lại, anh ấy nhích lên từng bước, tôi theo động tác của anh ấy mà lùi lại, cho đến khi tôi bị mắc kẹt giữa bức tường với cánh tay dang rộng của anh ấy, không có cách nào thoát ra được.

Tôi nhìn chằm chằm vào Tống Yến, chóp mũi đã cảm nhận được sự chua xót, nước mắt liền lã chã rơi xuống.

“Tống Yên, anh trai của em nhìn rất ngốc sao?”

Thấy anh định vạch trần lớp ngụy trang của tôi, tôi lấy tay che mặt, nhún vai, cuối cùng không nhịn được cười.

“Hmm, em thừa nhận, từ đầu đến cuối em đều biết chuyện của Châu Phong và Mạnh Nhiễm, là em cố ý tham gia trò chơi này, chỉ vì bất đắc dĩ mới tạo ra tình huống này nên không thể không nói nói cho anh biết, để anh giải quyết mọi chuyện. Cha mẹ coi em như một đóa hoa trắng nhỏ vô hại, một mình em không thể làm gì được Mạnh Nhiễm, nhưng anh thì có thể.”

Trước lời thú nhận của tôi, Tống Yến rất bình tĩnh.

Tôi không biết khi nào anh ấy phát hiện ra nó.

“Ngay cả khi em không phải là một con thỏ trắng nhỏ vô hại, anh có thể giúp em không?”

Tống Yến dùng ngón tay cái gạt đi vết nước mắt trên mặt tôi.

Vẻ mặt anh dịu dàng và kiên định, chỉ cần nhìn thoáng qua, tôi biết mọi sự giả tạo của mình đều vô dụng trong mắt anh.

Anh ấy sẵn sàng bị tôi lợi dụng hết lần này đến lần khác.

Anh quay đầu liếc nhìn bóng đen trên mặt đất ở sâu trong ngõ hẻm, ra vẻ thoải mái hỏi tôi: “Tống Yên, nếu hắn ta có thể, vậy tại sao chúng ta…”

“Tống Yến.” Tôi ngắt lời không cho anh ấy nói tiếp.

Nhiều năm yêu thương và bảo hộ, nói không có tình cảm là sai, nhưng hạt giống nảy mầm trong bóng tối không thể nhìn thấy ánh sáng.

Tôi không thể vượt qua xiềng xích, buông bỏ mọi thứ và theo đuổi cái gọi là tình yêu mà không do dự.

“Cha mẹ em nuôi nấng anh như con ruột.” Tôi cụp mi, “Điều Tống gia muốn là một người thừa kế biết nghe lời, dễ quản, cho nên em cũng không dám để lộ ra chút tham vọng nào, sẽ có người  không yên tâm giao công việc kinh doanh của gia đình cho hai kẻ ngang ngược và chống đối. Thứ em muốn còn chưa có được. Không thể nào đâu."

Cánh tay của Tống Yến đứng bên cạnh tôi từ từ buông xuống.

Tôi có thể ở bên bất cứ ai tùy ý, ngoại trừ Tống Yến.

Chúng tôi đều biết rằng điều đó là không thể với khả năng hiện tại của chúng tôi.

“Vậy thì Tống Yên, em phải tiếp tục làm bông bạch liên hoa vô hại của mình đi, chỉ cần che giấu dã tâm của em, và để anh trở thành thanh kiếm hoàn hảo trong tay em.”

Đôi mắt đen láy của Tống Yến tràn đầy cảm xúc mà tôi không thể hiểu được, anh ấy dùng sức sờ đầu tôi, sau đó đột nhiên nhéo gáy tôi, đưa tôi đến trước mặt anh ấy, chóp mũi chạm vào nhau. Tôi còn tưởng rằng anh sẽ hôn tôi, hơi thở ấm áp xuất hiện bên tai tôi, anh nói: “Sớm muộn gì anh cũng sẽ mang em ra khỏi vòng vây không có kẽ hở kia.”

Sau đó, anh quay lại và đi vào con hẻm một lần nữa.

Tôi mở chiếc hộp nhỏ mà anh ấy vừa nhét vào tay tôi, trong đó chẳng có gì, chỉ có một hạt đậu đỏ bình thường nằm yên lặng.

Tôi bật cười, lấy ra cầm trên tay nghịch, hóa ra là vị thái tử gia nổi tiếng điên rồ trong lời đồn đã giấu đi đường nét ngây thơ của anh.

Tiếng hét như giết lợn lại vang lên khiến tôi giật mình.

Muốn trách thì có thể trách Châu Phong xui xẻo, vừa vặn trúng vào lúc tâm lý Tống Yến bùng nổ. Anh ta vẫn là gã bạn trai cũ đã giở trò đồi bại với tôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play