Đêm Đen Kéo Đến

Chương 2 Không Có Lựa Chọn


2 tháng

trướctiếp


Sau bốn mươi tám tiếng, bốn chiếc du thuyền sang trọng thả neo trên biển cách Sicily, Ý hai mươi hải lý. Trong cabin của một trong những chiếc du thuyền lớn nhất, có hai người đàn ông đang ngồi đối diện nhau. Một trong số họ là Monroe, người vừa giết ông trùm xã hội đen Silvio Fredo ở New York hai ngày trước. Đối diện với Monroe là một người đàn ông đeo kính da trắng trạc tuổi anh ta, trên bàn cà phê trước mặt đặt một chiếc vali. Người đàn ông quàng tay trái lên vali, trò chuyện cười đùa với Monroe.
"Victor...Victor..." Monroe mỉm cười lặp lại tên của người đàn ông trước mặt, sau đó tiếp tục: "Bốn người bọn họ mời anh đến gặp tôi lần này là muốn tôi lên làm thành viên thứ năm sao. Hay lần này có nhiệm vụ gì mới để anh phải lặn lội đường xa đến thông báo vậy..."
Monroe vừa nói vừa đứng dậy, đi đến quầy bar rót hai ly rượu whisky. Quay lại chỗ ngồi, anh đưa một ly cho người đàn ông tên Victor rồi đưa ly còn lại đến dưới cánh mũi. Sau khi hít một hơi thật sâu mới nhấp một ngụm nhỏ, anh tiếp tục nói với Victor: “Đây là rượu whisky từ thời Victoria. Nghe anh đến tôi mới khui ra để chiêu đãi anh đấy. Bây giờ uống rượu vang đỏ đang là mốt, không còn mấy người có thể thưởng thức được hương thơm êm dịu của loại rượu này nữa rồi.”
Nói rồi, Monroe giơ ly rượu ra trước mặt Victor, sau khi hai người cụng ly, Victor không thèm nhìn rượu trong ly, trực tiếp nâng ly ngửa cổ nốc cạn rượu. Monroe còn đang chậm rãi thưởng thức rượu trong ly, nhìn tới ly rượu trống không trước mặt Victor khẽ nói: "Từ khi nào mà phong cách thưởng thức rượu của anh trở nên thô lỗ cục cằn thế này, nếu biết anh uống rượu như nước lã, tôi cho anh hẳn chai bia cho rồi…”
Monroe vừa càu nhàu vừa nheo mắt liếc nhìn chiếc vali trước mặt Victor. Cười một lúc, anh nói tiếp: "Chúng ta quen nhau bao nhiêu năm rồi nhỉ? Hai mươi năm rồi đúng không?"
Victor chỉnh lại cặp kính trên sống mũi rồi nói: “Chính xác là hai mươi ba năm bốn tháng. Tôi nhớ rất rõ điều này. Ngày đầu tiên khi tôi bước vào Đêm Đen, người đầu tiên nói chuyện với tôi chính là anh. Dù lúc đó anh không phải là No1 nhưng vẫn nằm trong top 10. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sau ba năm, tôi sẽ là người liên lạc độc quyền của anh đấy. "
Monroe mỉm cười, đưa nửa ly rượu trong tay cho Victor, rồi nói: “Hai mươi ba năm, thời gian trôi qua nhanh thật…” Nói xong, Monroe dừng lại một chút, mỉm cười với Victor rồi nói tiếp: "Vậy khi đó tôi đã nói gì với anh? Có phải là tôi muốn mượn tiền anh không?"
Victor cũng nói lại với Monroe: "Anh nói với tôi là: anh bạn, anh có thể cho tôi mượn hai mươi lăm đô được không? Tôi sẽ giết người miễn phí cho anh coi như bồi thường..."
Victor còn chưa kịp nói xong, Monroe trở nên rối rắm. Nhấn mạnh với người liên lạc độc quyền của mình: "Bạn của tôi, vậy là bạn lời quá rồi. Bạn có biết phí thuê tôi hiện tại là bao nhiêu không? Tôi nói cho bạn biết, dù tổng thống hay trùm ma túy Colombia ở bất cứ đâu?  Không cần qua Đêm Đen mà nhận treo thưởng đều là số tiền rất lớn”
Victor mỉm cười sau đó lại uống cạn ly rượu, nói với Monroe: “Anh cho rằng tôi sẽ ngốc như vậy sao? Hai mươi lăm đô  có thể đổi lấy ân tình của Đêm Đen No1, còn cái gì có thể lời hơn sao..."
Sau khi hai người trò chuyện cười đùa một lúc, Monroe đột nhiên đổi chủ đề, nhìn chằm chằm vào cặp kính của Victor rồi nói: “Bây giờ anh có thể nói cho tôi biết mục đích anh đến thăm tôi không?”
Nói xong, nụ cười trên mặt Victor liền cứng lại, lập tức cúi đầu tránh đi ánh mắt của Monroe. Im lặng hồi lâu, Victor cố gắng ổn định tâm trạng mới ngẩng đầu lên, liếc nhìn Monroe rồi nói: "Tôi mang đến một tin xấu. Bốn người kia đã đưa quyết định sau khi bỏ phiếu. Họ cho rằng hành vi gần đây của anh quá nổi bật, đã thu hút sự chú ý của FBI. Nếu để anh cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ gây họa cho Đêm Đen. Họ đã quyết định kết liễu mạng sống của anh, và người được cử đến để làm điều đó là-tôi."
Nói đến đây, Victor hít một hơi thật sâu, sau đó liếc nhìn chiếc vali dưới tay rồi nói tiếp: “Trong vali có năm kg thuốc nổ tập trung, được điều khiển bằng thiết bị cảm biến áp suất. Chỉ cần tôi nhấc tay ra khỏi hộp và di chuyển ra xa, nó sẽ phát nổ. Sức mạnh của vụ nổ có thể biến du thuyền sa hoa của anh  thành đống đổ nát ngay lập tức. Các du thuyền xung quanh đều có camera giám sát. Ngay khi chiếc thuyền nổ tung, tin tức sẽ được thông báo tới tai bốn người bọn họ…”
Lúc Victor nói chuyện, vẻ mặt Monroe không hề thay đổi mà lạnh lùng nhìn người liên lạc của mình. Đợi Victor lên tiếng, Monroe mới nói: "Elizabeth và George thì sao? Sau khi anh cùng tôi chết dưới đáy biển thì họ sẽ ra sao?"
Nhắc đến vợ con, Victor im lặng, vẻ mặt bắt đầu trở nên phức tạp. Một lúc lâu sau, anh nhìn Monroe rồi nói: “Đêm Đen sẽ cho tôi thân phận liệt sĩ, đồng thời sẽ mở một quỹ ngân sách  cho Elizabeth. Số tiền này sẽ đảm bảo cho cô ấy cả đời không phải lo về cơm ăn áo mặc. Còn George, vào ngày sinh nhật thứ mười tám, nó sẽ tiếp quản cổ phần của trong một số công ty trang sức xa xỉ ở Ý. Tôi chỉ có thể làm được nhiêu đây cho họ..."
“Còn tôi thì sao…” Victor còn chưa kịp nói xong thì nụ cười trên mặt Monroe đã biến mất, anh nghiêm túc nhìn người bạn mà mình đã quen biết hơn hai mươi năm này, nói tiếp: “Chúng ta đã quen nhau hai mươi ba năm, anh đã là người liên lạc của tôi trong hai mươi năm, làm việc như một Thi Hành Giả trong nửa năm nay. Thế nhưng, anh chả có chút tài năng gì trong lĩnh vực này. Nếu không phải tôi ra tay cứu giúp thì anh đã sớm chết vô số lần. Còn nhớ lúc tôi đã cứu anh ở Venezuela không, khi đó anh bước tới trước mặt quỳ xuống tôi thề rằng cả đời này sẽ không bao giờ phản bội tôi, anh hiểu từ “không bao giờ phản bội” như thế này à?”
“Thật xin lỗi…” Victor thở dài, rời mắt khỏi Monroe, nhìn ly rượu trống rỗng trước mặt, nhàn nhạt nói: “Anh nói đúng, tôi khác với anh, tôi không có tài năng của một Thi Hành Giả như anh. Tôi không thể và không dám làm trái quy tắc của Đêm Đen. Anh biết quy tắc của Đêm Đen mà, nếu tôi không làm theo lời của bốn người đó, tôi sẽ chết, Elizabeth và George cũng sẽ chết trong nhiều vụ tai nạn khác nhau. Tôi không muốn mạo hiểm…”
Nói rồi, Victor dừng lại, ngẩng đầu nhìn Monroe rồi nói: "Xin lỗi, bạn của tôi, tôi sẽ đền bù cho anh ở dưới địa ngục." Nói xong, anh đưa tay ra khỏi chiếc vali đang mở.
Lúc này, Monroe đột nhiên nói: "Trước khi chết anh không muốn biết năng lực của tôi là gì sao? Toàn bộ Đêm Đen không một ai biết năng lực của tôi cả. Đây là bí mật lớn nhất của tôi đó, không phải anh đã hỏi điều này suốt hai mươi ba năm qua sao, bây giờ anh sắp cùng tôi xuống địa ngục, anh thật sự muốn đến đó trong hối hận sao?"
Nghe xong những lời này, tay Victor tạm thời đặt trở về trên chiếc vali, anh nhìn Monroe và mong chờ anh ta tiết lộ bí mật đã dày vò cả Đêm Đen…
Trông vẻ mặt do dự của Victor, Monroe mỉm cười, nhìn người bạn cũ mà anh đã quen biết hai mươi ba năm, thẳng thắn nói: “Dị năng của tôi chính là… ngưng đọng thời gian-” Nói đến điểm mấu chốt, Monroe đưa miệng ghé vào tai Victor thấp giọng nói.
"Chúa ơi..." Nghe xong, Victor kinh ngạc mở miệng, một lúc sau, anh nhìn Monroe rồi lẩm bẩm: "Đây chẳng khác nào Chúa ban một nửa sức mạnh của mình cho anh sao. Nếu như tôi không quen biết anh trong nhiều năm như vậy, tôi đã nghĩ anh là anh em ruột của Chúa Giêsu.”
Monroe nhìn thấy phản ứng của anh ta, khẽ mỉm cười, sau đó tiếp tục nói: "Hiện tại tôi cho anh một câu hỏi. Nếu tôi giấu anh ở một nơi mà Đêm Đen không thể tìm tới, anh có chọn sống nốt phần đời còn lại trong yên bình hay không? "
Monroe nói xong, thân thể Victor bắt đầu run lên, đôi mắt không chớp nhìn Monroe, quá trình này kéo dài gần một phút, Victor mới thở ra một hơi dài, lắc đầu nói: "Thật xin lỗi, bạn tôi ơi, dị năng của anh lại không phải là của tôi. Tôi không thể để Elizabeth và George mạo hiểm." Nói đến đây, anh ta chỉ vào ly rượu trống rỗng trước mặt và mỉm cười, rồi tiếp tục nói với Monroe " anh có thể đưa cho tôi thêm một ly không?"
Câu trả lời của Victor quả nhiên nằm trong dự đoán của Monroe, nụ cười trên mặt biến mất, sau khi liếc nhìn người bạn cũ rồi bước đến quầy bar lấy hơn nửa chai whisky, sau đó tự tay rót cho Victor nửa ly rượu.
Victor không chạm vào ly rượu mà trực tiếp cầm lấy chai tu sạch, anh ta ngước lên rồi nói với đôi mắt đỏ hoe: “Rượu ngon…” Lời vừa ra khỏi miệng, tay anh ấy đã rời khỏi vali...

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp