Đêm Đen Kéo Đến

Chương 1 No.1 Đêm Đen Monroe


2 tháng

trướctiếp


Ở New York, trong một căn phòng sang trọng trên tầng cao nhất của một khách sạn cao cấp ở Manhattan, một người đàn ông da trắng béo mập đang ngấu nghiến trước bàn ăn đầy món Ý trước mặt. Sau khi nuốt ngụm canh hầm cùng một ly rượu vang đỏ, hắn ta liếc mắt khinh thường nhìn người đàn ông trung niên trạc năm mươi với mái tóc hoa râm trước mặt.
“Anh nói anh tên Monroe?” tên béo vừa nói, vừa chuyển sự chú ý tới tấm danh thiếp trên bàn. Trên tấm danh thiếp có một số cụm từ đơn giản bằng tiếng Anh và tiếng Latin - Đêm Đen  No1 - Andreas Monroe.
"Đúng vậy, nhưng có lẽ ngài Fredo không cần phải quan tâm những điều này." Người đàn ông trung niên tên Monroe khẽ cười, liếc nhìn đồng hồ rồi nói tiếp: "Những gì cần nói tôi đều đã nói xong. Cũng không cần tôi phải nhắc lại nữa nhỉ ngài Fredo, câu trả lời của ngài là gì?"
“Anh nói có người ra giá hai triệu đô để mua cái mạng này của tôi?” tên béo Fredo tiếp tục nhét thức ăn vào miệng trong khi nói: “Anh còn nói gì nữa? Lúc tôi ăn, máu dồn hết vào trong bụng, ở đây không đủ để nhớ đâu..."
Vừa nói, Fredo vừa chỉ vào đầu mình, sau đó tiếp tục: "Nói lại lần nữa đi, vừa rồi tôi nghe không rõ lắm, lần này nói chậm lại chút…"
Trong lời nói của tên béo rõ ràng có mang theo điệu bộ giễu cợt, nhưng trên mặt Monroe lại không có sự tức giận khi bị sỉ nhục, chỉ mỉm cười nói: "Ngài Fredo nếu muốn, đương nhiên không có vấn đề gì..."
Nói xong, Monroe dừng lại, cố ý liếc nhìn mấy chiếc camera trên tường, sau đó tiếp tục cười nói: "Tôi đến đây để thay mặt Đêm Đen thông báo cho ngài Fredo. Ba ngày trước, một quý ông không thể kể tên đã giao nhiệm vụ kết liễu cuộc đời ngài với giá hai triệu đô trong vòng một tuần. Tuy nhiên, theo luật của Đêm Đen, ngài vẫn còn một cơ hội để chuộc lại mạng sống của mình, tất nhiên nếu ngài tự nguyện trả gấp đôi số tiền treo thưởng, tức là bốn triệu đô, thì ngài Fredo sẽ được Đêm Đen bảo vệ trong một năm tới, sẽ không một cá nhân hay tổ chức nào có thể dòm ngó tới mạng sống của ngài..."
"Hahahahaha...ahem..." Monroe vừa nói xong, Fredo đã bắt đầu cười sặc sụa. Nhưng mới cười được vài tiếng, thức ăn trong miệng lại rơi vào họng làm hắn ho dữ dội vài lần, khi đã lấy lại hơi thở, mới nói với Monroe: "Anh nghĩ tôi, Silvio Fredo là một gã quê mùa chưa từng nhìn thấy máu đúng không? Tôi bắt đầu giết người từ năm mười bốn tuổi. Có người đã treo thưởng mạng sống của tôi khi mới hai mươi lăm tuổi, mà giờ tôi vẫn ngồi đây tận hưởng cuộc sống, trong khi những kẻ muốn mạng tôi đã gặp được Chúa rồi…”
Sau khi nói điều này, Fredo nhặt tấm danh thiếp trên bàn lên. Vừa xem lại nội dung phía trên, liền ném tấm danh thiếp trong tay ra, sau đó ngước mắt nhìn Monroe nói tiếp: “Đừng tưởng rằng tôi không biết thủ đoạn bẩn thỉu của mấy anh. Đầu tiên là anh bịa ra một câu chuyện như vậy: -gọi là huyền thoại Đêm Đen. Đợi đến khi tôi tin rồi sẽ lừa gạt tôi lấy bốn triệu đô…”
Lần này không để Fredo kịp nói hết, Monroe đã đứng dậy trước. Anh ta nhặt tấm danh thiếp rơi dưới chân lên cất lại, sau đó mỉm cười với Fredo nói: "Vậy tôi có thể hiểu như vậy không, rằng ngài Fredo đã tự nguyện từ bỏ cơ hội chuộc lại mạng sống của mình” 
Sau khi im lặng suy nghĩ, Fredo ngẩng đầu nhìn Monroe rồi nói: "Ít nhất anh cũng phải tỏ ra có thành ý một chút chứ, để chứng minh anh không phải là kẻ nói dối sao anh không nói tên người thuê anh đi. Ai lại muốn bỏ ra hai triệu đô để lấy mạng tôi chứ."
"Xin thứ lỗi cho tôi, chuyện này tôi không thể nói ra được." Monroe khẽ mỉm cười, sau đó tiếp tục nói: "Không tiết lộ chủ thuê là quy tắc cơ bản nhất của Đêm Đen..." Vừa nói, Monroe vừa ngồi xuống chiếc ghế trước mặt Fredo.
Fredo cười mỉa, nhưng câu trả lời dường như chẳng ảnh hưởng gì đến cảm giác thèm ăn của hắn. Vừa mở một chai rượu vang đỏ rót vào ly, vừa nói với Monroe đang mỉm cười nhìn mình: "Vậy thì cút ra khỏi đây ngay, thằng khốn! Trước khi tao đổi ý rồi vặn đầu mày xuống, cút ngay..."
Ngay khi lời cuối cùng kịp thốt ra khỏi môi Fredo, Monroe đột nhiên cười lên đầy quái dị, sau đó tự nhủ: “Tôi thực sự không thích làm điều này…”
Lời vừa dứt khỏi môi thì đột nhiên khung cảnh xung quanh như đông cứng lại, rượu trong tay Fredo tiếp tục rơi vào ly. Nói đúng hơn, toàn bộ khung cảnh trong văn phòng đột nhiên dừng lại. Ngay cả rượu vang đỏ chảy ra khỏi chai cũng lập tức đóng băng, mọi thứ trông như một bức tranh tĩnh lặng.
Lúc này, Monroe đột nhiên đứng dậy. Anh ta cất bước tới gần Fredo, thở dài lẩm bẩm: "Tôi thực sự không thích điều này ..." Trong khi nói, Monroe vòi ngón tay mảnh khảnh của mình vào miệng Fredo đẩy cặn thức ăn trong miệng vào trong khí quản.
Làm xong hết thảy, Monroe lau ngón tay đầy nước bọt và cặn thức ăn của mình lên chiếc khăn ăn trên ngực Fredo rồi quay lại chỗ ngồi của mình, ngay lúc mông Monroe chạm vào ghế. Sự im ắng trong văn phòng đột nhiên biến mất, một tiếng "rầm!", chai rượu trong tay Fredo bị quăng xuống sàn. Chỉ thấy hắn dùng cả hai tay ôm lấy cổ mình một cách tuyệt vọng, vừa ho dữ dội vừa cố gắng hút không khí vào miệng. 
Nhưng cả khi dùng hết sức cũng chẳng có chút không khí nào lọt được vào phổi hắn. Chỉ trong chốc lát, sắc mặt của tên béo trở nên đỏ oạch như gan lợn. Ngày lúc này, cửa văn phòng  đột nhiên bị mở ra từ bên ngoài, một đám vệ sĩ ồn ào xông đến. Một trong số đó đã cố nhấc Fredo lên khỏi ghế nhưng không nổi, sau phải nhờ sự giúp đỡ của vài người mới nâng được cơ thể Fredo lên.
“Này các anh, dựa vào tình hình hiện tại của ngài Fredo, tôi đề nghị mọi người nên gọi xe cứu thương đi." Nhìn sự cố gắng của các vệ sĩ, Monroe đứng dậy đối mặt với những người đàn ông to lớn rồi nói: “Ngài Fredo có vẻ đã mắc nghẹn thức ăn, nếu đội cứu hộ tới sớm thì chắc vẫn có thể được cứu người…” Nói xong, Monroe quay người đi về phía cửa.
“Mẹ nó! Mày không được rời đi cho đến khi chuyện này được giải quyết rõ ràng!" Vài tên vệ sĩ thấy Monroe chuẩn bị rời đi liền xông đến ngăn lại. Nhưng hắn còn chưa kịp ra tay, tên cầm đầu đã hét lên: "Để hắn ta đi! Vừa rồi chúng ta luôn theo dõi camera giám sát. Sếp đúng là nghẹn thức ăn, không liên quan gì đến tên này..."
Sau mười năm phút, đội cứu hộ mới có mặt ở hiện trường, còn Silvio Fredo đã chết vì một “tai nạn”.
Qua vài phút sau, Monroe bỗng nhiên xuất hiện bên ngoài tòa nhà văn phòng, đang định đi bộ tới chỗ chiếc ô tô đỗ ở bên đường. Cơ thể anh đột nhiên khựng lại, đột nhiên quay đầu nhìn lên phía sau, cười nhìn nóc nhà dãy bên cạnh.
Trên nóc nhà đó, một tay súng cầm súng bắn tỉa đang ẩn nấp trong lỗ thông hơi, ống ngắm hình chữ thập chỉ thẳng đầu Monroe cách đó vài trăm mét. Sau khi nhìn thấy nụ cười qua ống ngắm, thân thể tay súng bắn tỉa không hiểu run lên, một linh cảm chẳng lành đột nhiên tràn ngập cơ thể anh ta.
Ngay khi tay bắn tỉa bình tĩnh lại, đúng lúc anh ta chuẩn bị bóp cò. Monroe, người đang được cố định trong ống ngắm đột nhiên biến mất, tay bắn tỉa giật mình, vội điều chỉnh nòng súng và quan sát xung quanh để xem có dấu vết nào của Monroe không...
Một lúc sau, xạ thủ chợt hiểu ra, nhanh chóng ném khẩu súng bắn tỉa trong tay, bò ra khỏi ống thông gió, quay người chạy về phía cầu thang. Nhưng trong khoảnh khắc tay súng bắn tỉa quay đầu lại, cơ thể hắn đột nhiên cứng đờ và bất động. Anh ta  nhìn thấy Monroe, người vừa cách hàng trăm mét, chỉ mười giây sau đã đứng ở đầu cầu thang, sau khi nhìn tay súng từ trên xuống dưới, Monroe cười nói: “Nói cho tôi biết, ông chủ của cậu là ai?, tôi sẽ..."
Monroe còn chưa nói xong đã thấy mặt và làn da của anh ta lập tức trở nên đỏ bừng, còn khuôn mặt thì trở nên méo mó vì đau đớn. Monroe khẽ cau mày rồi lùi lại vài bước nói: "Ngay cả đường thoát thân cũng bị cắt đứt. Tôi nên nghĩ tới chuyện này..."
Monroe chưa kịp nói xong, cơ thể tay súng đột nhiên bốc cháy với tiếng "Bùm!" anh ta chỉ kịp kêu lên hai tiếng rồi bất động, để ngọn lửa dữ dội thiêu rụi mình thành tro. Chỉ trong vài chục giây, một người hoàn toàn khỏe mạnh đã biến thành một đống tro tàn cháy đen xám rải rác trên mặt đất.
Monroe thấy cảnh này, vẻ mặt trở nên thích thú, sau khi xoay một vòng, ánh mắt tập trung vào đống tro tàn trên mặt đất, nhỏ giọng: “Chuyện càng ngày càng thú vị rồi đây..."

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp