Cùng Tướng Công Mang Không Gian Vật Tư Xuyên Về Cổ Đại Làm Ruộng

Chương 21


2 tháng

trướctiếp

Chu Oánh thấy người đã được cứu thì thở phào một hơi, nàng hỏi: "Không có việc gì là tốt rồi, hiện tại chàng muốn lên núi hay về thôn."

"Về trong miếu đi, đúng lúc hai ta vừa mua thuốc cảm, giờ phải mau mau quay về uống thuốc rồi thay quần áo, nếu không lại bị bệnh nặng một trận nữa cho coi." Cố Thừa Duệ nói xong thì ôm Thiết Ngưu lên, vội vàng chạy về miếu.

Chu Oánh nghe hắn nhắc đến thuốc thì lập tức hiểu ý, cũng nói: "Vậy ta đi trước một bước nhé, để còn nấu thuốc nữa."

Nàng nói xong thì cũng nhanh chóng chạy lên núi.

Sau khi về tới miếu Mẹ, nàng lấy tất cả các đồ dùng mà hai người đã mua vào hai lần gần nhất ra, chuẩn bị cho Cố Thừa Duệ một bộ quần áo, nàng nhóm lửa, sau đó lấy cái nồi đất lớn từ trong không gian ra để nấu thuốc cảm.

Nàng hơi do dự một chút, lại lấy ra chút rơm rạ trải ở bên cạnh đống lửa.

Đợi nàng chuẩn bị gần xong hết mọi thứ, Cố Thừa Duệ cũng bế Thiết Ngưu đang run rẩy đi đến.

Chu Oánh vội vàng chỉ hướng sau bức tượng, nói: "Duệ ca, chàng mau cởi hết quần áo bị ướt của cậu bé ra, rồi đi sang chỗ kia thay đồ mới cho bé."

Cố Thừa Duệ nghe xong thì lập tức mang theo Thiết Ngưu đi tới, khi hắn thấy Chu Oánh đưa chăn mền cũ lúc trước mang từ Cố gia ra cùng với quần áo của chính mình thì hiểu ý nàng ngay.

Khi đã ra sau bức tượng thần, việc đầu tiên hắm làm là cởi hết quần áo của Thiết Ngưu, lấy áo trong trước đây của nguyên chủ tròng lên cho cậu bé, sau đó hắn dùng chăn mền bọc cậu bé lại thật chặt, cuối cùng chỉnh lại y phục và lau khô tóc cho cậu bé.

Khi đã xác định tóc khô rồi, hắn mới nói chuyện với cậu bé: "Bé đi sang kia sưởi ấm đi, để ta thay quần áo chút nhé."

Thiết Ngưu đã lạnh đến phát run, khi cậu bé nghe rằng có lửa để sưởi ấm thì cũng không suy nghĩ gì nhiều, lập tức bọc chăn chạy ra ngoài.

Chu Oánh thấy cậu bé chạy ra thì bảo cậu bé ngồi xuống phần rơm đã trải bên cạnh đống lửa, nàng quăng thêm củi vào cho lửa cháy lớn hơn: "Bé hơ tóc cho đỡ ướt nhé, chứ không bị gió thổi một cái là đổ bệnh liền đấy."

"Vâng ạ." Thiết Ngưu lên tiếng đáp lại, cậu bé thử xích lại gần lửa, cúi xuống hơ hơ cho tóc mình khô.

Chu Oánh thấy vậy quá nguy hiểm, nàng đành phải tiến lên giúp đỡ cậu bé hơ khô tóc.

Lúc này, Cố Thừa Duệ cũng đã thay quần áo xong, hắn mang quần áo ướt đi ra rồi đưa cho nàng: "Bé con, để ta trông lửa cho, nàng vắt quần áo rồi đem ra ngoài phơi đi."

"Được." Chu Oánh nhìn thấy nội y ướt sũng bị hắn giấu trong lớp quần áo thì nàng lập tức nhận đồ, quay người đi ra ngoài.

Khi ra tới cửa miếu, vừa hay nhìn thấy có ba người vội vã chạy về phía này, nàng lập tức tránh sang một bên, mượn lỗ hỏng vắt quần áo để nhét nội y ướt đó vào trong không gian.

Sau đó, nàng phơi số quần áo ướt còn lại trên tảng đá trước cửa miếu.

Đúng lúc ba người cũng đã chạy đến nơi, người phụ nữ trung niên chạy đầu còn cầm thêm một bao đựng quần áo, Chu Oánh định tiến lên chào hỏi, nhưng mà ba người đã vội chạy vào trong miếu.

Khi họ nhìn thấy Thiết Ngưu đang bọc chăn kín mít ngồi sưởi ấm bên đống lửa, một nhóm ba người cuối cùng mới thở phào một hơi.

Người phụ nữ trung niên cầm bọc đồ theo cũng chính là Bạch thị - mẫu thân của Thiết Ngưu, bà ấy thấy cơ thể của Thiết Ngưu đang run lẩy bẩy thì mắt bà ấy đã ngấn lệ, nước mắt rơi lã chã, bắt đầu quở trách: "Con đó đồ nhóc thúi này, nương đã nói bao nhiêu lần là không được xuống nước chơi, không được lại gần sông suối ao hồ chơi, mà sao con không nghe, để hôm nay..."

Bà ấy vẫn chưa nói xong, Thiết Ngưu đã há mồm khóc rống lên, còn gào lớn cực kỳ.

Bạch thị thấy vậy thì vội chạy lại lau nước mắt cho cậu bé: "Đừng khóc, nương không nói con, nhưng con cũng phải..."

Người đàn ông lớn tuổi đứng bên cạnh bà ấy cũng chính là phụ thân của Thiết Ngưu – Tiền Gia Hỉ, ông ấy trực tiếp tiến lên đoạt lấy bọc quần áo, đi đến trước mặt Thiết Ngưu, xốc cái chăn trên người cậu bé ra, sau đó ông ấy cầm chăn cho cậu bé thay ngay tại đó.

Chu Oánh nhìn gia đình bọn họ bận bịu, nàng tiếp tục công việc nấu thuốc của mình.

Đồng thời, trưởng thôn cũng đi tới trước mặt Cố Thừa Duệ, ông ấy chắp tay hành lễ nói: "Lão hủ đến đây để cảm ơn hai vợ chồng các ngươi, nếu không nhờ các ngươi cứu đứa cháu trai Thiết Ngưu ngang bướng này của ta, sợ là khó nói rồi."

Cố Thừa Duệ vội vàng đỡ ông ấy dậy: "Tiền gia gia ngài khách sáo rồi, cho dù là ai gặp phải chuyện này thì đều sẽ ra tay cứu giúp thôi."

Đồng thời, trong lòng hắn cũng vô cùng kinh ngạc, hắn thật sự không ngờ tới, lần trùng hợp cứu người này vậy mà lại cứu trúng cháu trai của Trưởng thôn.

Xem ra, vận khí của bọn họ không tệ lắm, chuyện phòng ở cuối cùng cũng thấy được hi vọng.

"Có thể gặp được các ngươi tình cờ đi qua, đó chính là duyên phận rồi."- Trưởng thôn nhấn mạnh nói, ngay sau đó đã bị ba cái hắt xì liên tiếp của Cố Thừa Duệ cắt ngang.

Trưởng thôn vội nói: "Ngươi bị cảm lạnh rồi, mau mau ngồi xuống đây sưởi ấm cho đỡ lạnh đi. Hỉ thúc nhà ngươi đã đi gọi đại phu rồi, đợi xíu đại phu kê thuốc cho mà uống."

"Ở nơi của ta cũng có một ít thuốc cảm lạnh, hiện tại vợ ta đang nấu. Chút nữa đại phu tới, chỉ cần xem bệnh cho Thiết Ngưu là được rồi, không cần xem cho ta."- Cố Thừa Duệ nói xong thì đi đến bên cạnh đống lửa, hơ nóng người sưởi ấm.

Trưởng thôn thấy vậy cũng đi theo, ông ấy ngồi lên trên đống rơm rạ, sau đó ông ấy cùng trò chuyện với Cố Thừa Duệ.

Cũng là lúc này, ông ấy mới nhớ tới, vợ chồng bọn họ mấy ngày nay đều ở trong ngôi miếu tồi tàn và cũ nát này, nhưng mà bây giờ trời đã vào đông, lạnh đến nỗi nước còn đóng băng được, nếu mà ở lại đây thì không biết có vượt qua được mùa đông không.

Sau đó, ông ấy nhìn về phía Cố Thừa Duệ hỏi: "Ồ đúng rồi, lão hủ nhớ là hai ngày trước các ngươi có nhắc tới chuyện tìm phòng ở, thế đã tìm được phòng nào ưng ý chưa?"

"Chúng ta có đi nghe ngóng một chút, có điều ở trong thôn thật đúng là không có phòng ở nào phù hợp."

"Vậy sắp tới các ngươi có kế hoạch gì không?"

"Ta định nhờ ngài cho chúng ta xin một khoảng đất trống, chúng ta lợp một căn nhà nhỏ để chống chọi với mùa đông trước, đến đầu xuân lại tính tiếp."

"Lợp nhà, các ngươi có bạc à?"

"Vợ chồng chúng ta đều có ít vốn hiểu biết về y dược, cho nên hai ngày này có lên núi đào chút dược liệu, rồi đi lên trấn trên đổi được ít bạc, nếu xây một căn nhà nhỏ bằng gạch* thì hẳn vẫn nằm trong phạm vi cho phép."

*Cái nhà giống vầy nè, không biết tả sao.

Trưởng thôn nghe thế thì ngơ ngác một hồi, sau đó ông ấy cực kỳ vui sướng hỏi: "Các ngươi hiểu biết thảo dược, vậy có biết chữa bệnh không?"

"Lúc trước, ta từng có một khoảng thời gian học ở kinh thành, đi theo một đại phu trong học viện để học một ít kiến thức cơ bản về y dược, nếu chữa một vài bệnh nhẹ thường thấy thì chắc chắn là không thành vấn đề."- Cố Thừa Duệ gật đầu đáp.

Quan trọng là dựa theo ký ức, mặc dù nguyên chủ không có thật sự học y dược chính quy, nhưng mà quan hệ của hắn với đại phu trong học viện quả thật rất tốt, chỉ cần có thời gian rảnh thì nguyên chủ sẽ phụ giúp vị đại phu ấy khám và chữa bệnh.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp