Cùng Tướng Công Mang Không Gian Vật Tư Xuyên Về Cổ Đại Làm Ruộng

Chương 18


2 tháng

trướctiếp

"Cũng không phải việc gì to tát, chỉ là ta mơ lại giấc mơ biến thành tiên hôm bữa thôi. Ta sống trong một tòa cung điện vô cùng rộng lớn, nhưng bên trong lại trống rỗng, không có gì hết. Mỗi ngày ngoại trừ trồng cây thì chính là chơi với mấy con động vật nhỏ, nó tẻ nhạt vô cùng. Hoặc là có khi ta rảnh rỗi quá đi gây sự luôn không chừng, cảm giác cả người rất là cô đơn và lạnh lẽo. Nó làm cho ta lập tức nhớ tới những năm sau khi ông nội qua đời, lâu quá rồi, ta cũng quên mất đi khái niệm của thời gian, cứ như bị cô lập vậy, thật sự rất khó chịu."

Cố Thừa Duệ nghe xong, nhất thời cũng đoán không ra rốt cuộc vợ mình đang gặp chuyện gì.

Nhưng hắn vừa nghe mà vừa đau lòng cho nàng, thế là chỉ đành nửa đùa nửa thật nói: "Đồ bé con không có lương tâm, sao ta không nghe nói ta xuất hiện trong giấc mơ của nàng, dù có thế nào thì Duệ ca vẫn luôn bên cạnh bảo vệ nàng mà."

Hắn nói đến đây, còn ngang nhiên nhào tới hôn lên mặt nàng một cười, rồi nở một nụ cười cực kỳ xấu xa: "Có phải là do hai ngày này chúng ta không ngủ chung với nhau, nên là nàng nhớ ta?"

"Gì vậy trời, hai chuyện này đâu có liên quan gì với nhau?"- Chu Oánh tức giận đẩy cái đầu lì của hắn ra.

"Ta thấy có liên quan mà, tốt nhất là đêm nay ta chuyển về ngủ cùng với nàng nhé, chứ cứ để vợ ta bất an mất ngủ thế này hoài là ta đau lòng lắm đấy."

Chu Oánh hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn lên tiếng đồng ý.

Bởi vì nàng vẫn luôn cảm thấy giấc mơ kéo dài tận hai đêm này có chút vô lý, trong lòng bắt đầu xuất hiện loại cảm giác rất khó tả, khiến cho lòng nàng cứ bồn chồn không thôi, cảm thấy lo lắng và bất an cực kỳ, đúng lúc ngủ với Cố Thừa Duệ thử xem đêm nay sẽ có gì xảy ra.

Sau đó hai người tiếp tục trò chuyện, bên hỏi bên đáp, bên nói bên nghe, đồng thời cũng đốn thêm củi và đào thêm dược liệu.

Có Cố Thừa Duệ hiểu biết vị thuốc làm người dẫn đường, ngày đó hai người thật đúng là đào được không ít đồ tốt, có cây huyết sâm thượng hạng này, một ít bạch chỉ và cây khổ sâm, hai tảng phục linh* lớn cùng với hơn mười lăm ký gừng, và thêm chừng đâu hai mươi lăm ký dược liệu hoang dã ở trên núi.

*Phục linh, hình như là một loại nấm.

Sau khi bọn họ xuống núi thì trời đã tối nhèm, hai người vừa mới tiến vào miếu Mẹ, nơi đây lại xuất hiện một vị khách không mời, đó chính là con chó hoang Chu Oánh thấy hôm qua.

Nó thấy nàng đi vào thì lập tức chạy chậm lại gần, đến khi cách nàng chỉ có một mét nó mới dừng lại, ngoắt ngoắt cái đuôi, sủa hai tiếng cực kỳ trầm thấp.

Cố Thừa Duệ thấy vậy, hắn nhớ tới chuyện nàng kể hôm qua rằng nàng có cho con chó hoang ấy ăn một cọng sườn, hắn không khỏi bật cười, nói: "Ôi chào, ta chắc 80% là nàng bị con chó này bám đuôi rồi đó. Có điều con chó này nhìn đẹp ấy chứ, mặt với dáng dấp đều rất chuẩn, màu lông này nếu tẩy rửa sạch sẽ là đẹp cực kỳ luôn, nếu chúng ta có thể thuân phục nó, có thêm một trợ thủ đắc lực cũng rất có lợi mà phải không?"

Hắn dứt lời thì đặt cái bao bố to bự kia vào sát góc tường, cũng lấy luôn cái bao trong tay nàng để xuống.

"Vậy xem xem chúng ta có duyên với nó không, chứ ta thấy tính tình của nó có hơi lỗ mãng đó nha, chưa chắc là đôi ta sẽ thuần phục được nó đâu."- Sau khi Chu Oánh nói xong, nàng ló đầu nhìn ra phía bên ngoài một chút, khi xác định xung quanh nơi này hoàn toàn không có ai, nàng mới dám lấy một con gà trống lớn đã vặt lông sạch sẽ từ trong không gian ra rồi ném cho nó.

Chó hoang thấy có một con gà bay đến trước mặt mình, tiến lên tiếp tục đòi hỏi nàng cho thêm bằng cách dạo một vòng quanh người nàng, nhưng ngay sau đó nó vội chạy lại ngậm con gà lên rồi phi đi mất.

Sau khi con chó ấy rời đi, Chu Oánh lại tiếp tục công cuộc xịt nước sát khuẩn, rồi nàng ngồi lên trên một tảng đá, nghỉ ngơi trong chốc lát, lúc này mới xắn tay áo vào bếp nấu ăn.

Nàng nấu một nồi cháo gạo thơm lừng, cầm ra thêm năm cái bánh bao, rồi nàng lấy chút thịt bò ra xào chung với nấm bào ngư.

Sau bữa ăn, hai người lấy các loại dược liệu trong bao bố ra, xử lí đơn giản chúng qua một lần.

Chờ đến khi người trong thôn đều đã chìm vào giấc ngủ, hai người lập tức mang theo đồ vật trở về không gian.

Sau đó, hai vợ chồng còn cùng nhau giết năm con dê, hai con trâu, một con lừa, đem chúng đi tẩy rửa, rồi hai người quay về ngủ chung.

Đến thời khắc sau nửa đêm, Cố Thừa Duệ nghe được âm thanh chất chứa tràn đầy sự sợ hãi trong lời nói mớ của Chu Oánh, hắn vội vàng lay cho nàng tỉnh: "Bé con, tỉnh dậy, chỉ là mơ thôi, không có gì phải sợ."

Chu Oánh sửng sốt một chút, sau khi nàng lấy lại tinh thần thì vội nhào vào cái ôm của hắn, đáp một tiếng ừm rồi ngồi yên đấy để bình tĩnh lại.

Cố Thừa Duệ thấy nàng đã dịu đi được phần nào, hắn chỉnh lại mấy sợi tóc con bị rỗi của nàng, vỗ vỗ lưng cho nàng rồi nhẹ giọng hỏi: "Vừa rồi nàng lại mơ thấy cái gì, nói cho Duệ ca nghe được không, nói ra rồi sẽ không sợ nữa."

"Ta mơ thấy nơi đây sẽ gặp thiên tai rất khủng khiếp, một hồi là mặt trời nóng bức khiến cho đất cằn cỗi kéo dài nghìn dặm, người chết đói xuất hiện ở khắp nơi. Một hồi là những cơn lũ bão cuồn cuộn nổi dậy, tóm lại rất đáng sợ. Cuối cùng ta còn mơ thấy có người vì đói quá mà xem con mình là thức ăn, vừa nhìn thấy thôi là sợ mất mật rồi."- Chu Oánh nặng nề trả lời.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp