Thế Tử Phu Nhân Mang Không Gian Cứu Vớt Hầu Phủ

Chương 13


2 tháng

trướctiếp

Lúc mà hai người đã đựng đầy nước chuẩn bị về nhà thì nghe được tiếng khóc vang lên ở khu rừng của phía bên kia cái hồ nước.

Chử Trần Âm cau mày, Phó Yến Đình đi xem thử.

Phó Yến Đình đưa tay ra biểu thị nàng đừng phát ra tiếng động, nhẹ nhàng tiến về phía trước, lấy ra thanh kiếm dài dọn cỏ để đi.

Chỉ nhìn thấy một tiểu cô nương khoảng hơn 10 tuổi đang vừa quỳ vừa run rẩy trên cỏ: "Đại nhân, người tha cho ta đi! đại nhân!"

Lúc này tiểu cô nương mới nhận thức lại được, ngẩng đầu lên nhìn về phía Chử Trần Âm, nhìn thấy nàng là nữ tử nên thở phào một hơi, cũng không còn run chân tay dữ dội nhiều lúc nãy.

Chử Trần Âm nhìn về phía nàng hỏi: "Vị cô nương này, không sao chứ?"

Khi mà tiểu cô nương nghe được giọng nói của nàng, ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ nhìn vè phía nàng: "Các người là người ngoài thôn phải không!mau chóng rời khỏi đây đi, không nên ở cái thôn này!"

Chử Trần Âm ngơ người một lúc: "Tại sao lại không thể ở lại đây?"

Nước mắt của tiểu cô nương rơi xuống lã chã như những chuỗi hạt: "Cách đây chưa đến vài km có một cái huyện Trạm Dương, huyện lệnh của huyện Trạm Dương họ Trần, là tôn tử của Hoàng Hậu, ỷ bản thân mình là Hoàng thân quốc thích, ở vùng này tự xưng mình là Hoàng Đế, xưng vương xưng bá, không coi lão bách tính nơi đây là ngươi!"

Lúc nàng ấy nói thì trong mắt tràn đầy oán hận, tiếp tục nói: "Ngày thường ép bọn ta phải nộp lương thực thì không nói, hắn còn bắt nạt các nữ tử ở trong thời, bất kể là đã thành hôn hay chưa, hắn đều phái người bắt họ đến phủ, đặt cho nó một cái tên hay thì gọi là đến huyện của hắn để làm việc, nhưng sự thực thì lại là bị nhốt ở hậu viện để làm thú vui cho hắn!"

Tiểu cô nương vừa nói vừa khóc, khó càng ngày càng to.

Chử Trần Âm liền rút ra khăn của mình nhanh chóng lau nước mắt cho nàng ấy, ở trong đầu mình bắt đầu tìm kiếm về tên huyện lệnh họ Trần, nhưng mà hình như trong sử sách không có ghi chép lại.

Nàng hỏi nàng ấy: "Cô nương, người nhà của cô nương đâu?"

Hai tay của tiểu cô nương nắm chặt vào, cắn chặt môi dưới và nói: "Nương của ta khoảng một năm trước đã bị ép vào phủ, chưa đến 3 tháng thì thi thể của bà ấy đã được cuốn vào cỏ rơm và ném ra đằng sau núi. Phụ thân của ta tìm đến đó để nói lý lẽ, thì bị đánh gãy chân, sau đó cũng rất khó khăn thì mới có thể sống sót, rồi hắn ta lại tiếp tục phái người bắt ta vào Trần phủ, phụ thân của ta và đại ca sống chết cũng không đồng ý, bị người của bọn họ dùng gậy đánh chết rồi, ta nhân cơ hội này chạy trốn ra ngoài, trốn ở đây."

Chử Trần Âm sau khi nghe xong cảm thấy rất buồn, không ngờ giữa ban ngày ban mặt lại có chuyện như này xảy ra.

Nhưng mà khi nghĩ kỹ thì cũng có thể hiểu được, cái tên Hoàng Đế chó đấy dù gì cũng là vị vua ngu xuẩn, là người không đứng đắn, thì hạ nhân của ông ta cũng có phong cách làm việc giống ông ta, đều là cùng một giuộc.

Phó Yến Đình không cũng ngạc nhiên, hắn lấy ra một đinh ngân lượng đưa cho tiểu cô nương, cũng coi như là báo đáp việc nàng ấy đã có lòng nhắc nhở bọn họ, sau đó nhanh chóng đưa Chử Trần Âm trở lại căn nhà đất.

Nói ra thì cũng thật trùng hợp, bọn họ vẫn chưa về đến nhà, những quan binh đi thử lương thực ở trong thôn đã đến rồi.

Đám quan binh này đã đi thử được khoảng 4 5 nhà, sau đó đã đi đến căn nhà của Chử Gia ở trong góc, hướng vào bên trong hét lớn: "Nộp lương thực! Nộp lương thực!"

"Nộp lương thực cái gì chứ?" Phó Hầu không biết chuyện gì đang xảy ra.

Vẫn là Lai Phúc đã phản ứng kịp, hắn ngày trước cũng đã nghe các đồng hương nói về sự việc ở huyện Trạm Dương, rồi nói nhỏ bên tai của Phó Hầu.

Phó Hầu vừa nghe thấy vậy, tức giận đập bàn: "Ép buộc lão bách tính nộp lương thực, đúng là vô pháp vô thiên!"

Phó phu nhân đứng bên cạnh nhẹ nhàng nói: "Được rồi, chúng ta đang chạy nạn, chúng ta vẫn không nên quá phô chương, nộp lương thực thì nộp lương thực, chúng ta đưa một túi gạo cho bọn họ là được rồi."

Phó Hầu Gia vốn dĩ đang vô cùng tức giận, nhưng bây giờ lại thôi không giận nữa, vẫy tay về phía Lai Phúc nói: "Đi đi, đưa cho bọn chúng một túi gạo."

Cũng không mang theo nhiều gạo, Lai Phúc nghe thấy vậy thì cũng ngập ngừng: "Hầu Gia, việc này..."

Những quan binh ở ngoài cửa đã không kiên nhẫn để đợi được nữa rồi, trực tiếp xông vào phía trong: "Lương thực đâu?!"

Phó Hưng Thành ở trong phòng tay đã cầm chắc kiếm, nghiến chặt răng, đang ước ngày lập tức có thể xông ra bên ngoài giết chết đám người ngoài đấy: "Phụ thân, nương, chỗ lương thực này không thể nộp cho bọn họ."

Phó Giang Hoằng thì còn trực tiếp bước ra bên ngoài luôn: "Phụ mẫu, hai người cứ đứng yên ở đây, để con ra ngoài xem thử."

Lúc mà rời khỏi Hầu phủ, để hành động cho tiện, thì nàng đã sớm khoác lên mình bộ trang phục nam, bộ y phục màu xám đen, trên mặt bôi đen đen, nhìn trông có vẻ rất giống nam nhân nhà nông.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp