Thế Tử Phu Nhân Mang Không Gian Cứu Vớt Hầu Phủ

Chương 12


2 tháng

trướctiếp

Hắn còn chưa nói xong, có một viên đạn đã xuyên vào lông mày của hắn ta, xuyên qua cả phía sau đầu.

Máu văng tung toé, người đó mở to mắt, chưa kịp thu lại nụ cười thì đã ngã xuống khỏi lưng ngựa.

Đám binh ở phía sau cũng ngơ ngác, cũng không kịp khống chế ngựa, từng người từng người ngã chồng chất lên nhau.

Hơn trăm binh đuổi đến chỉ trong phút chốc đã chỉ còn lại đoàn người ít ỏi.

"Chơi đùa?! Cho ngươi chết!

Chử Trần Âm nhếch mép cười, trong nội tâm hừ một tiếng, cầm chắc lấy súng, hướng về phía người đang đánh xe ngựa Phó Yến Đình tiếp tục dặn dò: "Tướng quân, đánh xe sang bên trái một chút."

Phó Yến Đình nghe thấy vậy, lập tức siết chặt dây cương bên trái, để cho xe ngựa dịch sang phía bên trái.

Chử Trần Âm cũng nhân cái cơ hội này, thêm một lần nữa bóp cò phản kích.

Lần này nàng không bắn vào đầu nữa, nàng bắn về phía sau, bắn liên tiếp hơn 30 viên đạn, bùm bùm bùm, đám binh ở phía sau cũng cứ thế mà ngã xuống khỏi ngựa.

Hơn trăm người binh đuổi đến bây giờ đã gục mất hơn một nửa.

Chử Trần Âm vui mừng, lặp lại toàn bộ những động tác quen thuộc lên đạn, tiếp tục bắn.

Những viên đạn lần lượt bay tới trúng vào đầu, lồng ngực, cánh tay, bắp tay, của đám người đó, máu văng tung toé, chỉ trong phút chốc máu đã khắp mặt đất.

Những người ngồi trên ngựa cũng lần lượt bị ngã xuống, ngựa cũng bị dọa cho sợ hãi, cũng đều khụy xuống đất.

Những dòng máu đỏ tươi chảy xuống đất, không khí cũng toàn mùi vị tanh của máu tươi.

Chử Trần Âm lúc này mới thu tay lại, đặt súng xuống: "Được rồi, đại tướng quân, đi mau thôi!"

Phó Yến Đình tăng tốc xe ngựa.

Đợi đến lúc người nhà Phó Gia phát hiện ra được, thì xe ngựa cũng sớm đã bỏ mặc lại đám người đó ở phía sau.

Chử Trần Âm cũng nhanh chóng thu hồi lại khẩu súng HK416 về không gian

Cả đường đi xe ngựa đều rung lắc dữ dội, chờ đến nơi an toàn, Phó Yến Đình mới cho xe ngựa chạy chậm lại, rồi quay sang hỏi nàng: "Vừa nãy nàng đã dùng loại vũ khí gì vậy?"

Chử Trần Âm lúc đó cũng không biết làm sao có thể giải thích với hắn, chỉ nói sơ qua một chút: "Chỉ là súng, dùng thuốc nổ rồi biến thành vũ khí... Là dùng thuốc nổ, chàng có hiểu không."

Phó Yến Đình lắc đầu, chỉ nói hai chữ: "Dạy ta."

Chử Trần Âm ngơ người, bỏ quả sự ngượng ngùng, cười nói: "Được thôi! Chờ đến khi đến huyện Trạm Dương ta sẽ dạy chàng."

Sau khi nói xong, nàng quay sang nhìn trộm góc nghiêng của Phó Yến Đình.

Nói thật lòng thì nàng rất hài lòng với người đồng đội này, thông minh, hiểu chuyện, thú vị, không ngốc nghếch, rất soái!

Là hình mẫu lí tưởng, tuyệt đối là hình mẫu lí tưởng.

Phó Yến Đình đánh xe ngựa, giả vờ không nhìn thấy ánh mắt của Chử Trần Âm, nhưng trên trán lại có ý cười.

Hắn trông có vẻ cũng rất hài lòng về nương tử của mình.

Thông minh, lanh lợi, dũng cảm.

Điều quan trọng nhất là ăn nhiều, mọi người thường nói ăn nhiều là phúc.

Trong đầu hắn dường như cũng đã nghĩ xong tên của những đứa con của mình rồi.

Ừ, cứ gọi là Phó Cật Cật ( cật cật là tiếng hán có nghĩa là ăn ăn ).

Nghĩ rồi, Phó Yến Đình nở một nụ cười mãn nguyện, hô lơn một tiếng: "Hạ !"

Chử Trần Âm nhìn sương mù nhìn mây, cũng không biết được hắn đang vui cái gì, trốn thoát được vui đến vậy sao?

Nàng nhân lúc người đánh xe vẫn đang nghỉ ngơi, lại trở về không gian thêm một lần nữa, lúc nãy vì có binh đuổi theo, cho nên nàng ra vào có chút gấp gáp, quên mata đi xem không gian tầng 6.

Chỉ nhìn thấy ở trên cửa cửa tầng 6 có hiển thị một thành tiến trình, trên thanh tiến trình đó có viết: "Còn 10 ngày nữa là tầng 6 có thể lên cấp."

"Còn 10 ngày nữa..." Chử Trần Âm nói nhỏ lẩm bẩm, cái không gian tầng này thời gian nâng cấp đều không giống nhau, từ quy luật có thể thấy là không ngừng thăng tiến.

Nàng sờ lên cánh cửa không gian, trong lòng nghĩ, cũng không biết không gian tầng tiếp theo sẽ là gì

Nếu mà có thể trực tiếp tặng nàng một cái nông trường thì tốt biết bao.

Nàng cười, coi cái cánh cửa này như là một đài ước nguyện, thành tâm cầu mong.

Sau khi cầu mong xong, nàng quay người lại cầm lấy một khẩu súng lục nhỏ lén lút nhét vào người mình rồi từ từ rời đi khỏi không gian.

Quay trở lại xe ngựa, người đánh xe nghỉ ngơi đã trở lại, đổi lại nàng và Phó Yến Đình có thể nghỉ ngơi, hai người vào trong xe ngựa, dựa vào nhau, nhắm mắt ngủ một đêm.

Chờ đến lúc tỉnh lại thì đoàn người của họ cũng đã đến được cổng của huyện Trạm Dương.

Vì muốn che giấu thân phận không để ai biết, bọn họ không trực tiếp đi vào huyện thành, mà trước tiên lại đi vào một nơi ở trong huyện có tên gọi là thôn Hạnh Hoa một thôn nhỏ nằm ở trong góc.

Lai Phúc đã tìm giúp họ một căn nhà đất bị bỏ hoang để ở.

Căn nhà đất ấy không to, nhưng mà miễn cưỡng thì cũng có thể ở đủ được, tổng có hai căn phòng, nữ một phòng, nam một phòng,

Lai Phúc và người đánh xe ngựa cùng lúc đem chăn ga gối đệm lấy từ trên xe ngựa xuống, đơn giản trải ở hai căn phòng.

Công tử tiểu thư của Phó Gia cũng không phải những người kiêu kỳ, cũng giúp bọn họ dọn dẹp căn nhà sạch sẽ.

Chử Trần Âm và Phó Yến Đình cầm theo thùng gỗ đi đến cái hồ gần đó để lấy nước.

Nàng từ trong không gian lấy ra khăn mặt và bàn chải đánh răng, thuận tiện ở bên hồ thì nàng cũng đánh răng rửa mặt luôn.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp