Sắc Đẹp Mê Người - Nãi Trà Gia Quả

1.2


2 tháng

trướctiếp

Hôm nay Ngô Vĩnh Hoa tới tỏ ý muốn hai nhà liên hôn, nói con gái mình là thiên kim danh viện vẫn luôn giữ mình, nhưng vừa nhìn những ảnh chụp thân mật thì như bị hung hăng vả vào mặt.

Nếu trách, thì trách Ngô gia quá coi thường Cố Thời Sâm rồi. Ông chủ của bọn họ đã không muốn thì dù bọn họ có giấu sâu đến đâu, có phải đào sâu ba thước cũng điều tra được.

“Con phí không ít tâm tư đấy.”

Cố Bắc Thành hầm hừ nhìn vẻ mặt tự nhiên của Cố Thời Sâm, giáo dưỡng tốt đẹp làm ông không thể mắng ra lời nào khó nghe.

“Ba quá khen rồi.” Cố Thời Sâm không đau không ngứa trả lời.

Cố Bắc Thành cười lạnh, trong lòng tức giận muốn chết.

Trước kia ông còn lấy việc có thể dạy dỗ Cố Thời Sâm thành người luôn tuân thủ lễ nghi, ứng xử đúng mực, biết kiềm chế tính tình thành niềm tự hào.

Nhưng hiện tại cũng vì tâm tư quá mức thâm trầm không lộ của nó mà cảm thấy bất lực.

Dù có gia nghiệp lớn nhưng ông cũng hi vọng con cái mình có thể sống hạnh phúc an khang một chút. Vậy nhưng thằng con này đã 30 tuổi rồi mà hỉ nộ không lộ, sầu ưu không hiện.

Quan trọng hơn là, nó còn ảo tưởng muốn làm hòa thượng!

Điều này khiến người làm cha như ông cảm thấy có chút hoài nghi, có phải tiểu tử Cố Thời Sâm này thích đàn ông như báo chí viết không.

“Đinh!”

Thang máy đã tới lầu 1, Cố Thời Sâm thong thả ung ung gấp khăn tay màu trắng gọn gàng, sau đó ném vào thùng rác.

Hàn Lương hơi do dự, rồi ho nhẹ một tiếng khiến bước chân của Cố Thời Sâm tạm dừng.

“Có chuyện gì nói thẳng đi.”

Hàn Lương biết anh hơi mất  kiên nhẫn, lại trộm liếc Cố Bắc Thành, nhỏ giọng nói, “Ông chủ.........”

Cố Bắc Thành trừng hắn: “Có chuyện gì mà ta không thể nghe hả?”

Thấy Cố Thời Sâm không cảm xúc bên cạnh, Hàn Lương đành phải căng da đầu nói: “Vừa nãy lúc lên lầu tôi có thấy Kiều tiểu thư.”

Tin tức này khiến Cố Bắc Thành cả kinh, hai mắt trừng lớn, cảm thấy cậu trợ lý này đang nói mê sảng, “Không thể nào, Kiều Kiều nhà chúng ta chính là đứa bé ngoan.”

Cháu gái nhỏ của ông trước giờ đều rất ngoan ngoãn, làm sao có thể đến loại địa phương này?

Vẻ mặt Cố Thời Sâm vẫn không thay đổi, anh đứng ở đó, dường như gió cũng không thể thổi loạn tóc anh.

Ánh đèn sáng ngời chiếu lên mái tóc đen ngắn, mang theo vẻ tĩnh mịch.

“Ở đâu?”

********

Cố Kiều Kiều ở phòng bao chỉ cách thang máy vài bước chân, Hàn Lương chịu đựng áp lực nặng nề, nhỏ giọng giải thích có thể là mình nhìn lầm.

Chính là không có ai tin hắn, khiến trong lòng hắn cũng hoảng sợ.

Vô luận là kết quả gì thì kết cục của hắn chỉ có một chữ: “Thảm”.

Ba người đứng trước cửa phòng bao, Hàn Lương là không dám gõ cửa, rụt cổ đứng sau cùng, Cố Thời Sâm đến gần một chút, cong tay định gõ thì cửa phòng mở ra.

Phả vào mặt là hương rượu, còn mang theo hương nước hoa ngọt ngào kí.ch thích giác quan của Cố Thời Sâm, trong phòng bao hơi tối nên nhất thời không thấy rõ bên trong.

Chỉ trong nháy mắt, một thân thể mềm mại nhào vào lòng anh, hương thơm dụ hoặc.

“Honey, em mang thai con của anh rồi, anh nhất định phải chịu trách nhiệm với em đấy.”

Cố Thời Sâm bị ép cúi đầu, đôi môi kiều diễm cọ qua khuôn mặt anh tuấn, để lại một vết đỏ nhạt.

Không biết tiếng nhạc trong phòng bao đã ngừng tự khi nào mà ba người đứng ở cửa như bị hạ định thân chú, không hề nhúc nhích.


Lúc Cố Kiều Kiều từ phòng bao chạy ra, chân mềm nhũn vì ánh sáng bên ngoài giúp cô nhìn rõ người tới là ai.

“Chú nhỏ! Ông nội! Sao mọi người lại ở đây?”

Giây phút đó, cô thực sự hi vọng mình là người tàng hình.

*****

Đổi một phòng bao sạch sẽ, ba người ngồi trên đó đều ngăn nắp chỉnh tề, chỉ có Ôn Tử Hề nghiêng nghiêng ngả ngả dựa lưng vào sô pha.

Cô híp mắt, nhìn chằm chằm vết son trên mặt Cố Thời Sâm, hơi thất thần.

“Nói đi, rốt cuộc giữa hai đứa xảy ra chuyện gì??”

Cố Bắc Thành nhìn Cố Thời Sâm đang ngồi trên sô pha đối diện, chấn vấn.

Ông đánh giá Cố Thời Sâm mặt không đổi sắc, cảm thấy vết son trên mặt thằng con này quá chói mắt, nhưng mà giường như đương sự lại không có nhận ra.

Ánh mắt u oán lại dừng trên “quần áo bất chính”, “dáng người õng ẹo” - Ôn Tử Hề, trên mặt đều là ghét bỏ.

Ông không thể chấp nhận con trai mình với cô gái như này qua lại với nhau, càng không thể tin được, bọn nó còn.....

Cố Kiều Kiều nhìn cô bạn thân “ngoan ngoãn” bên cạnh, đôi mắt cầu xin nhìn Cố Thời Sâm xin giúp đỡ.

“Ông nội, con giải thích, đây chỉ là hiểu lầm thôi....”

“Cháu câm miệng cho ông!” Cố Bắc Thành lạnh giọng quát lớn, “Cố Thời Sâm, con mau giải thích đi!”

Trong nháy mắt, Cố Kiều Kiều biến thành con rùa đen rụt đầu, ngay cả Hàn Lương cũng bị dọa sợ, dù sao thì chuyện lớn như này hắn cũng gặp lần đầu tiên nha!

Nhìn lại Cố Thời Sâm, tư thái của anh hình như chưa bao giờ thay đổi, vẻ mặt cũng giống hệt lúc trước.

Ánh đèn dừng trên áo khoác tây trang sắc lạnh của anh.

Ôn Tử Hề nhìn người đàn ông trước mặt, tầm mắt di chuyển xuống chiếc cằm tinh xảo, dừng tại hầu kết nhô lên trên chiếc cổ trắng, hoảng hốt cười.

“Cố Thời Sâm?”

Giọng cô bật ra tiếng nỉ non, lại chỉ có Cố Thời Sâm bên cạnh nghe được.

Anh giơ tay cởi áo vest, đôi mắt sâu không thấy đáy nhìn Cố Bắc Thành.

“Ba, con sẽ chịu trách nhiệm với cô ấy.”

******

Mọi thứ khôi phục bình tĩnh, Cố Bắc Thành mang cơn tức rời đi, đương nhiên, Cố Kiều Kiều một lòng muốn giải thích cũng ngơ ngác vì câu nói kia của Cố Thời Sâm.

Cô chỉ muốn giúp chú nhỏ giải thích rõ ràng thôi mà, sao lại biến thành khiến chú ấy chịu trách nhiệm chứ?

Cố Kiều Kiều bị Cố Bắc Thành hạ lệnh cưỡng chế mang đi, trên đường còn giáo huấn một trận.

Mặc dù cô có khoác thêm chiếc áo khoác dài, nhưng phía dưới lại là kiểu váy dài tới đầu gối, trang phục như này vẫn khiến Cố Bắc Thành – người luôn nghiêm túc tuân thủ gia quy khó chấp nhận nổi.

Cuối cùng, cô chỉ có thể ngoan ngoãn trở về, mặt như đưa đám, trên đường đi còn trộm nhắn tin cho Cố Thời Sâm.

Cô cảm thấy chú nhỏ của mình thật vội, hi sinh có chút lớn nha.

*****

Trong phòng, Ôn Tử Hề an tĩnh dựa vào sô pha, đầu cô hơi đau, bị mùi rượu hun khiến đầu óc quay cuồng nhưng đôi mắt lại sáng ngời.

Nội dung Cố Kiều Kiều nói chuyện với người trong phòng bao cô nghe rõ ràng, còn có người đàn ông trước mặt này.

Lúc này Cố Thời Sâm đã cởi áo vest, áo mơ mi màu trắng không một nếp nhăn, ngay cả cúc áo cũng được thắt chỉnh tề đến mức cao nhất.

Đôi tay của anh đan vào nhau, đặt trên bụng, dáng vẻ nghiêm túc lạnh lùng giống hệt lão cán bộ hơn 80 tuổi.

Mà áo vest của anh, dừng trên người cô.

Đương nhiên Ôn Tử Hề biết người trước mặt có ý gì, cô đung đưa chân, đôi giày da màu đen gắn đinh lắc nhẹ, mặt trên còn có một nửa dây lưng màu đen còn thừa.

Giày da nhỏ cọ cọ lên quần tây sạch sẽ phẳng phiu, để lại dấu giày nhỏ màu xám nhạt.

Ôn Tử Hề híp mắt nhìn, đôi mắt đong đầy ý cười sau khi đã thực hiện được ý đồ.

“Chú Cố, chú tới để ăn vạ sao?”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp