Sắc Đẹp Mê Người - Nãi Trà Gia Quả

Chương 1: Ăn Vạ


2 tháng

trướctiếp

 
Phòng bao tối tăm, ánh sáng lập lòe như muốn che giấu bóng người, trên màn hình lớn phát ra tiếng nhạc xập xình.

Trên sô pha bằng da có bảy tám người trẻ tuổi đang vui đùa ầm ĩ, bình rượu đủ màu sắc vứt tán loạn trên sàn, mang theo vẻ chán nản.

“Đêm nay chúng ta đã thua mấy lần rồi, lần này dù thế nào cũng phải đến lượt Ôn tiểu thư!”

Cô gái đang dựa vào góc sô pha nghe vậy thì nhẹ nhàng nhướng mày, mái tóc suôn dài buộc đuôi ngựa, bên thái dương là ít tóc mái được uốn xoăn hai bên.

Mà đuôi ngựa cũng được tết thành nhiều bím tóc nhỏ, nhuộm đủ loại màu sắc khiến ai nhìn cũng cảm thấy nhức mắt.

Đôi mắt quyến rũ, vòng eo nhỏ nhắn không xương, mặc một áo khoác cao bồi màu đen, bên trong là dây đeo cùng màu, chiếc áo ngắn không thể che lấp vòng eo lóa mắt kia.

Phía dưới là một chiếc quần jeans siêu ngắn, có những sợ tơ màu đen rũ xuống, cực kỳ cân xứng với áo khoác ngắn.

Khoác lên bộ quần áo này trông cực kỳ giống chị đại học đường, nhìn qua là biết không phải người dễ chọc.

Nhưng mà khuôn mặt kia mỹ lệ tuyệt sắc, trong bóng đêm càng giống như là tiểu yêu tinh quyến rũ.

Ôn Tử Hề lười biếng giơ tay, động tác lưu loát nhận lấy chén rượu uống ực một ngụm, nhanh chóng dứt khoát.

Một vài giọt vang đỏ chảy dọc theo chiếc cổ thon rồi biến mất trong áo cao bồi khiến đám người ngả ngớn huýt sáo trêu chọc.

“Tôi uống xong rồi nha~~”

Cổ tay mảnh khảnh giơ ly rượu lên, dốc ngược xuống. Ôn Tử Hề nở nụ cười nhạt, khóe mắt khẽ nhếch, vừa tùy ý lại mê người.

Giọng nói trong trẻo bởi vì nhiễm men say nên mang theo ý vị lười biếng, âm cuối kéo dài như muốn câu dẫn người ta.

Trong đám người có kẻ lớn mật hô lên, “Không được rồi, chúng tôi đã thua cả đêm, Ôn tiểu thư không thể ức hiếp chúng tôi như vậy chứ!”

Ôn Tử Hề không thèm để ý, cong môi cười hỏi, “Vậy các anh muốn thế nào?”

Cố Kiều Kiều đang ngồi bên cạnh vội giữ tay cô bạn, “Hề Hề, cậu uống say rồi đó, chúng ta mau trở về thôi!!”

Bây giờ cô cảm thấy sốt ruột, bồn chồn khi mình mạo hiểm tới đây, có khả năng sẽ bị người nhà đánh chết vì dám cả gan chạy đến hội sở chơi, lại còn mặc thành dạng này!

Nhìn quần áo của mình với Ôn Tử Hề có điểm giống nhau, rồi nhớ tới lão cũ kỹ luôn tuân thủ lễ nghi ở nhà, nếu bị ai phát hiện thì cô ít nhất cũng bị lột một tầng da!

Cố Kiều Kiều giữ tay cô, đứng dậy muốn lôi bạn thân đang say rượu rời đi thì thân thể bị kéo ngược trở lại chỗ ngồi.

Ôn Tử Hề không có nhìn bạn mình mà nhíu mày, cười khẩy với đám người đối diện, “Nói đi, các anh muốn thế nào?”

Cố Kiều Kiều nhìn dáng vẻ này của cô nàng thì cảm thấy đau đầu.

Bạn tốt của cô cái gì cũng tốt, nhưng mà khi tâm trạng tồi tệ hoặc lúc uống rượu thì rất dễ nói chuyện, chỉ cần đối phương dám nói thì cậu ấy sẽ dám đồng ý.

Mà hôm nay, Ôn Tử Hề vừa tâm tình không tốt, lại vừa uống rượu.

Một đám người vẻ mặt khác nhau, tâm tư cũng khác, “Ôn tiểu thư sảng khoái như vậy thì không bằng chúng ta chơi trò nói thật hay đại mạo hiểm nhé?”

Tuy bọn họ là do Ôn Tử Hề dùng tiền thuê tới nhưng cố chủ* dễ nói chuyện như này thì lần đầu gặp được.

(*Cố chủ: người thuê.)

Dù bọn họ đã thua nhiều lần nhưng Ôn Tử Hề là người thắng mà cũng uống không ít, cho nên bọn họ không định chuốc rượu nữa mà trực tiếp chọn nói thật hay đại mạo hiểm.

Ôn Tử Hề cười sâu xa, ánh đèn lập lòe phác họa khuông mặt nhỏ nhắn, mang theo vài phần mê hoặc.

“Các người đừng được một tấc lại muốn tiến một thước, chúng tôi dùng tiền thuê các anh đến đây không phải để các anh tùy ý làm bậy!”

Cố Kiều Kiều tức giận, gia giáo nhà cô rất nghiêm cẩn, gia thế lại hiển hách nên tuy không kỳ thị những người vì tiền mà nịnh bợ người khác, nhưng từ tận trong xương vẫn không coi trọng bọn họ.

Mấy người kia nghe vậy thì mất hứng, vẻ mặt cũng không vui thích như trước, uể oải chán chường định rời đi.

“Từ từ, tôi đồng ý! Nói đi, chơi thế nào?”

*******

Thang máy đang đi từ tầng 5 xuống, trong không gian rộng như vậy chỉ có ba người.

“Thời Sâm, con cảm thấy Ngô tiểu thư vừa rồi như thế nào?”

Cố Bắc Thành nghiêm túc nhìn thằng con ngốc bên cạnh, mái tóc ngắn, một thân tây trang lạnh lùng khí thế làm người ta không nhìn ra tuổi thật.

“Ba, Ngô tiểu thư đã có người trong lòng rồi, con không muốn làm người thứ ba chen vào tình yêu của bọn họ.”

Cô Thời Sâm lạnh nhạt nói, dáng người anh cao hơn Cố Bắc Thành một chút, quanh thân tản ra khí lạnh " người sống chớ lại gần".

Nói xong, dùng khăn tay trắng tinh nhẹ nhàng lau bàn tay sạch sẽ, lúc cúi đầu thì đôi mắt đen sâu thẳm dưới chiếc kính gọng vàng liếc Hàn Lương một cái, hơi hơi nâng mắt.

Hàn Lương hiểu ý, “Chủ tịch.”

Hắn đưa văn kiện đơn giản qua, số lượng không nhiều nhưng nội dung lại phong phú.

Cố Bắc Thành chỉ liếc nhìn một cái, trên mặt tức giận, “Lão già Ngô Vĩnh Hoa này dám gạt ta!”

Hàn Lương im lặng không nói gì, hắn biết tính cách của Chủ tịch bọn họ rất truyền thống.

Muốn con dâu, nhưng nhất định phải là người trong sạch.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp