Lúc Lâm Tử Lâu đến tìm Tống Thừa, vừa vặn đụng phải Trịnh Nghiêm Tự muốn ra khỏi nhà.
Người đàn ông mặc bộ đồ tây thẳng thớm, đứng ở cửa thong thả sửa soạn cổ tay áo, anh nghiêng đầu nhìn Lâm Tử Lâu, ánh mắt cực kì lạnh lẽo.
"Thừa Thừa ở trên lầu."
Thực ra câu này còn chưa nói hết, Lâm Tự Lâu đã tự động thay anh bổ sung ở trong lòng, đừng nán lại quá lâu, bằng không hậu quả tự mình gánh chịu.
Cậu ta hãi hùng khiếp vía gật đầu, nhanh chóng thay xong dép lê kéo dài khoảng cách giữa cậu ta với người đàn ông, tia khí lạnh xâm nhập vào xương cốt trên người mới chậm rãi tan đi.
'Bang' tiếng đóng cửa vang lên người đàn ông rời đi, tim Lâm Tử Lâu mới chậm rãi đặt trở về trong bụng.
"Thừa Thừa?" Lâm Tử Lâu vừa leo lên cầu thang vừa gọi tên bạn chơi từ bé của mình.
Trong căn phòng nào đó trên lầu vang lên một tiếng trả lời giọng mũi yếu ớt như tiếng mèo kêu.
Lâm Tử Lâu không chắc lắm đẩy cửa ra, căn phòng mờ tối kéo chặt rèm cửa, người nào đó đang giữa hè mà bị chăn quấn chặt, trên người chỉ lộ ra nửa cái đầu.
Tống Thừa nhìn Lâm Tử Lâu ăn mặc giản dị thoải mái đi vào, thả lỏng chăn ra hỏi: "Đi rồi?"
"Đi rồi, nhưng lúc tớ đến vừa vặn gặp mặt ở dưới lầu." Lâm Tử Lâu gãi đầu, nghĩ lại mà sợ.
Thanh âm cậu ta vừa dứt, thì nghe thấy 'soạt' một tiếng bạn chơi từ bé nhà mình vén chăn lên, lộ ra lồng ngực đầy dấu vết lốm đốm, đôi chân thon dài trắng như tuyết sải bước đến trước mặt cậu ta.
Lâm Tử Lâu: "..." Quả nhiên, tình hình chiến đấu rất kịch liệt.
Trên trán cậu ta nổi đầy gân xanh, vang lên một tiếng gào thét: "Mặc đồ đàng hoàng vào cho ông!!!"
Cậu ta túm lấy quần áo sơ mi vắt trên ghế đằng sau mình, ném toàn bộ lên đầu thanh niên.
Tống Thừa: "....Đều là đàn ông với nhau bộ nhìn tớ một cái sẽ thiếu đi miếng thịt nào hả?" Thanh âm u ám oán giận, hơn nữa lúc nhỏ mọi người thường xuyên để mông trần chơi bùn với nhau, người này, lớn lên liền thay lòng đổi dạ.
Cậu than thở một tiếng cầm lấy quần áo nhanh nhẹn mặc lên người, lại ngẩng đầu nhìn, bạn chơi từ bé của mình đã khôi phục lại dáng dấp của người đàn ông đẹp trai đầy khí chất như ban đầu.
Lâm Tử Lâu đợi cậu thay đồ xong mới nói lời thành khẩn: "Nay không giống xưa, cậu bây giờ đã gả cho người ta, chúng ta còn có thể đối xử với nhau như trước đây sao, ảnh hưởng rất không tốt."
Tống Thừa nét mặt tan vỡ: "..." Cậu ghét nhất người khác miêu tả cậu giống gái chưa chồng, hận nhất chữ 'gả' này.
"Lại nói, người đàn ông của cậu có bộ dáng như thế, tớ thật sự sợ chết không toàn thây." Lâm Tử Lâu bộ dáng rất chân thành.
Tống Thừa cười lạnh một tiếng: "Thật hay giả đấy, vậy chuyện trước đây cậu hôn trộm tớ, hình như chồng tớ---" còn chưa biết đâu.
Lâm Tử Lâu vẻ mặt cứng ngắc nhanh chóng cầu xin nói: "Tớ sai rồi sai rồi sai rồi, nhanh đừng nói nữa!"
Cậu ta nhìn trái rồi nhìn phải trong lòng rất khẩn trương: "Đến mức phải ác độc như vậy sao! Giết địch một ngàn tổn thương mình tám trăm?"
Lâm Tử Lâu đến nhà Tống Thừa mấy lần, lần đầu đến gì cũng không biết, tức giận chửi Trịnh Nghiêm Tự máu chó đầy đầu, cái chuyện cướp đoạt vợ nam cũng làm ra được.
Tống Thừa ngăn không được, thằng cu này chỉ cần không có người sẽ lộ ra nguyên hình, cậu thương hại nhìn Lâm Tử Lâu, Lâm Tử Lâu còn cảm thấy chả hiểu gì hết.
Cho đến sau khi cậu ta về nhà đêm khuya nằm mơ gặp ác mộng, mơ thấy mình bị đủ thứ kì lạ giày vò sắp sụp đổ, mới ý thức được điểm bất thường.
Có một lần Tống Thừa khóc lóc kể lể, nói chồng cậu không phải người.
Lúc đó cậu ta và Trần Tông Nghĩa còn nói lời tốt đẹp khuyên bảo, cho dù trên thế giới này có quỷ thì nó cũng không thể thấy được ánh mặt trời.
Ông chồng của Tống Thừa là nhân vật có máu mặt, mở một công tuy có quy mô lớn, có hơn hai trăm công nhân viên, là sếp lớn chân chính, sao có thể là quỷ được?
Mà bây giờ sau khi trải qua nhiều chuyện quỷ dị như thế, Lâm Tử Lâu đã tin tưởng không nghi ngờ, Trịnh Nghiêm Tự không phải quỷ còn có thể là thứ gì? Rất tà.
"Lại nói cái lần tớ hôn trộm cậu, chỉ chạm nhẹ vào gò má, giống như đùa giỡn thôi! Cậu còn cho là thật hả cái cậu này, nếu không phải có nam sinh tỏ tình với tớ, tâm trí tớ lúc ấy còn non nớt bị sốc nên mới nghĩ, nghĩ ra cách không đứng đắn." Lâm Tử Lâu cười mỉa.
"Ồ." Tống Thừa mặt không cảm xúc: "Cảm giác như thế nào?"
Lâm Tử Lâu khó thở: "Còn có thể có cảm giác gì! Cậu tự mình hôn tay mình xem thử có cảm giác gì không?"
Tống Thừa cười lạnh lười trả lời cậu ta, gãi tóc đi xuống lầu.
Lâm Tử Lâu đi theo sau nửa ngày, mới nhớ ra tại sao hôm nay mình qua đây, cậu ta nhìn thấy ảnh tại nạn xe cộ trên đường cao tốc trên bản tin tin tức, mới biết bạn chơi từ bé của mình xảy ra chuyện.
"Ồ đúng rồi Thừa Thừa, tai nạn xe mấy hôm trước rốt cuộc là chuyện gì? Cậu không bị thương chứ?"
Tống Thừa lắc đầu: "Tớ không sao...tài xế kia có bị thương không?"
Mấy hôm nay chịu chấn động không nhỏ, còn bị người đàn ông ấn trên giường làm mấy lần, cậu sớm đã quên mất tiêu chuyện này.
Lâm Tử Lâu xua xua tay: "Vấn đề không lớn, nhưng có bà chị hình như nhìn thấy gì đấy, tinh thần có chút vấn đề."
Bàn tay đang uống nước của Tống Thừa ngừng lại, trong lòng đại khái đã biết được tình huống.
Quý cô đó bị kích thích chắc do nhìn thấy cái cảnh ông chồng cậu không đi con đường bình thường, chui ra từ trong bụng nữ quỷ, tình cảnh ấy cho dù người nhìn quen cảnh tượng còn hơn thế nữa như cậu, cũng cảm thấy không thích nghi được, càng huống chi người bình thường.
"Nếu cậu không bị thương tớ cũng yên tâm, chỗ Trần Tông Nghĩa tớ còn chưa nói với cậu ấy, bằng không dựa theo tính tình của cậu ấy lại phải la om sòm." Lâm Tử Lâu có chút nhẹ nhõm.
Tống Thừa gật đầu, Trần Tông Nghĩa một người bạn chơi từ bé khác của cậu, không giống với cậu và Lâm Tử Lâu sinh ra trong gia đình dòng dõi thư hương, Trần Tông Nghĩa là cậu ấm con nhà giàu đời thứ hai trong nhà có quặng mỏ.
Bởi vì có tiền cho nên rất quý trọng sinh mệnh, lúc đầu Tống Thừa đụng phải những chuyện kia Trần Tông Nghĩa tốn không ít tiền, tìm kiếm tất cả đại sư huyền môn nhưng cũng không thể chống đỡ được, bản thân cũng bị dọa sống dở chết dở.
Mà Trịnh Nghiêm Tự xuất hiện, có vẻ như cho Tống Thừa một cuộc sống hoàn toàn mới, kỳ thực chỉ nhảy từ hố lửa này sang hố lửa khác mà thôi.
Trừ cha mẹ cậu biết đã không còn lựa chọn nào khác nữa, thì thanh âm đồng ý to nhất thuộc về Trần Tông Nghĩa.
Trần Tông Nghĩa rất thẳng, cái loại thẳng đến mức Tống Thừa và Lâm Tử Lâu hai mắt nhìn nhau một lời khó nói hết.
Rõ ràng là kết hôn mà cậu ấy lại nghĩ như kết nghĩa anh em, đã kết nghĩa anh em chính là anh em, ngủ chung một giường cũng yên tâm thoải mái hơn.
Là anh em chặn tai họa cho nhau không phải chuyện rất bình thường sao, căn bản không ý thức được 'ngủ' trong miệng cậu ấy, và 'ngủ' trong miệng người khác có thể không phải cùng một loại trạng thái và động tác.
Đợi đến sau khi cậu ấy cuối cùng cũng hiểu rõ rốt cuộc chuyện gì xảy ra, Trần Tông Nghĩa sốc đến mức suýt nữa rớt cả cằm.
Đến bây giờ Tống Thừa còn nhớ rõ câu danh ngôn kia của Trần Tông Nghĩa: "Không sao đâu người anh em, chẳng có vấn đề gì mà tiền không thể giải quyết được..." Vừa nói ra lời này cậu ấy ngừng một lát, cẩn thận dè dặt hỏi: "Nếu thật sự không được tớ đốt nhiều một tí cho cậu?"
Thực tế chứng minh giữa hai vế sợ chết và bị đè, Trần thật chó hiếm khi anh dũng một lần.
Giữa lúc hai người đang nhàn rỗi kể đủ loại chuyện đáng xấu hổ của Trần Tông Nghĩa, người này gọi điện thoại đến.
Lâm Tử Lâu cực kì chột dạ nhận điện thoại, ngẩng đầu nhìn nhau với Tống Thừa, rồi mới hắng họng giả vờ đoan trang.
Đợi đến lúc cậu ta tắt máy, Tống Thừa mới tò mò hỏi: "Tông Nghĩa cậu ấy gọi cho cậu làm gì?"
Vẻ mặt Lâm Tử Lâu hiện ra một tia quái dị, do dự một lái mới nói: "Bánh Chưng nói cậu ấy có thể đụng phải tà ma rồi."
Tống Thừa sững sờ: "Đụng phải tà ma?"
"Cậu ấy kể lúc cậu ấy tham gia tiệc sinh nhật của bạn học, khi đi vệ sinh bỗng nhiên nghe thấy sát vách truyền đến thanh âm mập mờ, còn, còn kèm theo động tác kịch liệt, mới đầu cậu ấy cho rằng có người nhịn không nổi dắt bạn gái đánh dã chiến, nhưng tiếng động sát vách đằng sau bỗng nhiên biến mất." Lâm Tử Lâu gian khổ kể lại.
"Sau đó thì sao?" Tống Thừa hơi cau mày.
"Sau đó Bánh Chưng nói, cậu ấy nghe thấy sát vách truyền đến tiếng nhai khiến người ê răng." Lâm Tử Lâu cả người hơi rét run, bỗng nhỏ giọng nói: "Giống tiếng vang rôm rốp khi ăn kẹo mút."
Con ngươi Tống Thừa không tiếng động phóng to ra, bị dọa sợ nhưng lại giả vờ ung dung: "Lỡ người kia thật sự đang ăn kẹo mút thì sao?"
Lâm Tử Lâu: "..." Sỉ diện hão.
"Nói chung, ý của Bánh Chưng là cậu ấy rất sợ nhất định phải gọi tớ--" Lâm Tử Lâu nói được một nửa, vẻ mặt khó coi: "Tại sao chỉ gọi tớ không gọi cậu?"
Hay là nói thằng nhãi Trần Tông Nghĩa này đành lòng để cậu ta đến đưa đầu người?
Tống Thừa vô tội nói: "Có thể cậu ấy cảm thấy, tớ đi sẽ khiến chỉ số nguy hiểm của mọi người từ 3.9 tăng vọt lên đến 9.9."
Dù sao cậu có thể chất hút quỷ biết đi, không gì sánh bằng.
Bởi vì thể chất đặc thù của cậu, đến bây giờ Tống Thừa luôn ở trong nhà thuộc về trạng thái nửa tạm nghỉ học, cho dù ban ngày cậu có thể ra khỏi nhà nhưng không thể rời khỏi Trịnh Nghiêm Từ quá xa.
Còn về rốt cuộc bao xa hoặc phạm vi cụ thể, đây là một khái niệm mơ hồ và huyền học, trừ bản thân Trịnh Nghiêm Tự trong lòng hiểu rõ Tống Thừa không rõ.
Huyền học (trào lưu triết học duy tâm do Hà Yên, Vương Bật thời Nguỵ Tấn sáng lập bằng cách nhào nặn tư tưởng Lão Trang và tư tưởng Nho gia).
"Tông Nghĩa tham gia tiệc sinh nhật ở đâu?" Tống Thừa hỏi.
Lâm Tử Lâu nhìn vị trí định vị địa lý trên điện thoại một lát: "Trung tâm thế kỉ Quảng Mậu khu Bạch Hà."
Tống Thừa nghe đến cuối trong lòng rung lên, cậu không ngờ vị trí Trần Tông Nghĩa đang ở cách Thiên Cảnh Lê Viên nhà mình rất gần, đây là khoảng cách an toàn.
"Hay tớ đi với cậu nhé."
Tống Thừa nhịn không được mở miệng, đúng như dự đoán nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của Lâm Tử Lâu.
"Cậu chắc chứ? Không suy xét thêm sao? Tớ biết cậu ở trong nhà ngột ngạt muốn chết nhưng bản thân an toàn là điều quan trọng nhất, Thừa Thừa." Lâm Tử Lâu chân thành khuyên nhủ.
Cảm ơn, đã bị xúc phạm.
Tống Thừa muốn đánh cậu ta, nhưng kiềm chế mỉm cười nói:
"Đầu tiên bây giờ là ban ngày tớ ra ngoài sẽ an toàn, thứ hai chỉ có tớ mới có thể nhìn thấy những thứ linh tinh kia, lỡ như thứ đó trốn giữa các cậu hoặc bám trên người Tông Nghĩa?"
Lâm Tử Lâu da đầu tê dại: "...Đi đi đi, đi ngay bây giờ."
Hai người lên xe Lâm Tử Lâu mới muộn màng phát hiện, bản thân thật sự mang Tống Thừa ra ngoài, có hơi sợ hãi hỏi: "Gửi tin nhắn cho nhà cậu chưa? Sẽ không trách tớ rồi lại khiến tớ..." Thỏa thích mơ thấy ác mộng chứ?
Tống Thừa cho cậu ta một ánh mắt yên tâm, rồi giọng điệu ung dung nói: "Điện thoại của vị kia của tớ chẳng bao giờ gửi tin nhắn đến được cũng không trả lời, có thể điện tuyến không thông đến trong lòng đất."
Lâm Tử Lâu: "..." Chuyện cười này không hề buồn cười.
Hai người rất nhanh đã đến câu lạc bộ giải trí nơi Trần Tông Nghĩa đang ở, họ lên tầng năm được nhóm trưởng dẫn đến cửa, Tống Thừa vừa bước chân vào đại sảnh vẻ mặt cứng ngắc.
Mỗi lần đến giờ phút này Lâm Tử Lâu đều theo bản năng nhìn bạn chơi từ bé của mình, đúng như dự đoán đôi mắt hoa đào kia trở nên lạnh lẽo và hơi phóng to ra, tim cậu ta cũng lặng lẽ thít chặt lại.
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Tử Lâu: Nghiêm! Đằng sau quay! Mặc xong đồ!
Thừa Thừa: ...Có bệnh.
Công (mỉm cười): Ngoan, nghe lời.