Lúc Tống Thừa tỉnh lại nhìn thấy ánh sáng lờ mờ trong phòng, cậu híp mắt nhìn rèm cửa sổ màu gỗ được kéo chặt bên cạnh, trong lòng lướt qua một tia không cam lòng.
Quả nhiên lại quay về nhà của cậu và Trịnh Nghiêm Tự.
Thắt lưng được cánh tay nặng trĩu của người đàn ông ôm chặt như đang tuyên bố quyền sở hữu, bàn tay to có hơi lạnh quyến luyến sự ấm áp, dán chặt lên da thịt bóng loáng của cậu.
Tống Thừa mím môi vừa muốn đẩy cánh tay kia, nhưng bỗng nhớ ra cái gì đó cứng đơ người.
Động tác nhỏ bé này lại bị người đàn ông nhạy bén nhận ra ngay tức thì, người đàn ông mở mắt ra trong con người tối tăm lướt qua tia sáng xanh âm u.
Tống Thừa lộp bộp trong lòng, cảm nhận được lòng bàn tay của người đàn ông dần dần siết chặt lại chậm rãi lướt qua lồng ngực, vuốt ve da thịt mềm mại mịn màng.
Hơi thở lạnh băng phun trên gáy cậu, kích thích nổi lên da gà nhỏ xíu, Trịnh Nghiêm Tự vùi vào trong gáy thanh niên, dán bờ môi không có độ ấm vào sau tai.
Thanh âm trầm thấp khàn khàn vang lên mang theo một tia bất đắc dĩ mà dịu dàng: "Sao vậy, sao lại sợ thành như thế, hửm?"
Sau một tiếng này căn phòng lại rơi vàng yên tĩnh, lúc Trịnh Nghiêm Tự cho rằng đợi không được hồi âm muốn ngồi dậy nhìn thử, một thanh âm yếu ớt mang theo nức nở nghẹn ngào truyền đến.
"Anh, anh cái đồ khốn nạn!"
Trịnh Nghiêm Tự sững sờ, tiếp đó trên mặt lộ ra nụ cười cưng chiều.
Anh ngồi dậy kéo Tống Thừa vào trong lòng, vén mái tóc mềm mại của thanh niên lộ ra cái trán trắng nõn, cùng với đôi mắt vì sợ hãi hiện ra ánh nước.
"Tại sao không thành thật ở trong nhà, em biết rõ bên ngoài không an toàn." Người đàn ông hôn đôi môi tái nhợt không còn chút máu của thanh niên, có hơi đau lòng.
Anh cuộn áo ngủ của Tống Thừa lên lộ ra vân da trắng ngần, tuyến nhân ngư xinh đẹp thấp thoáng kéo dài đến dưới bụng, con ngươi người đàn ông tối lại.
Mà trên lồng ngực bị nữ quỷ móc tim để lại lỗ máu, lại bóng loáng như lúc xưa.
Tống Thừa thuận theo hành động của người đàn ông cúi đầu nhìn thử, lỗ lớn đau đến nghẹt thở kia, quả nhiên đã khôi phục như trước không còn dấu vết bị thương nào nữa.
"Có gì đẹp đâu, còn hiếm lạ sao?" Tống Thừa buồn rầu trong lòng.
Bởi bì duyên cớ nào đó cậu không chỉ có sức hấp dẫn chí mạng với ma quỷ, thân thể cậu còn có năng lực chữa lành gần như biến thái, chính vì như thế cho dù cậu bị ma quỷ móc tim ra không biết bao nhiêu lần, vẫn như cũ có thể vui vẻ sống trên đời.
Trịnh Nghiêm Tự bình thản thả xuống góc áo, sau khi xác định cục vàng trong lòng mình không có chuyện gì, trong lòng mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.
"Đến khi nào em mới có thể khiến anh yên tâm hơn đây, anh đã có thể bớt vất vả hơn." Người đàn ông giọng điệu nghiêm túc quở mắng.
Tống Thừa khó tin nhìn anh, đôi mắt hoa đào đen bóng trừng to giống như bé thỏ nhỏ đang bối rối.
Trịnh Nghiêm Tự thấy vậy lập tức mềm lòng, ai biết anh còn chưa kịp nói chuyện, người kia lặng lẽ cách xa anh ngồi đến đuôi giường.
"Em làm gì đấy?" Người đàn ông không vui nói.
Tống Thừa không nói chuyện nhưng trong lòng lại làm một tràng dài lời thô tục cực kì ngổ ngáo, đương nhiên biểu hiện bên ngoài của cậu rất bình tĩnh địch không động tui cũng không động.
Nguồn gốc của chuyện này là vì hôm đó cậu ở trong nhà rảnh rỗi không có gì làm, bỗng nhiên hứng thú muốn dọn dẹp nhà, không ngờ lúc dọn dẹp lại xảy ra chuyện.
Từ sau khi nộp đơn lên trường ở nhà tự học, cậu chân chính trở thành thanh niên ăn no ngồi rồi trong nhà, thậm chí có lúc mười ngày nửa tháng cũng không ra khỏi cửa cũng là chuyện bình thường.
Nếu người đàn ông không về, các bạn chơi từ bé của cậu không đến nhà thăm, cậu sẽ lựa chọn bị ngạt chết ở trong nhà, và bị ma quỷ làm chết để kết thúc cuộc sống ấm ức này.
Mà trước khi mở ra cửa tủ kia, cậu không biết còn có loại lựa chọn thứ ba, chính là bị dọa chết tươi.
Trong tủ quần áo rộng lớn treo một tấm da người trắng hếu to lớn tinh xảo.
Con ngươi Tống Thừa phóng to ra, trong một giây bị chấn động đầu óc cậu trở nên trống rỗng.
Cảm giác tê dại ập đến, đầu lưỡi nếm được vị tanh của máu.
Tống Thừa bất thình lình đối diện với hốc mắt trống rỗng, cùng với da mặt quen thuộc khiến cậu sởn tóc gáy.
Tấm da người kia không chỉ không xấu xí, hoàn toàn trái ngược với bề ngoài của nó mịn màng bóng loáng, thậm chí hiện ra ánh sáng nhàn nhạt.
Gương mặt này cũng không khủng bố, chỉ cần thoáng nhớ lại, trong đầu Tống Thừa sẽ tập tức phác họa ra một khuôn mặt tuấn tú lạnh lẽo, mà nốt lệ chí thấp thoáng bên dưới mắt trái tăng thêm mấy phần dịu dàng.
Mà khuyết điểm duy nhất là, gương mặt này và ông chồng tuyệt vời số một kia của cậu na ná nhau.
Tống Thừa lập tức hoảng sợ mồ hôi lạnh đầy người, cậu theo bản năng đóng cửa tủ lại động tác thô lỗ nhưng lại chẳng thể nói rõ được tại sao lại làm như vậy.
Má nó đây rốt cuộc là thứ quỷ gì vậy?
Hoặc nên nói lột đi lớp áo da người của người ngủ bên cạnh cậu và thân mật đùa vui với cậu hai năm, vậy đó là thứ gì?
Tống Thừa bịt chặt miệng mình, để cho tiếng thét sợ hãi hoàn toàn biến mất trong im lặng.
1
Sợi dây thần kinh trong đầu cậu thoáng chốc đứt mất, chẳng hề nghĩ ngợi gì đã giơ tay chặn xe tính toán trốn đi, về Giang Lăng sống với người thân của mình.
Nhưng trên thực tế, trừ ở bên cạnh người đàn ông cậu chẳng thể đi được nơi nào.
Trịnh Nghiêm Tự cười bất lực nhìn bà xã vẻ mặt quật cường co ro trong một góc, thanh âm dịu dàng hỏi: "Cục cưng, sao vậy em?"
"Có chuyện gì không thể nói với anh, hửm?"
Anh biết Tống Thừa xưa nay ăn mềm không ăn cứng, đương nhiên những lúc nào đó chỉ ăn cứng không ăn mềm, ví dụ như lúc cố chấp không nghe lời, lại ví dụ như lúc đánh nhau trên giường.
Thanh niên quay đầu lại trừng to đôi mắt mờ mịt, vành môi run run: "Thứ, thứ trong tủ là do anh đặt vào?"
Nét mặt yếu đuối kia tựa như Trịnh Nghiêm Tự gật đầu, cậu sẽ bật khóc.
Trịnh Nghiêm Tự sững sờ, theo ánh mắt Tống Thừa nhìn qua, đó là tủ đồ đặt phía bên trái đầu giường.
Bởi vì Tống Thừa không có cảm giác an toàn, bình thường đều ngủ sát bên cạnh tường hoặc nằm cạnh anh, vì thế Trịnh Nghiêm Tự đều tranh thủ lúc bà xã ngủ say cởi quần áo ra.
Cũng không đặt quần áo lung tung, đều ngay ngắn treo trong tủ quần áo rồi được anh khoá lại.
Từ khi họ kết hôn vào hơn hai năm trước, Tống Thừa chưa từng phát hiện sự tồn tại của bộ đồ này, nhưng lần này anh đã phạm một lỗi cấp thấp.
Không khoá cửa tủ.
Trịnh Nghiêm Tự im lặng khiến trong lòng Tống Thừa phun ra cách nghĩ điên cuồng trầm trọng, chúng nó hoặc nằm rạp xuống hoặc tiến về trước hoặc chạy như bay, đều chạy về phía cậu.
Có lẽ chồng cậu thật sự không phải người.
Lúc ý nghĩ này xuất hiện, một loại cảm giác khác đang mãnh liệt ám thị cậu, người bình thường nào có thể làm được chồng cậu?
Tống Thừa không phải đồng tính, thậm chí ngay cả kiến thức về phương diện tình cảm đều do vị trước mặt cưỡng ép giảng dạy, dùng phương thức ghi lòng tạc dạ tuyên bố chủ quyền.
Nếu không phải cực chẳng đã, người kiêu ngạo như cậu sao sẽ cam tâm nương thân dưới người khác.
Sự tình chuyển biến vào cái năm cậu vừa vào đại học, ngày vẫn chưa lạnh còn nóng hầm hập như tấm sắt, giội nước vào sẽ vang lên tiếng xì xì.
Cho dù chuyện đó đã trôi qua hai năm, Tống Thừa vẫn nhớ rõ tất cả những chuyện xảy ra trong một tháng học quân sự kia, ngón tay tái nhợt gầy gò víu chặt phía sau bạn học, bóng quỷ mơ hồ lẫn lộn vào trong đội ngũ vào tối đó.
Cậu sợ hãi nhìn tất cả xảy ra xung quanh, bệnh cảm nghiêm trọng khiến cậu cho rằng mình xuất hiện ảo giác, đến lúc truyền đến tin dữ có người bỏ mạng, Tống Thừa mới đột nhiên bừng tỉnh.
Bạn cùng phòng tối qua còn nói đùa cười giỡn với cậu, sáng nay lúc thức dậy được phát hiện nằm yên lặng trong bồn rửa mặt rộng chưa đến nửa mét, chiều cao 1m8 mấy tứ chi co quắp bị nhét vào bồn rửa mặt.
Mà khiến người sợ hãi là, trên gương mặt trắng bệch của hắn lộ ra vẻ bình yên, tựa như đang nhắm mắt lại nằm trên cái giường mềm mại, vẻ mặt quỷ dị nói không nên lời.
Lúc họ muốn kéo người ra, lại xảy ra một màn khủng bố.
Cảm xúc trên da người kia vừa trơn vừa mịn như xà phòng, nhưng tay lại giống đất dẻo cao su đồ chơi của con nít, dưới sự lôi kéo của họ hoàn toàn biến dạng.
Hiện trường không có máu tươi đầm đìa cũng không có máu thịt mơ hồ, chỉ có những đôi mắt đang nhìn nhau, tràn đầy sợ hãi và ngột ngạt.
Người chết đầu tiên kéo ra sự kiện mở màn bi thảm, rất nhanh người bạn chung phòng thứ hai cũng không còn nữa, phương thức biến mất lạ lùng y chang người đầu tiên.
Tống Thừa nhớ rõ tất cả những rối loạn năm đó, phụ huynh các học sinh đau thương cãi om sòm, còn có tiếng cảnh sát gọi to kêu mọi người bình tĩnh.
Bốn người trong phòng họ, hai người chết mà hai người khác thì bị đình chỉ học ở nhà kiểm tra.
Nhưng cho dù thay đổi địa điểm những thứ đó vẫn đi theo cậu như hình với bóng, Tống Thừa mới ý thức được chúng nó đến vì cậu.
Thế là cậu còn chưa kịp thoát khỏi sự kiểm soát của cha mẹ có trình độ học vấn cao, liền quanh đi quẩn lại rơi vào trong tay một người đàn ông.
Mà người kia, cậu chỉ gặp được thoáng qua trong nhà hàng không thể gọi tên, và gương mặt đó thiếu chút nữa lật đổ thế giới quan của Tống Thừa.
Tất cả mọi chuyện sau đó dần dần mất đi khống chế, mẹ cậu xưa nay luôn yêu thương cậu, nhưng chỉ thấy mẹ che gương mặt chảy đầy nước mắt không đành lòng quay đầu đi, dù cho cậu gọi thế nào bà cũng không trả lời vai run run nức nở.
Mà người cha dáng người cao lớn thẳng tắp của cậu, trên mặt tràn đầy đau lòng và mờ mịt, ôm lấy vợ mình đưa mắt nhìn theo đứa con trai mình nuôi dạy mười mấy năm bị người kia ôm đi, thoáng chốc hai bên tóc mai trở nên bạc trắng.
Cuối cùng trong giây phút ngất đi, Tống Thừa vẫn luôn nhìn chằm chằm về phía cha mẹ, toàn thân mất đi tất cả tri giác, hơi thở lạnh lẽo chạy vào trong cơ thể khiến cậu như rơi vào sông băng.
Ngay sau đó Tống Thừa tỉnh dậy trên chiếc giường rộng lớn, xung quanh tối đen như mực, cậu run rẩy mày mò gõ cửa, nhưng chỉ có một mảnh yên tĩnh, không người trả lời.
Lúc cậu sắp tuyệt vọng, cánh cửa nặng trịch kia được mở ra từ bên ngoài mang theo ánh sáng duy nhất vào trong căn phòng trống rỗng, mà trong ánh sáng chói mắt này một bóng hình đi đến khiến tim người run sợ.
Tống Thừa không thấy rõ mặt anh, giống như đang ở trong nhà hàng nhỏ ồn ào kia, không gian sai lệch và thời gian tạm ngừng khiến hư không trở nên mơ hồ.
Cậu chỉ có thể cảm nhận được hơi thở khủng bố được tản ra trên người người kia, lực khiếp sợ kia chỉ cần vừa liếc nhìn đã có thể khiến tim tan vỡ, đời này Tống Thừa không có cơ hội trải nghiệm lần thứ hai.
Cho dù chuyện đã trôi qua hai năm, cậu vẫn như cũ không dám tin, ông chồng cười lên trông có vẻ rất dịu dàng, nhưng tối đó chẳng hề chùn tay trắng trợn chơi câu.
Lần đó, trên mặt Tống Thừa treo đầy nước mắt, nghẹn ngào xin Trịnh Nghiêm Tự buông tha cho cậu.
Người đàn ông cao lớn khỏe mạnh đến không thể tin cười nhạt một cái, cũng là nụ cười đó khiến cậu lập tức hiểu rõ cái gì gọi là không nơi chạy trốn.
Dục vọng độc chiếm mãnh liệt cùng với vui sướng sau khi đạt được thứ mình muốn.
Đêm đó người đàn ông chẳng hề nói lời nào, gần như toàn bộ chỉ mình cậu nói, thút thít thở gấp tiếng xin tha yết ớt.
Sau khi trải qua chuyện như vậy, có một khoảng thời gian rất dài cậu rơi vào trong ác mộng, khóc thét thậm chí không thể tiếp tục bướng bỉnh được nữa, bỏ xuống tất cả tôn nghiêm của đàn ông khẩn cầu Trịnh Nghiêm Tự thả cậu rời đi.
Nhưng Trịnh Nghiêm Tự không đồng ý, anh chỉ nhẹ nhàng ôm cậu vào trong lòng, hôn đến khi nào cậu bình tĩnh lại thì thôi.
Đó là một cái ôm lạnh lẽo không có độ ấm nhưng lại mang theo một tia ấm áp, trong lúc hai mắt cậu đẫm lệ mông lung vẫn cảm nhận được gì đó.
Cậu có thể nhìn thấy mặt người đàn ông trước mặt, dung mạo cực kì đẹp, mắt phượng thâm tình dịu dàng phong cách đặt biệt hơi nhếch lên, sống mũi cao thẳng, bờ môi mỏng nhạt màu hơi vểnh, lộ rõ là người thiếu tình cảm và lạnh nhạt, mà nốt lệ chí dưới mắt trái lại tăng thêm mấy phần lẳng lơ khác lạ.
Vẻ bề ngoài đó thật sự rất đẹp, đó là vẻ đẹp từ lúc sinh ra đến nay lần đầu Tống Thừa được thấy.
Tác giả có lời muốn nói:
Công: Đó chỉ là một bộ đồ thôi mà (nhún vai).
Thừa Thừa: ....Tạm biệt (tức giận bỏ nhà ra đi.jpg).