Bầu không khí quá yên tĩnh, Cố Ảnh quyết định tùy tiện nói chuyện gì đó: "Sao anh lại ở đây?"
Giang Tuân nghiêng đầu liếc cô một cái: "Giống như em thôi."
Cố Ảnh ngơ ngác: "Hả?"
"Làm việc tốt." Giang Tuân đung đưa cái thùng trong tay.
Mắt Cố Ảnh khẽ chuyển động, vừa bất ngờ lại cảm thấy đây là chuyện đương nhiên.
Chẳng qua là không rõ anh thường xuyên đến nơi này hay là đột nhiên nghĩ đến.
Trước mặt chính là cô nhi viện, đến cửa, Cố Ảnh đưa tay nhận lấy chiếc thùng: "Cảm ơn."
Giang Tuân "ừ" một tiếng, xoay người rời đi.
Cố Ảnh nhìn anh đi xa mới tiến vào cô nhi viện.
Biết được viện trưởng Lý đang đợi mình, Cố Ảnh giao quần áo cho nhân viên công tác rồi đi tới phòng làm việc của viện trưởng Lý.
Viện trưởng Lý là một phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi, vừa thấy cô thì gương mặt bà lập tức nở nụ cười ấm áp: "Tiểu Ảnh tới đây, mau ngồi đi."
Sau khi Cố Ảnh ngồi xuống, việc đầu tiên là hỏi một vấn đề không liên quan tới mình: "Vừa rồi có người tặng đồ cho cô nhi viện ạ?"
"Vừa rồi?" Viện trưởng Lý cúi đầu, làm vẻ suy nghĩ.
"Chính là trước con ấy ạ." Cố Ảnh nhắc nhở: "Một chàng trai rất đẹp trai, mặc áo da."
"À, con nói Tiểu Giang hả?" Viện trưởng Lý nói: "Vừa rồi cậu ấy đã đưa một ít quần áo và đồ chơi tới."
"Anh ấy có thường tới không ạ?" Cố Ảnh phát hiện Giang Tuân thấy cô ở đây mà trong mắt không hề có ý bất ngờ, giống như anh biết điểm đến của cô chính là cô nhi viện.
"Đúng, cách một thời gian sẽ tới một lần." Viện trưởng Lý nói.
Hô hấp Cố Ảnh hơi nghẹn lại: "Bắt đầu từ khi nào ạ?"
Viện trưởng Lý nhớ lại, hơi không chắc chắn nói: "Có lẽ là khoảng một năm trước?"
Một năm trước?
Vậy hẳn là không liên quan đến cô rồi.
Cố Ảnh mặc kệ con tim háo hức lạ thường, bắt đầu nói vào chủ đề chính: "Dì Lý, dì có biết công ty tài trợ cho con năm đó cử ai tới không ạ, nữa là sao lại chọn con?"
"Con đã gặp rồi đó," Viện trưởng Lý tưởng rằng cô quên, nhắc lại: "Chính là chú Ngụy đó ấy."
Cố Ảnh "ồ" một tiếng, giọng nói có vẻ hơi mất mát: "Chính chú ấy gọi điện thoại cho dì bảo con không cần trả tiền lại ư?"
"Đúng vậy." Viện trưởng Lý thở dài một cái: "Tiểu Ảnh à, thật ra thì kiểu người có tiền như bọn họ sẽ không quan tâm tới chút tiền này đâu, lúc ấy bọn họ lựa chọn tài trợ cũng chưa từng nghĩ tới việc cần con trả lại."
"Vậy con cũng không thể cầm tiền của người khác được, người ta tài trợ cho con là con đã vô cùng cảm kích rồi." Cố Ảnh mím môi: "Dì Lý, dì cũng đừng khuyên con nữa, tiền này con nhất định phải trả."
"Được, vậy con cũng đừng để bản thân chịu khổ, sau này đừng mua đồ cho bọn nhỏ nữa, chỗ này không thiếu đâu con." Viện trưởng Lý mỉm cười, nói: "Những năm gần đây có rất nhiều người hảo tâm tới đây gửi đồ."
Cố Ảnh gật đầu một cái, sau đó lại hỏi: "Dì có thể hỏi giúp con địa chỉ nhà của chú Ngụy không ạ? Con muốn qua Tết đi gửi cho chú ấy ít đồ ạ."
Lúc Cố Ảnh về nước đã nhắc đến việc muốn mời chú Ngụy ăn cơm, trực tiếp cảm ơn ông nhưng dường như đối phương đã quên mình từng tài trợ cho một người như vậy, trực tiếp khéo léo từ chối cô.
Cho dù người ta không thèm để ý thì cô cũng không thể làm bạch nhãn lang* được.
*Bạch nhãn lang (hay sói mắt trắng): Thường ý chỉ những người vô ơn bội nghĩa
"Hôm khác dì hỏi lại giúp con thử xem." Viện trưởng Lý giúp Cố Ảnh rót một cốc trà để trước mặt cô: "Muốn đi thăm bọn nhỏ không?"
Cố Ảnh lắc đầu một cái.
Bây giờ cô tới cô nhi viện, trong lòng có hơi kháng cự việc đi thăm mấy bạn nhỏ kia.
Mỗi lần thăm đều phải kìm nén mấy ngày, tâm trạng cứ ở đáy cốc không ra được.
Viện trưởng Lý cầm một túi quà nhỏ trong ngăn kéo ra đưa cho Cố Ảnh: "Đây là quà Tết bọn nhỏ chuẩn bị cho con."
Cố Ảnh nhận lấy, trong nháy mắt thấy món quà kia, chóp mũi cô ê ẩm.
Là một con gấu bông cừu nhỏ, nhìn một cái là biết xuất phát từ tay của bọn nhỏ.
Đường may rất cẩu thả, còn có bông từ trong khe hở lòi ra.
Đôi mắt được may bằng cúc áo màu đen một to một nhỏ, nhìn có vẻ buồn cười.
Nhưng đối với đám trẻ con ít nhiều đều có khiếm khuyết thì làm đồ thủ công kiểu này đúng là không hề dễ dàng, thế nên càng phải cần trân trọng tấm lòng đáng quý này.
Cố Ảnh hít mũi, treo gấu bông trên túi xách.
Trò chuyện với viện trưởng Lý một lát, Cố Ảnh lại đi thăm Cố Từ.
Từ cô nhi viện đi ra mất khoảng chừng nửa giờ.
Cố Ảnh phát hiện chiếc xe việt dã kia vẫn dừng ở đây, bật đèn chớp đôi.
Giang Tuân không ngồi trên xe mà đứng ở một bên dưới đèn đường.
Đầu ngón tay người đàn ông cầm một điếu thuốc, áp điện thoại di động bên tai đang gọi điện thoại, chân mày hơi nhíu lại, nhìn qua tâm trạng có vẻ rất khó chịu.
Cố Ảnh thả chậm bước chân, trong lòng đang xoắn xuýt xem nên trực tiếp đi qua hay lên tiếng chào hỏi rồi mới đi.
Nghe được tiếng bước chân, Giang Tuân giương mắt nhìn qua.
Bốn mắt nhìn nhau, Cố Ảnh không thể không dừng bước lại.
Chờ đến khi anh nói chuyện điện thoại xong, Cố Ảnh hỏi một câu hỏi vô cùng ngu ngốc: "Sao anh vẫn còn ở đây?"
Giang Tuân lấy điếu thuốc trong miệng xuống, hờ hững nói: "Chờ xe kéo."
"Ồ." Cố Ảnh lại một lần nữa rơi vào lựa chọn khó khăn.
Có lẽ là anh vừa giúp mình, cô cảm thấy bản thân cứ đi thẳng như vậy thì có phần không tốt bụng cho lắm, nhưng quan hệ của bọn họ cũng không phải là kiểu có thể cùng đối phương chờ xe kéo.
Cô hơi do dự rồi chỉ vào con đường phía trước: "Vậy tôi đi trước nhé?"
Giang Tuân hơi nâng mắt nhìn qua, dừng vài giây, sau đó anh nói: "Giúp chút được không?"
Cố Ảnh hỏi câu này chẳng qua chỉ là theo phép lịch sự, chân trái đã bước ra rồi, bỗng nghe được câu này, cô khó khăn thu chân lại: "Tôi sao?"
Giang Tuân nhìn trái phải với vẻ tượng trưng: "Chỗ này còn người khác sao?"
"..." Cố Ảnh thầm thở dài: "Giúp cái gì?"
Giang Tuân đi tới trước chiếc xe mở nắp động cơ, tỏ ý bảo cô qua: "Soi đèn giúp tôi."
Cố Ảnh đã hiểu, hẳn là anh muốn tự thử sửa xe.
Không phải anh đã bảo là gọi xe kéo rồi sao? Tại sao còn muốn tự sửa?
Nhưng mà không đợi cô đặt câu hỏi đã có một chiếc đèn pin đưa tới trước mặt: "Tới gần chút nữa."
Thế nên Cố Ảnh đóng vai trò đèn pin di động, còn là kiểu được điều khiển bằng giọng nói.
"Dịch về bên trái một chút."
"Đúng, chỗ này chỗ này."
"Lên một chút."
Giọng nói trầm thấp của Giang Tuân như đàn cello trong đêm nghe rất cuốn hút, Cố Ảnh nhìn chằm chằm gò má anh, nhất thời mất tập trung.
Cho đến khi Giang Tuân giơ tay lên che ánh mắt mình, cô mới phản ứng được không biết từ lúc nào ánh sáng đèn pin đã chiếu tới trên mặt anh.
"Xin lỗi." Cố Ảnh vội vàng đưa tay nhanh chóng thay đổi phương hướng: "Tôi không để ý."
Giang Tuân đứng thẳng người, khoan thai nhìn cô: "Mới mấy phút đã không tình nguyện rồi à?"
"..."
Cố Ảnh thấy anh thu lại thùng dụng cụ, đóng nắp động cơ, không khỏi có phần chột dạ: "Không sửa nữa à?"
"Sửa nữa thì có khi mắt tôi mù mất." Tay Giang Tuân dính chút dầu máy, anh khẽ nhấc cằm tỏ ý bảo Cố Ảnh đi tới cốp sau cầm hộ chai nước ra.
Cố Ảnh nghe theo lấy chai nước ra, thấy Giang Tuân đã nửa ngồi xuống đưa hai tay ra, dáng vẻ làm bộ chờ rửa tay, cô biết điều mở nắp chai ra rót nước lên tay anh.
Trong đầu vô thức nghĩ tới tình cảnh hai người gặp lại nhau tháng trước, gần giống như bây giờ, chỉ có điều nhân vật tiến hành đổi cho nhau.
Ngón tay người đàn ông thon dài, trắng trẻo, khớp xương rõ ràng, rửa tay cũng có thể rửa một cách cao quý tao nhã, nhìn một cái biết ngay đây là anh chàng công tử sống trong nhung lụa.
Cố Ảnh chợt nhớ đến lời vừa rồi của anh, chần chừ mấy giây rồi mở miệng: "Anh không biết sửa đúng không?"
"..."
"Thế mà còn trách tôi."
"..." Giang Tuân rửa tay xong thì kéo mở cửa xe ghế lái, từ bên trong lấy ra mấy tờ giấy lau khô tay.
Anh quay đầu nhìn cô gái với đôi mắt lộ vẻ oán trách, chẳng ư hử gì cả, cười một tiếng: "Không sai, tôi không biết."
"Tôi cũng chưa nói là biết đâu." Giọng Giang Tuân không đứng đắn lại vừa tỏ vẻ như chuyện đương nhiên.
"..." Vậy thì tại sao phải lãng phí thời gian thế này?
Cố Ảnh trả lại đèn pin cho anh, thoáng yên lặng rồi vẫn lịch sự hỏi một câu: "Giờ không còn chuyện gì nữa phải không? Vậy tôi đi nhé?"
Giang Tuân nhận lấy đèn pin, nhìn cô một cái: "Cảm ơn."
Cố Ảnh gật đầu một cái, tiếp tục đi xuống sườn núi.
Xuống sườn núi rồi quẹo qua cửa hàng tiện lợi chính là phố Thiên Kiêu rồi, Cố Ảnh hơi đói bụng, định mua tạm ít đồ ăn.
Cách đó không xa có một quán bánh rán, quán bánh rán này đã có từ khi Cố Ảnh còn bé.
Mặt tiền của quán vừa nhỏ vừa hẹp, chỉ có thể để một chiếc lò nướng, chủ quán đứng bên trong muốn ra thì phải mang lò nướng ra ngoài.
Cố Ảnh chỉ ngửi thấy mùi thơm đã thèm ăn, cô đi tới bên cạnh vừa lấy điện thoại ra vừa nói: "Ông chủ à, cho cháu một cái bánh rán, thêm nhân thịt thăn ạ."
Lúc Cố Ảnh lấy điện thoại ra, đầu ngón tay chạm phải một thứ gì đó lạnh như băng, ánh mắt cô thoáng khựng lại, sau đó cúi đầu nhìn sang, là chiếc bật lửa màu bạc của Giang Tuân.
Từ sau ngày nhận được tin nhắn của Giang Tuân, cô vẫn để chiếc bật lửa này bên người, chuẩn bị trả lại cho anh bất cứ lúc nào, vừa rồi lại nhất thời không nhớ ra được.
Hiếm khi gặp được, hay là đợi lát nữa quay lại đưa cho anh là được rồi.
Chủ quán bánh rán đánh trứng gà vào lò nướng, tay cầm chiếc xẻng nhanh chóng tráng bằng, mùi thơm xông vào mũi.
Cố Ảnh bỗng nghĩ, có phải Giang Tuân cũng chưa ăn bữa tối không nhỉ?
Anh đến đây còn sớm hơn cô, khả năng ăn bữa tối cực kỳ nhỏ.
Nghĩ tới đây, Cố Ảnh nói với chủ quán: "Có thể giúp cháu làm thêm một chiếc nữa không ạ, thêm thịt nướng và trứng gà."
Nói xong lại nghĩ đến chuyện gì đó, cô mím môi: "Thôi chú ạ, làm một cái là được rồi ạ."
Cố Ảnh cầm bánh rán đã làm xong, đi tới cửa hàng tiện lợi ở khúc quanh kia, mua một lọ sữa bò và một chiếc sandwich.
Xách những thứ này, cô lại đi lên núi.
Giang Tuân ngồi trong xe, người hơi cáu kỉnh.
Màn hình điện thoại sáng lên, trên đó hiển thị khung tin nhắn WeChat của anh và Đường Khoa.
Đường Khoa: [Thành phố Vân vẫn còn chỗ xe kéo không vào được ư?]
Đường Khoa: [Cậu tới chỗ đó làm gì?]
Đường Khoa: [Vậy giờ cậu làm thế nào?]
Giang Tuân cúi đầu nhắn lại một câu: [Vừa gọi được xe kéo cứu hộ rồi.]
Nhắn tin trả lời xong, anh ném bừa điện thoại vào trong ngăn chứa đồ, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Vừa được một lát, cửa kính xe bị gõ hai tiếng.
Giang Tuân mở mắt ra, cách cửa kính xe, anh nhìn thấy Cố Ảnh vừa rời đi không lâu, trong mắt lóe lên chút kinh ngạc, anh hạ cửa xe xuống: "Sao thế?"
"Cái này trả cho anh." Cố Ảnh mở bàn tay phải đưa về phía anh, lòng bàn tay nắm chiếc bật lửa của anh.
Giang Tuân khẽ nhếch chân mày lên, sau đó anh đưa tay cầm lấy, đầu ngón tay vô tình chạm phải tay cô, lạnh như băng giống như bật lửa vậy.
Anh nâng mắt, dừng lại trên mặt Cố Ảnh.
Bởi vì nhiệt độ trên núi thấp, lông mi cô dính một tầng hơi nước, chóp mũi ửng đỏ bên gò má trắng nõn lộ ra cực kỳ rõ ràng.
Ngay lúc Giang Tuân định mở miệng nói gì đó, cô gái lại đưa tới một chiếc túi mua hàng nhỏ, trong túi nilon trong suốt có sữa bò và bánh mì sandwich.
"Cho anh." Cố Ảnh nói: "Tôi mua chút đồ ăn, đoán là chắc anh chưa ăn bữa tối nên tiện mua cho anh một chút."
Sau vài giây, cô lại bồi thêm một câu: "Cửa hàng tiện lợi này không nhiều đồ lắm, anh ăn đỡ chút nha."
"..." Giang Tuân nghe được chữ 'đỡ' thì thoáng nhíu mày gần như không nhận ra, anh rũ mắt nhìn đồ trên tay còn lại của cô: "Thứ kia của em là cái gì?"
"Bánh rán." Cố Ảnh thật thà nói.
"Tại sao không mua bánh rán cho tôi?" Giang Tuân hỏi theo phản xạ.
"Không phải anh không thích sao?" Cố Ảnh hỏi ngược lại.
Giang Tuân ngẩn người: "Tôi nói tôi không thích lúc nào?"
Đoạn đối thoại này giống như kéo bọn họ về thời hai người còn học cấp ba, đồng thời lập tức phá vỡ tình trạng quan hệ như hai người xa lạ trước đó.
Giang Tuân vẫn đang chờ cô trả lời, dường như anh rất để ý tới vấn đề này.
Cố Ảnh không lên tiếng, mà là để bánh mì sandwich trong tay vào trong xe, thái độ kiểu "thích thì ăn, không muốn thì thôi".
Thấy cô muốn đi, Giang Tuân chậm rãi mở miệng: "Lên xe."
Cố Ảnh hít mũi một cái: "Hả?"
Tầm mắt Giang Tuân dừng lại ở phần bánh rán trên tay cô một lần nữa: "Ăn xong rồi đi."
Cố Ảnh nhìn chằm chằm vào mắt anh, muốn nhìn ra từ trong đó được thứ gì hoặc mục đích của anh khi nói những lời này.
Nhưng vẻ mặt đối phương vẫn cứ dửng dưng, giống như anh chỉ thuận miệng đề cập mà thôi.
Đang định từ chối thì trong đầu cô chợt hiện lên hình ảnh cô vừa thấy trước khi gõ cửa kính xe: Hai mắt người đàn ông nhắm chặt, lông mày nhíu chặt vào một chỗ, nhìn rất cáu kỉnh.
Nghĩ như vậy, rất có khả năng là một mình anh ở chỗ này ăn đồ ăn hơi nhàm chán nên muốn tìm một người ăn cùng.
Nghĩ thông suốt chuyện này, Cố Ảnh giữ vững nguyên tắc người làm việc tốt thì tốt tới cùng, vòng qua đầu xe ngồi lên ghế phụ lái.