Trước Tết Nguyên Đán, cô không chạm mặt Giang Tuân mà sau đó anh cũng không liên lạc với cô, giống như ngày đó chẳng qua chỉ là anh thuận miệng hỏi chút thôi.
Đêm Giao thừa, Cố Ảnh ở nhà một mình ăn mì gói.
Cô búi tóc tròn, làm ổ trên tấm thảm trải sàn trước bàn uống trà nhỏ, tay bưng mì ăn liền, mắt nhìn chằm chằm màn hình tivi.
Đôi môi đỏ hồng vì không chịu nổi tương Ma lạt*, không ngừng hít hà.
*Tương Ma lạt là một loại nước xốt Trung Quốc có dầu, cay tê rất được phổ biến, bao gồm hạt tiêu Tứ Xuyên, ớt và các loại gia vị khác nhau được trộn với dầu.
Điện thoại trên bàn uống trà reo lên, là cuộc gọi đến bằng video của Lý Tư Di, Cố Ảnh tắt tiếng tivi, nghe máy.
Khuôn mặt Lý Tư Di nhanh chóng xuất hiện trên màn hình: "Chúc mừng năm mới!"
"Chúc mừng năm mới, không ra ngoài chơi với bạn trai à?" Cố Ảnh tìm một vị trí cố định điện thoại giải phóng hai tay tiếp tục ăn mì.
"Vừa mới ăn cùng bữa tối, anh ấy lại bị công ty gọi đi làm việc đột xuất rồi." Lý Tư Di nói một nửa, ánh mắt dừng lại ở bát mì ăn liền trong tay cô, nhíu mày lại: "Cậu ăn mỗi thế này à?"
Cố Ảnh "Ừm" một tiếng: "Lười làm, một mình cũng không muốn ra ngoài ăn."
"Nếu cậu thuê ở tiểu khu của bọn tớ thì tốt rồi, Tiểu Kiệt nấu cơm rất ngon." Lý Tư Di nói: "Tớ thường xuyên đi ăn cơm chùa."
Lý Tư Di và Dương Kiệt ở cùng một tiểu khu, so với tiểu khu của Cố Ảnh bây giờ thì chỗ đó cách bệnh viện gần hơn.
Mà cô cũng không hề kén ăn gì, có thể no bụng là được.
Chỉ có điều thời tiết càng ngày càng lạnh, ngồi xe bus từ nơi này tới bệnh viện phải mất bốn mươi phút, còn chưa bao gồm thời gian đi từ nhà tới trạm xe bus và chờ xe bus nữa.
Nếu có hôm làm ca sáng sớm, cô thường phải thức dậy khi trời còn chưa sáng.
Lúc trước thuê tiểu khu này chủ yếu là vì nhìn trúng tiện nghi của nó, kiểu phòng là một phòng khép kín, không cần thuê chung với người khác, vui vẻ tự tại.
"Chỗ cậu có phòng đơn cho thuê không?" Cố Ảnh hỏi.
"Hình như không có." Lý Tư Di nói: "Nhà trọ ở nội thành cũng không rẻ đâu."
"Vậy thì thôi." Cố Ảnh ăn xong miếng mì cuối cùng, cầm giấy lau miệng: "Vậy tớ cứ ở tạm chỗ này trước vậy."
"Thật ra cậu có thể không cần tiết kiệm như vậy." Lý Tư Di nhẹ giọng nói: "Không phải viện trưởng Lý đã nói rồi sao, bên kia không cần cậu trả lại tiền đâu."
"Phải trả." Cố Ảnh có vẻ không muốn nói nhiều về chuyện này, bắt đầu lảng sang chuyện khác: "Cậu nhuộm tóc rồi à?"
Lý Tư Di cười vén mái tóc xoăn dài màu nâu hạt dẻ: "Đúng vậy, có đẹp không?"
Cố Ảnh cười: "Đẹp!"
Con gái chỉ cần hàn huyên tới kiểu tóc, mỹ phẩm dưỡng da và quần áo, ăn uống thì đúng là bất tận không ngừng.
Đến khi điện thoại di động của Cố Ảnh sắp hết pin, hai người mới không thể không kết thúc cuộc nói chuyện điện thoại.
Ngày mùng 2 Tết, Cố Ảnh trực ca ngày.
Lúc dùng bữa trưa, cô nhận được điện thoại của viện trưởng Lý hiện đang đảm nhiệm chức viện trưởng của Cô nhi viện Thiên Kiêu: "Tiểu Ảnh ăn cơm chưa?"
"Con vừa ăn xong." Cố Ảnh để cơm đang ăn dở xuống, hỏi: "Có chuyện gì không ạ?"
Cô và viện trưởng Lý không liên lạc nhiều, bà không có việc gì cũng sẽ không gọi điện thoại cho cô.
"Là thế này, người tài trợ cho con năm đó gọi điện tới, bảo con không cần chuyển tiền qua nữa."
Viện trưởng Lý nói xong rồi ngừng vài giây, giống như sợ cô mất hứng, nói chuyện có phần do dự: "Bây giờ con một mình cũng không dễ dàng, dì đề nghị là sau khi con có đủ tiền trong tay rồi thì đi trả cũng không muộn."
Giống như tối qua, Cố Ảnh không trả lời chuyện này mà nói: "Con mua một ít áo lông cho mấy đứa, điền nhầm địa chỉ nên gửi tới bệnh viện, con trực xong sẽ đưa qua."
"Được, vậy dì chờ con tới nói chuyện."
Cuối cùng hôm nay Cố Ảnh lại không thể tan ca đúng giờ.
Người cuối cùng khám bệnh là một cô gái trẻ tuổi có thai được ba tháng, người đi cùng có cả bạn trai và mẹ của cô ấy.
Cô gái cầm tay kết quả siêu âm tới tìm Cố Ảnh, suốt cả quá trình từ lúc bắt đầu viết các đầu mục cần kiểm tra đến lúc này xem kết quả, cô gái có vẻ rất không vui.
Cố Ảnh cầm hình siêu âm, bình tĩnh giải thích kết quả: "Hiện tại thai nhi khoảng 12 tuần, dài khoảng 5 cm, tất cả bộ phận bắt đầu hoạt động, tim thai bình thường."
"Bác sĩ, nếu như bây giờ tôi không cần thì vẫn có thể phá sao?" Trên mặt cô gái không hề có chút mong đợi nào với sinh mệnh mới, dường như đối với cô ta, đứa bé này chỉ là một sự phiền não.
"Có thể." Cố Ảnh nói: "Cô nghĩ kỹ là được."
"Con nói mê sảng cái gì vậy?" Mẹ cô gái bất mãn rầy cô ta một câu: "Có biết phá thai gây tổn thương rất lớn đối với cơ thể hay không?"
"Nhưng con còn chưa muốn kết hôn, anh ấy cũng không muốn." Cô gái nhìn về phía bạn trai đứng bên cạnh không nói lời nào: "Anh ấy cũng không cần đứa bé này."
Bạn trai cô gái đội chiếc mũ bóng chày, ăn mặc kiểu hiphop, đứng ở một bên giống như một người ngoài không liên quan.
Lúc cô gái nhìn về phía bạn trai, anh ta nhún vai một cái: "Anh nghe theo em."
"Dù sao cũng không thể bỏ đứa trẻ." Mẹ cô gái nói với chàng trai hiphop: "Cháu liên lạc với bố mẹ cháu xem, chúng ta tìm thời gian gặp mặt rồi thương lượng chuyện cưới xin."
"Bố mẹ cháu không ở trong nước." Chàng trai hiphop vẫn giữ nguyên vẻ mặt dửng dưng đó.
"Vậy thì gọi về cho tôi!" Mẹ cô gái nổi giận trông thấy: "Không muốn chịu trách nhiệm đúng không?"
"Con không cần anh ấy chịu trách nhiệm." Cô gái kéo mẹ mình: "Mẹ đừng lớn tiếng như vậy, xấu hổ chết đi được."
"Nếu không mấy người đi ra ngoài cân nhắc trước đi." Cố Ảnh không muốn nghe bọn họ cãi vã ở chỗ này, lạnh lùng mở miệng: "Quyết định xong thì hẵng đi vào."
"Bác sĩ, tôi quyết định xong rồi, tôi không muốn." Ánh mắt cô gái chuyển về phía Cố Ảnh, giọng nói kiên định lạ thường.
"Bác sĩ, cô đừng nghe con bé, không thể bỏ đứa bé này được." Mẹ cô gái muốn kéo cô ta đứng dậy: "Đi, chúng ta ra ngoài trước đã."
"Con không đi." Cô gái hất tay mẹ mình ra: "Con đã nghĩ kỹ rồi."
Mẹ cô gái lớn tiếng nói: "Mẹ không đồng ý."
Cố Ảnh hít sâu một hơi, hiếm thấy nói thêm vài câu: "Hẳn là bác nên tôn trọng ý kiến của cô ấy."
Mẹ cô gái sửng sốt: "Cô có ý gì? Cô nói thế này là đồng ý cho con bé phá thai ư?"
"Lấy tư cách là bác sĩ, tôi không thể nào tham gia vào quyết định của cô, tôi chỉ muốn nói cho cô, thai nhi càng lớn thì phá thai càng có tổn thương lớn đối với cơ thể." Cố Ảnh mím môi, nói tiếp: "Lấy tư cách là người bình thường, tôi muốn nói là, trước khi sinh em bé nhất định phải chuẩn bị tốt tư tưởng để làm bố mẹ, nhất định phải đảm đương nổi phần trách nhiệm này, tránh cho sinh ra rồi để đứa bé phải chịu khổ trên thế gian này."
Mặt mẹ cô gái hơi biến sắc, dường như đang nghiêm túc tự hỏi.
"Cô cần cân nhắc xem cuộc sống của đứa bé sau khi sinh ra, có được bố mẹ yêu thương hay không." Cố Ảnh nói: "Không thể là xúc động nhất thời được."
Cố Ảnh nói xong thì ý thức mình nói hơi nhiều, cô bưng cốc nước trước mặt lên uống một hớp, lần nữa mở miệng lại khôi phục thành bác sĩ Cố lạnh lùng kia: "Xin lỗi, tôi chỉ hy vọng mỗi người có thể chịu trách nhiệm với đứa bé mà mình sinh ra, bác có thể thuyết phục cô ấy, các người suy nghĩ thật kỹ lần nữa đi!"
Bị bọn họ làm lỡ thời gian, lúc Cố Ảnh tan làm thì hoàng hôn đã buông xuống.
Cô ôm một chiếc thùng quần áo chống lạnh, đứng ở cửa bệnh viện trực tiếp gọi xe tới cô nhi viện.
Nửa giờ sau, xe taxi dừng lại trên đường sườn núi chật hẹp.
Một chiếc xe việt dã màu đen cản đằng trước, tài xế mở ấn cửa kính xe xuống, ấn còi.
Trong bóng tối, chỉ nghe thấy một giọng nam trong trẻo lạnh lùng truyền tới từ đằng trước: "Xin lỗi, xe chết máy rồi."
"Thật đúng là chết máy rồi." Tài xế kéo cửa xe lên, quay đầu nói với Cố Ảnh: "Cô gái à, không lên nổi nữa. Cô nhi viện ở gần ngay trước mặt rồi. Cô tự đi một đoạn nha."
"À, được." Giọng nói của tài xế kéo tầm mắt của Cố Ảnh từ trên chiếc xe việt dã về.
Cô trả tiền rồi xuống xe, đi tới cốp sau lấy cái thùng đựng quần áo rồi chuyển ra ngoài.
Xe taxi bắt đầu đi lùi rời khỏi.
Cố Ảnh xách chiếc hùng đang định đi men theo lùm cây đi qua thân xe.
Lúc này, đèn chớp đôi màu vàng thẫm của chiếc xe việt dã tắt ngóm, đèn lớn ở đầu xe bỗng sáng lên, ánh sáng trắng ấm áp kéo dài thẳng tới cửa cô nhi viện.
Cố Ảnh nhất thời đứng tại chỗ không động đậy, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm ngay đằng trước.
Cửa kính bên lái của xe việt dã mở ra, một cái tay duỗi ra ngoài, chỗ đầu ngón tay đang có một mỏm màu đỏ, bị gió lạnh thổi qua lúc sáng lúc tối.
Cô nhìn cánh tay duỗi ra bên ngoài thu về, dưới ánh đèn yếu ớt, một luồng khói mỏng từ bên trong bay ra nhanh chóng tiêu tán trong gió.
"Còn muốn đứng bao lâu nữa?"
Giọng nói quen thuộc lại một lần nữa truyền tới.
Cố Ảnh chớp mắt một cái, thì ra vừa rồi cô không nghe nhầm, người trên xe đúng là Giang Tuân.
Điểm tới của con đường này chỉ có thể là cô nhi viện, đi tiếp về đằng trước thì chính là làng rồi, sao anh lại ở đây?
Còn nữa, anh đang nói chuyện với cô ư?
Ánh mắt Giang Tuân dừng trên gương chiếu hậu, bên trong có thể nhìn thấy cô gái ôm một chiếc thùng lớn đứng ở ven đường, chiếc thùng che nửa bên mặt cô, chỉ lộ ra một cặp mắt đen trắng rõ ràng.
Lúc này trong đôi mắt ấy có vẻ thắc mắc và không hiểu rõ.
Giang Tuân dụi rồi dập đầu lọc, mở cửa xuống xe.
Cái thùng hơi nặng nhưng ở trong phạm vi Cố Ảnh có thể chấp nhận được. Có thể là tư thế ôm không đúng nên cô có cảm giác hơi tốn sức.
Cố Ảnh thả chiếc thùng xuống, muốn đổi tư thế ôm, có điều cô vừa ngồi xổm thì nghe được tiếng mở cửa xe.
Cô ngẩng đầu, chỉ thấy Giang Tuân tới ôm lấy cái thùng trước cô một bước rồi đi về đằng trước: "Tới cô nhi viện à?"
Cố Ảnh thoáng thất thần khi anh đột nhiên xuất hiện giúp đỡ, đợi đến khi kịp phản ứng thì anh đã đi qua thân xe.
"Đúng vậy."
Cố Ảnh đi lên theo.
Nhìn người đàn ông bưng chiếc thùng đi bộ không hề tốn sức chút nào, Cố Ảnh không nhịn được quan sát anh.
Hôm nay anh mặc một chiếc áo da rất phù hợp với bề ngoài cool ngầu, cộng thêm hành động hút thuốc lá ban nãy, tự dưng cho người ta cảm giác bất cần đời.
Đây thực ra không phải Giang Tuân mà cô quen thuộc nhưng những nét riêng này xuất hiện trên người anh lại không lộ ra vẻ thiếu hài hòa, giống như bản thân anh chính là như vậy.