Cường Tử hô một tiếng, được, cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, hắn đỡ bác sĩ rồi nhìn sang Lạc Tử, nói đồ ăn các thứ mua trong xe đều lấy ra cho thím. Lại nói với bí thư, đi với chúng tôi nhé, ở huyện còn một nhóm bạn bè. Bí thư xua tay nói, lần sau, lần sau đi, ở đây xây nhà không có ai trông nom thì làm sao được. Cường Tử nói vậy được, anh cứ lo việc đi, xây xong chúng ta sẽ cùng uống một bữa ra trò.
Mấy trăm con mắt của người trong thôn dõi theo hai chiếc xe đi xa, cho đến khi không thấy bóng xe nữa mới tản ra, mỗi người sôi nổi thảo luận trở về nhà.
Nạo Tử kéo Cường Tử và hai vợ chồng bác sĩ ngồi chung một chiếc xe, Bảo Trụ lái, đi được một đoạn, Nạo Tử nói anh Cường, tôi mang con gái của họ Thạch đi rồi.
Cường Tử nhìn hắn ta, gì? Dẫn con gái của ông ta?
Ừ, lúc nãy không thấy chị dâu và Xuân Yến đâu, tôi đi tìm thì thấy chị dâu đang nói chuyện với con gái của ông ta, à, tên là Phượng Nhi.
“Là Phượng Nhi à.”
“Hồi trước rất lanh lợi, giờ lại thành đờ đẫn như khúc gỗ rồi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play